Vu Mặc tỉnh lại từ trong giấc ngủ, còn chưa kịp mở mắt đã cảm nhận được sức nặng trong lồng ngực. Hắn cũng không bất ngờ, ôm Trì Phương trong lòng một cách quen thuộc. Nhưng mới vừa đưa tay lên, hắn lại cảm thấy có gì đó hơi sai. Xúc cảm trên tay vẫn là nhiệt độ cơ thể người, nhưng cảm giác trong lồng ngực lại không đúng cho lắm...
Hắn yên lặng mở mắt, cúi đầu, chào buổi sáng với đôi mắt mèo xanh biếc đẹp đẽ.
Cá Nhỏ co người thành một cục, mạnh mẽ nhét chính giữa Trì Phương và Vu Mặc, Vu Mặc cúi đầu, bị đuôi mèo của nó dính lên mặt.
Khác với bộ dáng gầy gò nhỏ bé lúc mới nhặt về, Cá Nhỏ được Trì Phương chăm sóc mấy năm nay ngày càng mập mạp, được thương yêu nhiều quá nên tính tình cũng trở nên kiêu ngạo. Trừ Trì Phương ra, ngay cả Vu Mặc muốn sờ nó cũng phải xem tâm trạng của nó, tâm trạng không tốt thì ăn móng vuốt — — à không, chỉ có đệm thịt thôi chứ móng vuốt lún hết cả rồi.
Cũng không biết có phải do được Trì Phương nhặt về hay không, mà suốt ngày Cá Nhỏ toàn dính lấy Trì Phương, ban đầu hai người cũng chả quan tâm lắm, kết quả mấy lần Vu Mặc mới hôn Trì Phương có một cái, quay đầu lại phải đối diện với đôi mắt mèo tròn vo đầy hiếu kỳ nhìn chằm chằm hai người.
Trì Phương da mặt mỏng, qua lần đó nhất định phải khoá cửa phòng mới chịu hôn Vu Mặc. Kết quả tiểu tổ tông này lại bắt đầu làm trò, một khi khoá cửa thì nó nhất định sẽ kêu gào thê thảm, gào đến khi có ai chịu mở cửa cho nó mới thôi, làm Vu Mặc tức giận không cho nó ăn đồ hộp mấy ngày.
Cuối cùng Trì Phương mất ba ngày, mới dỗ một mèo một người bình thường trở lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play