Vu Mặc nhíu chặt lông mày, nhìn quanh bốn phía. Xung quanh hình như là một công viên nhỏ, cây cỏ xanh mát, mà hắn thì đang ngồi trên một chiếc ghế dài dưới bóng cây, lắc lắc đôi chân nhỏ. Vu Mặc cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn đôi chân ngắn ngủn bé xíu của mình. Sau đó hắn lại nhìn sang cánh tay của mình, tuy gầy hơn những đứa trẻ bằng tuổi rất nhiều, nhưng có thể nhìn ra được, thân thể này nhất định vẫn chưa lớn.
Hắn đang ở đâu?
Vu Mặc cau mày, lại nhìn xung quanh thêm một lần nữa. Trong ký ức cuối cùng của mình, hắn đang ôm Trì Phương, có lẽ vì quá mệt mà hắn đã ngủ quên trên quan tài băng, với nhiệt độ của chiếc quan tài và sự hẻo lánh của ngôi biệt thự, đợi đến khi có người phát hiện thì hắn cũng đã chết cóng từ lâu mới đúng.
Tại sao hắn vẫn còn ở đây, mà còn... Đổi một cơ thể khác.
Vu Mặc mím mím môi, vừa định nhảy từ trên ghế xuống, vô tình phát hiện con đường bên trái có hai đứa bé đang đi đến. Một bé trong đó hình như hơi nhát, nắm chặt tay bé béo bên cạnh không rời. Ánh mắt Vu Mặc khoá chặt trên người cậu bé nhỏ con nọ, động tác nhảy xuống ghế dường như hơi lảo đảo, nhưng hắn giống như không hề phát hiện ra sự bất thường của chính mình.
Sự khác thường của hắn đã khiến hai đứa trẻ chú ý, có lẽ vì ánh mắt của Vu Mặc quá đáng sợ, cậu bé nhỏ con núp sau lưng cậu bé béo béo theo bản năng. Vu Mặc nhìn hành động của hai người, mặt mày biến sắc, hắn trực tiếp đi lên vài bước, kéo Trì Phương vào trong lồng ngực mình.
Tiểu Trì Phương đột nhiên chuyển từ khu an toàn (sau lưng Bàng Tử Phi) đến khu nguy hiểm (trong lồng ngực Vu Mặc), bị doạ đến phát khóc, khoé mắt mang theo nước mắt, vừa run rẩy vừa đáng thương muốn quay đầu nhìn Bàng Tử Phi. Nhưng cậu bé trước mặt ôm cậu quá chặt, nên tiểu Trì Phương không có cách nào xoay đầu ra sau được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play