“Mẹ nó, người đâu!” Người đàn ông ngồi trêи xe việt dã, trêи người đầy hình xăm vòng vàng thò nửa người ra sau nhìn thử, sau khi nhìn thấy tình hình giao thông vô cùng thoáng đãng, Giang Mộng Nhàn đã giảm tốc độ tụt lại cách bọn họ cả trăm mét, sau đó con Yamaha quay đầu chạy sang một con đường khác rồi trực tiếp băng qua đường đi đến làn xe ngược chiều bọn họ, chiếc xe lại như cá trạch trơn tuột chui tuốt vào trong dòng xe cộ rồi biến mất...

Tóc Vàng vô cùng thất vọng lùi đầu về, vừa ngồi xuống liền vỗ đùi : “Tuyệt diệu, không thể tưởng tượng được vừa về nước đã được gặp cô em gái máu lửa như vậy! Cậu kết hôn rồi, tôi lại là người thấy trước, cậu tranh với tôi làm gì hả!”

Liên Hi Hoàn rất không vui, cô em gì gì đó không thèm để ý đến anh, anh tâm tâm niệm niệm ra tay giúp cô, vì sao người được hôn gió lại là cái tên Tần Phiến ngồi sau này chứ!

Anh thấy con xe việt dã kia vẫn bám theo không rời, tức giận lại bùng lên, anh kéo tay lái, thân xe lại ngoặt sang đâm trúng xe việt dã khiến cho nó người ngã ngựa đổ.

Đối phương thì người ngã ngựa đổ, mà Lincoln lại chỉ bị xây sát chút thôi, sau đó chiếc Lincoln cứ thế nghênh ngang mà đi.

Liên Hi Hoàn ngồi ở tay lái phụ cảm thấy bóng người vừa rồi giống như đã từng quen biết, nhưng tạm thời anh không nhớ nổi là đã gặp qua ở đâu cho nên bèn hỏi Lăng Vân : “Cậu có cảm thấy bóng dáng vừa rồi chút quen mắt không.”

Mặt mày Lăng Vân xanh xao, say xe đến choáng váng đầu óc: “Tôi chỉ thấy đại gia ngài quan mắt thôi, dừng xe, tôi muốn xuống xe!”

Tóc Vàng : “Cô gái đó là của tôi, cậu thấy quen mắt thì được gì!”

Liên Hi Hoàn tin vào trực giác của mình, người kia anh chắc chắn có quen, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nghĩ ra được.

“Hắc Thất, nhớ kỹ biển số, trở về điều tra.”

Hắc Thất truyền lại mệnh lệnh của Liên Hi Hoàn cho Hắc Bát, để Hắc Bát đi thăm dò.

Hắc Bát đang trêи đường đi tìm Giang Mộng Nhàn thì nhận được điện thoại của Hắc Thất, biết được Liên Hi Hoàn muốn điều tra chủ nhân của con xe kia, anh ta không dám tin hỏi lại một lần : “Xác định là biển số này sao?”

Hắc Thất chắc chắn : “Chiếc Yamaha này do một cô gái mặc sơ mi hở rốn điều khiển, bộ dáng rất xinh đẹp, chắc là bị anh Tần nhìn trúng rồi.”

Hắc Bát giật giật khóe miệng, kia không phải là biển số xe của Giang Mộng Nhàn sao? Biển số này là do chính tay anh ta làm. Cũng không biết vì sao Liên Hi Hoàn bỗng nhiên lại đi điều tra cái xe Yamaha này nữa, rồi chuyện gì đã xảy ra mà lại khiến cho Giang Mộng Nhàn bị Tần Phiến kia nhìn trúng rồi!

Đúng lúc này Giang Mộng Nhàn gọi điện thoại đến, Hắc Bát chỉ đành cắt đứt cuộc trò chuyện với Hắc Thất, nghe điện thoại của Giang Mộng Nhàn.

Giang Mộng Nhàn đã hoàn toàn bỏ lại bốn chiếc xe việt dã phía sau, Lincoln cũng không đuổi theo, cô tìm một chỗ yên tĩnh dừng xe, sau đó mới gọi điện thoại cho Hắc Bát, thấy bên kia nghe máy, cô vội nói : “Hắc Bát, điều tra cho tôi một chiếc xe có biển số là xxx88888 “

Hắc Bát hết chỗ nói nổi.

Hai người này đây là đã gặp mặt rồi hả ? Vì sao không hẹn mà cùng đi điều tra đối phương thế?

“Xảy ra chuyện gì rồi ?” Hắc Bát hỏi.

Giang Mộng Nhàn nói lại chuyện vừa xảy ra.

Hắc Bát nghe xong, mặt mày càng thêm ngưng trọng.

Cô tùy tiện tìm coi tiền như rác cũng thôi, giờ lại dám lợi dụng cả xe của Liên Hi Hoàn! Thế là anh vừa xuống xe đã gặp phải Giang Mộng Nhàn rồi hả ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play