CHƯƠNG 29: CÙNG ĂN BỮA TỐI

Chờ đến lúc Âu Dương Húc lái xe chạy tới bên ngoài đại viện quân khu, Ngô Hạo Thiên ăn mặc một thân quân trang thẳng thớm đứng ở cổng lớn chờ.

"Anh không phải chớ?" Âu Dương Húc kinh ngạc nhìn Ngô Hạo Thiên một thân quân trang tinh anh chớp chớp mắt. Làm gì vậy, tư nhiên ăn mặc chính trang như thế để làm gì?

"Đi thôi!" Ngô Hạo Thiên tự mình mở cửa xe ngồi lên vị trí phó lái.

"Nè nè, ăn một bữa cơm mà thôi, anh không cần đến mức chính thức như vậy chớ?"

Đây là muốn quậy cái gì, may mà anh ta không đội luôn mũ, nếu không, Âu Dương Húc còn tưởng vị này là đang chuẩn bị đi quân bộ mở họp mất!

"Đây là vì tôn trọng cậu. Nếu cậu đã mời tôi ăn cơm, tôi dĩ nhiên phải ăn mặc chỉnh tề. Đây là lễ nghi tối thiểu!" Ngô Hạo Thiên nói tới đúng lý hợp tình.

"Ha hả!" Cậu có thể nói cậu chỉ muốn dẫn anh ta đi ăn tiệc đứng thôi không? Cậu có thể nói cậu căn bản không nghĩ đi nhà hàng xa xỉ để lãng phí nhân dân tệ hay không?

"Muốn đi đâu? Ăn cái gì?" Âu Dương Húc khởi động xe hỏi.

"Tùy cậu, cậu làm chủ là tốt rồi!" Ngô Hạo Thiên không ý kiến nói.

"Hì!" Thật là xấu hổ mà, thôi được rồi, nể tình người ta ăn mặc chính trang như vậy, hôm nay cậu nhẫn nhịn ra chút máu vậy!

"Không phải chứ, vậy mà là Âu Dương Húc?" Thấy không còn bóng dáng xe của Âu Dương Húc nữa, Vương Quân kinh ngạc lên tiếng.

"Thật không nhìn ra, thì ra lão đại có ý tứ với Âu Dương quân y?"

Ngô Hạo Thiên là đồng tính, việc này ở đại đội bộ đội đặc chủng không phải bí mật gì, dù sao cũng ở chung với nhau một thời gian không ngắn, mọi người cũng tương đối hiểu nhau ít nhiều.

"Khó trách lão đại muốn đem tên nhóc kia vào đại đội đặc chủng của chúng ta. Thì ra là thế!" Vương Quân liên tục gật đầu một bộ hiểu rõ.

"Nè, đừng có tên nhóc này, tên nhóc kia nữa. Kêu Âu Dương quân y, nói không chừng sau này người ta là chị dâu của chúng ta đấy!"

Vương Quân gãi gãi đầu. "Đúng đúng, về sau sẽ tốt với Âu Dương quân y một chút, lão đại cũng đã ba mươi mấy, tìm cái tức phụ (aka vợ) cũng không dễ dàng, nếu để tôi chọc người chạy đi rồi, không chừng lão đại sẽ oán trách tôi cả đời mất."

"Cậu biết là được, đừng có lúc nào cũng lớn giọng, gì cũng nói được!" Lưu Chí Siêu lời lẽ chính đáng giáo huấn người nào đó.

"Được, đã biết!" Vương Quân gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.

-----

Âu Dương Húc lái xe đưa người tới một nhà hàng cơm Tây. Thôi thì coi như tiền học phí, dù sao nam nhân này về sau còn có tác dụng thì sao? Coi như đây là tiền cậu đầu tư vậy. Âu Dương Húc ở trong lòng tự an ủi.

Đi tới bàn ăn ngồi xuống xong, Âu Dương Húc hào phóng đem menu đưa cho Ngô Hạo Thiên để anh gọi món.

Ngô Hạo Thiên cầm menu không khách khí gọi bò bít tết, rượu vang đỏ, gan ngỗng... Chẳng những gọi món chính còn gọi luôn món tráng miệng, gọi đầy một bàn lớn.

Nhìn một bàn lớn thức ăn, trái tim nhỏ bé yếu ớt của Âu Dương Húc kêu gào đau đớn!

Cho dù trước đó trong thẻ của cậu có tới 3000 vạn đi nữa, nhưng mà mua xe, mua xăng, lại mua gia dụng, mua một đống lớn vật tư. Lúc này trong cái thẻ đáng thương của cậu cũng chỉ còn dư lại hơn 100 vạn thôi à! Không nghĩ cái tên phá của xuống tay tàn nhẫn như vậy. Chầu này ăn xong chắc cũng mất luôn mấy vạn tiền!

Ngô Hạo Thiên anh tên hỗn đản này là tên rùa, không biết tiết kiệm tiền cho bổn thiếu gia hay sao hả?

"Nè, tôi gọi bò bít tết chín 8 phần, cậu không thích à?" Ngô Hạo Thiên nhìn Âu Dương Húc xụ mặt thì cười hỏi.

"Thích, tôi thích lắm luôn, tôi kêu anh gọi món cho anh, ai nhờ anh gọi giùm tôi hả. Anh biết tôi thích ăn gì à mà gọi tùm lum vậy!" Âu Dương Húc khó chịu trách móc.

Nếu anh ta tự để cậu gọi thức ăn, có lẽ cậu có thể uống nước sôi để nguội, như vậy sẽ tiết kiệm lại được một chút tiền có được không!

"Đừng ăn bò bít tết chưa chín, sẽ có nhiều vi khuẩn, hơn nữa đối với dạ dày không tốt!"

Ngô Hạo Thiên biết mấy tên nhóc còn trẻ này toàn là ăn bò bít tết chín ba phần, năm phần, thật sự không tốt cho sức khỏe!

"Ai cần anh lo!" Liếc anh một cái, Âu Dương Húc cầm dao trong tay, dùng sức cắt bò bít tết trong đĩa của mình.

Ngô Hạo Thiên đáng chết, Ngô Hạo Thiên chết tiệt, hỗn đản Ngô Hạo Thiên, tôi cắt chết anh, cắt chết anh, cắt chết anh!

"Nè nè, bộ bò bít tết có thâm cừu đại hận với cậu à?" Ngô Hạo Thiên cười nhìn nhóc con dùng hết sức lực cắt bò bít tết nói.

Âu Dương Húc ngẩng đầu hung hăng liếc xéo anh một cái, cắm một miếng bò bít tết nhét vào trong miệng.

"Cậu học y mà, không lẽ cậu không biết câu "nhai kỹ nuốt chậm" sao?" Ngô Hạo Thiên vừa nói vừa cắt một khối nhỏ bò bít tết bỏ vào miệng mình.

Âu Dương Húc nhìn nam nhân ăn bò bít tết lại có thể ăn tới ưu nhã, hưởng thụ như vậy thì liếc mắt xem thường. Chứ không phải là muốn cắt thịt Âu Dương Húc cậu sao? Đắc ý lắm hở? Đắc ý tới vậy luôn à?

END CHƯƠNG 29.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play