Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

CHƯƠNG 94: KHÔNG TÌM ĐƯỜNG CHẾT SẼ KHÔNG CHẾT


9 tháng

trướctiếp

CHƯƠNG 94: KHÔNG TÌM ĐƯỜNG CHẾT SẼ KHÔNG CHẾT

Ngày hôm sau, đoàn người mênh mông cuồn cuộn lái xe rời khỏi căn cứ.

Âu Dương Húc ngồi trên xe quay đầu nhìn về phía sau xe, cậu không khỏi hừ cười ra tiếng. "Đúng là tìm đường chết!"

"Làm sao vậy?" Ngô Hạo Thiên khó hiểu nhìn dáng vẻ khinh thường của người yêu.

"Lại bị đuổi theo, bây giờ không phải là 8 người nữa mà là 48 người, trong tay có mang theo súng, hơn nữa hai anh em Âu Dương Lan và Âu Dương Trạch cũng ở trong đám người đó đấy!" Âu Dương Húc báo đúng sự thật, những người này quả thật là thói xấu khó sửa.

"Xem ra là cả ổ đều tới!" Ngô Hạo Thiên nhăn nhăn mày, anh cũng cảm thấy đối phương đang đi tìm chết.

Sau khi bọn họ giải quyết 8 người theo dõi đó từ ngày đầu tiên thì ba ngày tiếp theo này Hoàng béo vẫn luôn an tĩnh, không ngờ hôm nay lại đột nhiên mang cả đại đội ra khỏi căn cứ, đây là muốn sống mái với nhau một trận đúng không!

"Chắc là từ chỗ ông Trịnh biết tin chúng ta muốn đi nên mới có thể đến nhanh như vậy!"

Ông Trịnh chỉ là người mua bán tin tức nên Âu Dương Húc cũng không trông cậy ông ta sẽ giữ bí mật gì, cho nên hôm nay vừa thấy đội ngũ của Hoàng béo thì Âu Dương Húc liền đoán được tám chín phần là ông Trịnh đã để lộ tiếng gió, nếu không thì Hoàng chẳng thể nào đến nhanh như vậy được đâu.

"Có khả năng, có điều vậy cũng tốt!" Nếu đối phương đã nhớ thương bọn họ như thế thì anh đành phải thành toàn cho những người này vậy.

"Chính xác, thiên đường có lối không thèm đi, địa ngục không cửa một hai phải xông vào nên chúng ta cũng không còn cách nào khác!" Âu Dương Húc vừa nói vừa biểu hiện bất đắc dĩ.

Thật ra nếu Hoàng béo này không tự chui đầu vào thì Âu Dương Húc bọn họ cũng không rảnh rỗi mà để ý tới bọn chúng, chỉ là bọn chúng cứ nhất định phải ra tới nhảy nhót vậy thì đừng trách bọn họ nhẫn tâm.

"Thiết Minh, phía trước quẹo trái, đi tới nhà kho dự trữ ở ngoại ô." Trước đây tang thi ở bên đó đã bị bọn họ thanh lý sạch sẽ, sân bên đó cũng đủ lớn, hơn nữa trong sân có rất nhiều xe bị vứt đi, vừa vặn dùng để thành vật che chắn, rất thích hợp bắn súng sống mái với nhau.

"Rõ!" Thiết Minh đi về phía ngoại ô theo lệnh của Âu Dương Húc.

Hai mươi phút sau, bảy chiếc xe minibus của Hoàng béo cũng theo đuôi đuổi tới cổng lớn của nhà kho dự trữ, cả đám lục tục dừng xe.

"Lạ thật, sao tất cả xe đều ngừng ở đây mà không thấy người đâu cả?" Hoàng béo nhướng mày nhìn những chiếc xe trong đội của Ngô Hạo Thiên.

"Đại ca, không lẽ bọn họ đi vào nhà kho lớn để tìm vật tư?" Mao Tử lên tiếng hỏi.

"Không có khả năng đó, nhà kho này từ sớm đã bị lục soát hết rồi, bây giờ không nên còn vật tư gì đâu!" Hoàng béo lắc đầu tỏ vẻ không tin. Thành Giang Hoàng đều mau bị đào hết ba thước đất, làm gì còn nơi nào có vật tư chứ?

"Nhưng nếu không phải vì vật tư thì mắc gì bọn họ lại đến chỗ này?" Mao Tử khó hiểu.

"Đúng là chuyện này có chút kỳ lạ." Âu Dương Lan nhìn người đàn ông của ả.

"Mao Tử, mày đem theo hai đứa xuống xe nhìn xem!"

"Vâng!" Nhận được lệnh của đại ca, Mao Tử lập tức mang theo 4 người xuống xe.

Năm người cầm chặt súng trong tay lặng lẽ từ cổng lớn của nhà kho đi vào.

"Anh Mao, trong sân này im ắng kinh dị quá, sẽ không, sẽ không có tang thi chứ?" Nhìn một đống xe trống không trong sân nhưng lại không có một người nào, một tên nhát gan nhịn không được run run nói.

"Coi gan chó của mày kìa, bây giờ đang là ban ngày ban mặt, dù có tang thi đi nữa thì cũng đang ở chỗ tối, không thể chạy ra ngoài được." Mao Tử gõ đầu tên đó một cái.

"Cũng phải, đúng là vậy thật!" Tên nhát gan cuối cùng cũng yên tâm một chút.

"Anh Mao, anh xem bên kia, đó là cái gì vậy?" Một đàn em chỉ vào một chồng bao tải trên đất trống phía Đông hỏi.

"Hả?" Nhìn theo hướng ngón tay của đàn em chỉ, Mao Tử cũng giật mình.

"Mẹ nó, thật sự có vật tư!" Mao Tử vừa nói vừa dẫn đàn em chạy về phía có vật tư.

Đi tới trước mặt, nhìn thấy là một đống bao tải phồng to, Mao Tử lấy dao găm cắt túi ra thì thấy chính xác là gạo.

"Trời má, gạo quá trời quá đất!" Đàn em hắn hô lên, trên mặt vài người lộ ra vẻ tươi cười vui mừng.

"Đúng vậy, đúng là không ít nha." Đếm qua đếm lại được tổng cộng có 85 túi gạo.

Để chung với nhau như thế giống như một ngọn núi gạo vậy đó.

"Không thể ngờ được nhóm người này lại bản lĩnh thế, bọn họ thật sự tìm được vật tư." Mao Tử nhướng mày, hắn không thể không bội phục những người này, vậy mà thật sự có thể tìm được lương thực, đã vậy còn tìm được nhiều như thế.

"Anh Mao, bây giờ chúng ta làm gì?" Đàn em hỏi.

"Hai đứa bây, đi, đến bên kia lái hai chiếc xe lại đây lấp kín cửa kho hàng lại, để cho bọn nó chết ở trong đó luôn đi." Tròng mắt Mao Tử chuyển động, đưa ra chủ ý.

"Vâng, anh Mao!" Hai tên đàn em vội vàng đi tìm xe lấp cửa.

"Hắc hắc, chiêu này của anh Mao thật là cao minh, chặn bọn nó trong nhà kho hết thì những lương thực này sẽ là của chúng ta." Nhìn một đống lớn lương thực như vậy, trong lòng Đại Danh vui muốn nở hoa, không khỏi khen Mao Tử.

"Đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem tao là ai! Đại Danh, Nhị Tử, hai đứa mày ở lại canh chừng vật tư, tao đi kêu anh em lại đây khuân vác." Mao Tử đắc ý giơ lên khóe miệng, xoay người đi khỏi.

"Cái gì? Nhiều lương thực như vậy à?" 85 túi, một trăm cân gạo trắng, đây không phải là số lượng nhỏ đâu!

"Hừ, em đã sớm nói với anh là bọn họ có rất nhiều vật tư, anh còn không tin! Nhìn xem người ta mới vừa đi được bao nhiêu lâu đâu mà đã tìm được nhiều vật tư như thế rồi." Âu Dương Lan bĩu môi liếc người đàn ông của ả một cái.

"Ừ ừ ừ, bảo bối nói rất đúng!" Hoàng béo cười ha hả nói.

"Đại ca, chúng ta phải làm sao bây giờ, khuân hết này đó lương thực về phải không?" Mao Tử hỏi.

"Đương Nhiên là phải đem về hết, thịt đã đến miệng sao lại không ăn? Đi, chọn 20 người khỏe mạnh tới đây, khuân hết đám lương thực này lên trên xe."

"Được, đại ca." Mao Tử theo lời lập tức đi chọn người khuân vác.

Mao Tử mang theo 20 đàn em lần thứ hai trở về chỗ gạo bên này. "Thế nào, có động tĩnh gì không?"

"Anh Mao yên tâm, còn chưa thấy bọn họ ra tới, sợ là đã bị tang thi ăn rồi đi?" Nhị Tử nhìn chằm chằm vào cửa nhà kho nhưng không phát hiện bất kỳ người nào ra cả.

"Phải đó, em thấy tám chín phần là bọn họ đã bị tang thi ăn mất, nếu không không thể nào lâu như vậy mà vẫn chưa có động tĩnh gì!" Đại Danh cũng cảm thấy những người đó dữ nhiều lành ít, dù sao dám đoạt lương thực trong miệng tang thi cũng không phải dễ dàng như thế!

"Được rồi, mặc kệ bọn họ. Chúng ta dọn lương thực lên xe trước rồi nói sau!"

"Vâng!" 24 tên đàn em bắt đầu đi khuân vác lương thực.

"Đoàng, đoàng..."

Súng gắn ống giảm thanh sớm đã nhắm vào những người này, một phát một tên, ai cũng không để lại, không đợi bọn chúng kêu cứu thì đã bị giết sạch trong yên lặng không một tiếng động.

"A..."

Đám côn đồ ôm bao tải một đám ngã xuống đất. Mặc dù có lẽ cho đến lúc chết, bọn chúng cũng không hiểu được rốt cuộc chuyện là như thế nào, những người đã bắn chúng từ đâu ra.

"Rửa sạch hiện trường!" Ngô Hạo Thiên ra lệnh, mọi người mai phục phía sau những chiếc xe bị vứt bỏ lập tức chạy ra lôi các thi thể ở trên mặt đất đi, sau đó mọi người lại trở về nơi mình ẩn nấp, chờ con cá cắn câu.

Mười phút sau...

"Xảy ra chuyện gì, bọn Mao Tử sao còn chưa trở về?" Đợi nửa ngày cũng không thấy vật tư được khuân ra, việc này làm cho Hoàng béo có chút nôn nóng.

"Không lẽ bọn hắn độc chiếm vật tư?" Âu Dương Trạch không xác định nói.

Hoàng béo nghe vậy ngẩn người. "Không thể nào?"

"Anh Béo, anh quá dễ dàng tin tưởng người khác, biết đâu người ta đã đem vật tư đi hết rồi thì sao?" Âu Dương Lan cũng sốt ruột.

"Này..." Hoàng béo thấy anh vợ và vợ mình đều nói vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút do dự.

Chẳng lẽ bọn Mao Tử thật sự phản bội gã, mang theo vật tư bỏ trốn mất dạng?

"Này cái gì nữa, còn không mau xuống xe nhìn xem." Âu Dương Lan trừng mắt nhìn Hoàng béo bên cạnh, ả buồn bực rống một tiếng.

"Ừ." Hoàng béo gật đầu xuống xe, thét to gọi những người còn lại triệu tập lại.

"Đi với tao!" Hoàng béo mang theo hai mươi mấy người còn lại cùng nhau đi vào cổng lớn của nhà kho.

Ngô Hạo Thiên thấy con mồi xuất hiện một lần nữa liền bắn phát súng đầu tiên, những người lính khác cũng một phát một tên không hề nương tay chút nào.

"A..." Những tên lâu la bị bắn trúng ngã ngang ngã dọc xuống như những quân bài domino, một người lại một người lần lượt ngã xuống đất. Có tên chỉ kịp la một tiếng, có tên ngay cả la lên cũng không kịp mà đã bị giết lăn ra đất, còn có những tên thấy đồng bạn của mình đã chết, hoảng sợ muốn chạy thoát nhưng chưa được ba bước cũng bị bắn chết như cũ.

Vừa thấy trúng mai phục, Hoàng béo lập tức mang theo hai anh em Âu Dương Lan và Âu Dương Trạch hốt hoảng chạy trốn.

Ngô Hạo Thiên đứng lên giương tay, ba tiểu đội từ ba phương hướng khác nhau ào ra bọc đánh ba người ở trong sân có những chiếc xe bị vứt bỏ.

"Đoàng đoàng đoàng..." Hoàng béo cùng với hai anh em Âu Dương tránh ở phía sau một chiếc xe buýt bắt đầu điên cuồng phản kích.

Tiếng súng vang lên, nhóm bộ đội đặc chủng đã được huấn luyện lập tức tản ra hai hướng, tránh ở phía sau những xe khác, từng người tìm kiếm thứ che chắn mình tránh hỏa lực của đối phương.

Âu Dương Trạch buồn bực tức giận nhìn những phát súng liên tiếp của mình đều bắn trúng vào những chiếc xe mà kẻ thủ của mình lại lông tóc vô thương.

"Âu Dương Húc, là mày, là mày hại chết cha mẹ tao!" Âu Dương Trạch mất khống chế hét lớn lên với một đống xe phế thải ở đối diện.

Đã cùng đường, đạn trong súng cũng không còn nhiều nên giờ phút này Âu Dương Trạch muốn đồng vu quy tận với kẻ thù của mình, muốn dụ Âu Dương Húc đi ra.

Nghe thấy thế, Âu Dương Húc thật sự cạn lời, không hổ là anh em, cách ăn nói giống nhau đến bất ngờ.

"Buồn cười, chính bản thân không có năng lực bảo vệ cha mẹ, không có bản lĩnh tìm thức ăn cho cha mẹ mình mà còn đi oán hận người khác cơ à?" Khinh thường nhìn Âu Dương Trạch đi ra từ phía sau xe, Âu Dương Húc cũng đứng lên, xuất hiện ở đối diện Âu Dương Trạch.

"Âu Dương Húc, thằng khốn kiếp, hôm nay, tao muốn đồng vu quy tận với mày!" Bị Âu Dương Húc nói như vậy, Âu Dương Trạch càng tức giận tới điên rồi, hắn giơ súng trên tay lên muốn xuống tay với Âu Dương Húc.

"Đoàng!" Ngô Hạo Thiên nhằm vào lúc hắn chưa kịp nhắm chuẩn thì đã nã một phát đạn bắn vỡ đầu hắn, trực tiếp giải quyết luôn.

"A, anh, anh hai..." Âu Dương Lan thấy Âu Dương Trạch ngã xuống chết không nhắm mắt, ả đỏ hốc mắt lao ra từ phía sau xe buýt, phẫn hận trừng kẻ thù ở đối diện.

"Ngô Hạo Thiên, Âu Dương Húc, hai đứa mày, hai đứa mày thật sự quá độc ác! Chúng mày là ác ma giết người không chớp mắt!"

Đáng giận, chẳng những không thể lấy được vật tư vì cha mẹ báo thù mà ngược lại còn bị bọn họ giết luôn anh trai ruột của ả, làm sao Âu Dương Lan không tức giận cho được? Làm sao ả có thể cam tâm?

"Ác ma? Hừ, nếu không phải do lòng tham của bọn bây muốn cướp đoạt vật tư của bọn tao thì làm sao bọn bây sẽ trúng bẫy rập của bọn tao rồi bị bọn tao giết chứ?" Âu Dương Húc cười lạnh.

"Đoàng..." Không đợi Âu Dương Lan nói thêm gì nữa, Trương Lộ nã một phát súng giải quyết Âu Dương Lan.

Con tiện nhân Âu Dương Lan này không thiếu bắt nạt cô và Phỉ Phỉ, lúc này rất thích hợp giải quyết triệt để!

"A, Lan Lan, Lan Lan..." Hoàng béo lộ ra cái đầu từ sau xe buýt, gã chạy tới bên cạnh Âu Dương Lan, nôn nóng kêu lên.

"Em, em..." Âu Dương Lan nhìn gã, khóe miệng run rẩy, cuối cùng tắt thở.

"Bọn mày, tao giết hết bọn mày!" Hoàng béo buông xuống người trong lòng mình, gã vươn tay lên, một cái hỏa cầu liền bay về phía Âu Dương Húc.

"Đi!" Ngô Hạo Thiên giữ chặt tay Âu Dương Húc, anh mang cậu chạy tới trốn sau một chiếc xe jeep, nhìn thấy chiếc xe kia bị thiêu hủy một góc, Âu Dương Húc bĩu môi.

"Mới cấp một, có gì hay chứ? Vương Quân!"

"Tốt!" Nghe được Âu Dương Húc gọi mình, Vương Quân như được tiêm máu gà phất tay một cái, một hỏa cầu lớn bay thẳng tới chỗ Hoàng béo.

"A, a..." Nhìn thấy một hỏa cầu còn lớn hơn gấp năm lần so với hỏa cầu của mình, Hoàng béo bị dọa hỏng rồi, vội vàng chạy trốn.

"Ngu ngốc!" Lưu Chí Siêu liếc Vương Quân một cái rồi dùng súng bắn trúng đầu Hoàng béo, giết thẳng tay.

Thấy Hoàng béo bị giết chết rồi, Âu Dương Húc là người đầu tiên chạy tới thi thể của gã.

Ngô Hạo Thiên không rõ ngẩn người, sau đó anh cũng chạy qua theo.

"Không phải chứ, người, người cũng có tinh hạch à?" Vương Quân kinh hãi trợn mắt nhìn Âu Dương Húc moi đồ vật trong óc Hoàng béo ra.

"Đương nhiên là có, chỉ có điều tinh hạch của dị năng giả cấp một không lớn bằng tinh hạch của tang thi cấp một, với lại tinh hạch của tang thi cấp một chứa nguồn năng lượng dồi dào hơn một chút." Âu Dương Húc đưa tinh hạch cho mọi người xem.

"Đúng là vậy." Mọi người thấy tinh hạch này còn nhỏ hơn so với tinh hạch của tang thi cấp một đều sôi nổi gật đầu.

"Nghe kỹ, nếu không phải dưới tình huống thù hận ân oán, bất cứ người nào cũng không được vì tinh hạch mà tàn sát dị năng giả khác!" Ngô Hạo Thiên ban bố quy định hôm nay, sở dĩ bọn họ giết Hoàng béo là vì Hoàng béo muốn giết bọn họ trước, bọn họ thuộc về bị động giết người, được tinh hạch cũng do ngoài ý muốn. Nhưng làm người, Ngô Hạo Thiên tuyệt đối sẽ không cho phép cấp dưới của của mình đi giết người khắp nơi để lấy tinh hạch.

"Yên tâm đi đại ca, chúng tôi sẽ không." Mọi người đều lắc đầu tỏ vẻ.

Đào tinh hạch tang thi, đó là vì dân trừ hại, còn giết người lấy tinh hạch, như vậy thì lại quá tàn nhẫn! Loại chuyện này dĩ nhiên bọn họ sẽ không bao giờ làm.

END CHƯƠNG 94.

Editor: Xin giới thiệu một truyện khác cũng đang được mình edit là truyện Xin Lỗi, Ngủ Sai Người. Mong mọi người ủng hộ nha! ^^


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp