Mẹ Trì nghe thế thì sửng sốt, "Không dự tiệc? Thế con đi đâu? Ở nhà một mình sao?"

"Dạ," Trì Phương cúi đầu, thanh âm rầu rĩ: "Hồi trước lần nào đi họ cũng nói lung ta lung tung với con, nghe phiền lắm."

Trước đây Trì Phương chưa từng nói đến chuyện này, mẹ Trì nhịn không được hỏi: "Bọn họ nói cái gì?"

"Công ty trong nhà sẽ thuộc về anh cả và anh hai, rồi sau này con sẽ bị đuổi thôi, còn nói..." Trì Phương cẩn thận nhìn ba Trì một cái, "Ba không thương con, nên mới không cho con tiếp xúc với chuyện của công ty."

"Nói hươu nói vượn!" Mẹ Trì giận dữ, "Con cái nhà ta muốn làm cái gì có quan hệ với bọn họ sao?!"

Trì Phương như là bị giật mình, không nói gì. Sắc mặt ba Trì tái xanh, Trì Chính và Trì Nghiêm cũng vô cùng tức giận.

Mẹ Trì hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói, "Sao trước kia con không nói chuyện này cho mẹ?"

Bởi vì Trì Tiểu Phương trước kia quá khờ khạo, Trì Phương nhịn không được thở dài trong lòng một cái.

Trì Tiểu Phương trước kia, năm nào cũng bị người thân tẩy não một lần, tuy tẩy não không thành công, nhưng cậu cũng chẳng dám nói lại những lời này với ba mẹ. Lỡ đâu cậu nói ra, ba mẹ thừa nhận điều đó là sự thật thì cậu nên làm gì đây?

Ban đầu đám người kia còn hơi thu liễm, nhưng sau này thấy tiểu Trì Phương không nói với ba Trì, ngày càng lớn mật hơn.

Nếu Trì Phương nhớ không lầm, cũng chính là tại buổi tiệc năm nay, lão gia tuyên bố di chúc. Phần lớn để lại cho ba Trì, chỉ cho chi thứ một công ty nhỏ. Thế mà những người kia vẫn chưa từ bỏ ý định, tối đó có người tìm tới cậu, lén lút nói anh cả anh hai chẳng bằng cậu.

Trì Phương thật sự không muốn ứng phó đám người đó.

"Con sợ mọi người cho là con nói dối." Trì Phương mềm mại nói.

Mẹ Trì dừng lại, bất đắc dĩ thở dài, ôm con trai vào trong lồng ngực.

"Sau này có chuyện gì nhất định phải nói cho mẹ, có nghe hay không?"

Trì Phương ngoan ngoãn gật đầu.

Có chuyện như thế, mẹ Trì cũng chẳng muốn để Trì Phương tham dự bữa tiệc nữa. Chỉ là ngày lễ hôm nay náo nhiệt như thế, mà bọn họ đều ra ngoài, để lại Trì Phương ở nhà một mình, nghĩ thế nào cũng thấy có hơi cô đơn.

"Không sao đâu ạ," Trì Phương cười cười, "Con có thể đi tìm Vu Mặc, cậu ấy cũng ở nhà một mình."

Trì Chính vừa nghe đến cái tên nọ, đã cau mày lại theo bản năng, "Tìm cậu ta làm gì, lỡ đâu cậu ta bắt nạt em..."

"Anh hai," Trì Phương bất đắc dĩ, "Vu Mặc không có bắt nạt em."

Trì Chính nghẹn lại, nháy mắt trong lòng chua xót cực kỳ.

Em trai mình lại mắng mình vì một tên người ngoài!

"Hôm đó sắc mặt em không tốt là vì lúc về bị kẹt xe, say xe nên không thoải mái mà thôi, lại nói nếu không nhờ Vu Mặc đưa em đi, thì em sẽ về rất muộn." Trì Phương giải thích, "Hơn nữa tuần nào Vu Mặc cũng giúp em học bổ túc, cậu ấy thật sự đối xử với em rất tốt."

"Được rồi." Trì Phương đã nói đến thế rồi, Trì Chính cũng đành phải bỏ qua.

Bữa tiệc diễn ra ở nhà cũ bên kia, lái xe đi cũng phải hơn một tiếng. Mọi người ra ngoài lúc hơn ba giờ chiều, trước khi đi còn dặn Trì Phương tối nhớ về sớm một chút. Trì Phương ngoan ngoãn đáp lại, đợi đến khi mọi người đi hết, mới chuẩn bị đồ đạc vào ba lô, ra ngoài quẹo trái đến nhà Vu Mặc.

Vì muốn cho Vu Mặc một niềm vui bất ngờ, nên Trì Phương cũng không nói trước, mà chỉ nhắn tin xác định là hắn có ở nhà.

Đến trước cửa nhà Vu Mặc, Trì Phương ấn chuông nửa ngày, mà chẳng có ai ra mở cửa.

Không phải chứ, chẳng lẽ Vu Mặc ra ngoài rồi?

Trì Phương chần chờ lấy điện thoại ra, đang định gọi cho Vu Mặc, thì cánh cửa trước mặt chợt mở ra. Trì Phương ngước đầu, ngơ ngẩn cả lên.

Vu Mặc một thân ẩm ướt đứng trước mặt, tóc mái trên trán vẫn còn dính nước, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, bị gió lạnh thổi còn rùng mình một cái theo bản năng.

"Nhanh vào đi." Trì Phương lấy lại tinh thần, thò tay đẩy Vu Mặc vào trong.

Vu Mặc nhìn Trì Phương vào nhà, qua lát sau mới phản ứng được, "Cậu..."

Tóc mái trên trán hắn vẫn còn dính nước, cổ áo đều đã bị làm ướt. Trì Phương khom lưng đổi giày, dắt Vu Mặc lên lầu hai. Cậu đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy kính nhà tắm trong phòng ngủ ngập tràn hơi nước, vừa nhìn đã biết là nghe tiếng gõ cửa lúc đang tắm, nên chỉ tùy tiện lau lau rồi xuống lầu mở cửa ngay.

Trì Phương cầm khăn lông từ trong nhà tắm ra, để Vu Mặc ngồi xuống ghế dựa, bắt đầu lau tóc cho hắn.

"Vú Trương đâu?" Trì Phương khó hiểu.

Vu Mặc tận hưởng lực đạo nhẹ nhàng trên tóc, lắc đầu, "Xin nghỉ rồi."

"Được rồi, vậy cậu cũng chẳng cần gấp thế, cậu có biết ai gõ cửa đâu." Trì Phương bất đắc dĩ.

Vu Mặc khẽ nâng đầu lên, "Tôi đoán được là cậu."

Chẳng có lý do gì, chỉ là khi nghe được tiếng gõ cửa, Vu Mặc đã cảm thấy người đứng bên ngoài chính là Trì Phương. Nên hắn vội vội vàng vàng mặc quần áo tử tế, ngay cả đầu tóc cũng không kịp lau, sợ là mình chậm trễ một giây thì Trì Phương sẽ rời đi.

Trì Phương lau tóc Vu Mặc cho khô rồi mới cầm khăn lông lên. Vu Mặc mới vừa được lau tóc lại chẳng sắc bén như bình thường, như một con thú hoang thu hồi móng vuốt, còn có một nét lười biếng.

Trong lòng Trì Phương đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác tự hào, mình đã từng mò đến tóc đại lão đó, nói ra ai tin đây?

"Cậu muốn thay đồ không?" Trì Phương đề nghị.

Vu Mặc cúi đầu, liếc nhìn áo ngủ trên người mình rồi gật gật. Tủ quần áo nằm sát bên tường, mở cửa ra, ngoại trừ hai bộ đồng phục học sinh, quần áo của hắn không là đen thì là trắng, nhiều hơn nữa là một chiếc màu xám.

Cũng thật là...

Vu Mặc tìm một bộ quần áo màu trắng, vừa mới định thay, thì động tác lại mãnh liệt dừng lại. Hắn quay đầu nhìn Trì Phương ngồi ở trước bàn, chần chờ.

Trì Phương khó hiểu: "Sao thế?"

Vu Mặc do dự, hắn chưa từng thay đồ trước mặt người khác, càng khỏi nói hiện giờ tâm tư của hắn đối với Trì Phương có hơi không đúng lắm. Chỉ là hắn không nghĩ ra lý do gì để Trì Phương không nhìn mình, đành ho nhẹ một tiếng, "Không có gì."

Trì Phương nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn Vu Mặc cởi bộ quần áo ẩm ướt trên người xuống.

Bình thường nhìn Vu Mặc ốm thế, không ngờ lúc cởi quần áo ra lại chẳng gầy yếu chút nào, chả trách có thể một đánh năm. Da dẻ Vu Mặc khá trắng, cả người nhìn như đang phát sáng.

Trì Phương nhìn chằm chằm Vu Mặc đến xuất thần, theo động tác cởi quần áo, xương cánh bướm sau lưng hắn hơi giật giật, giống như một chú bướm đang động cánh.

"Trì Phương?" Vu Mặc thay đồ xong, liền thấy Trì Phương nhìn mình đến ngẩn người, hắn đè nhiệt độ bên tai xuống, "Sao thế?"

Trì Phương hoàn hồn, phát hiện mình thế mà nhìn Vu Mặc đến xuất thần. Ánh mắt của cậu hơi dao động, mới vừa muốn nói chuyện, lại tự mình làm sặc mình, kịch liệt ho khan vài tiếng.

Vu Mặc cũng chẳng đoái hoài tới thẹn thùng nữa, hắn tiến lên hai bước cầm một cốc nước từ trên bàn, đưa cho Trì Phương: "Uống nước."

Trì Phương uống nước xong, mới cảm thấy tốt hơn một chút, chỉ là trong lòng đột nhiên có hơi kỳ quái, cậu cũng chẳng dám nhìn Vu Mặc thêm nữa, Trì Phương cúi đầu, ngón tay sờ sờ cốc nước theo bản năng. Vu Mặc thấy cậu không ho khan nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là tầm mắt nhịn không được dừng trên đôi môi ướt át của Trì Phương.

"Khi bạn ở bên cạnh cậu ấy, bạn như là mắc chứng khao khát da thịt, hận không thể dính mình lên người cậu ấy. - -45L"

Trì Phương cúi đầu nửa ngày, mới ý thức được trong phòng rất yên tĩnh. Cậu lặng lẽ ngước mắt lên nhìn, thấy Vu Mặc còn đang dõi theo mình, ánh mắt ngày càng sâu, trong lòng Trì Phương bỗng dưng cảnh giác, "Vu Mặc?"

Vu Mặc lấy lại tinh thần, mặt không biến sắc đáp: "Ừ?"

Trì Phương hoài nghi quan sát trên dưới hai mắt Vu Mặc, Vu Mặc bình tĩnh để cậu nhìn, đợi đến khi nghi hoặc trong mắt Trì Phương hơi rút đi, hắn mới hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"

"Đương nhiên là..." Trì Phương đặt cái cốc lên bàn, nói được nửa câu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Cốc nước này đặt trong phòng Vu Mặc, nói cách khác đây là cốc của hắn, mà vừa rồi cậu đã trực tiếp uống nước bằng cái cốc này....

Khuôn mặt của Trì Phương nhanh chóng đỏ bừng.

"Ừ? Là cái gì?" Vu Mặc thấp giọng hỏi.

Lúc này Trì Phương mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào Vu Mặc đã đứng rất gần cậu, cậu gần như sắp bị vây trong lồng ngực của Vu Mặc. Trì Phương chợt đứng lên, lui ra sau hai bước, "Tôi, tôi đến để trả lễ cho cậu, tôi xuống xem tủ lạnh còn gì không một chút."

Vu Mặc nhìn Trì Phương chuồn ra khỏi phòng, dừng tại chỗ một lát, rồi mới ngồi dậy.

Không thể gấp gáp, quá nhanh cá sẽ chạy mất.

Đồ ăn trong tủ lạnh vẫn còn đủ để nấu lẩu, khí trời đang lạnh như thế, hai người cũng chẳng muốn ra ngoài. Lần này Vu Mặc còn dời một chiếc bàn nhỏ ra ngoài, đặt bên đệm nhung trong phòng khách. Trì Phương rửa sạch đồ ăn, cắt xong xếp lên từng đĩa từng đĩa, bưng ra liền nhìn thấy Vu Mặc đang cau mày với quả ớt trong nồi lẩu.

Lần này nấu lẩu uyên ương.

Trì Phương cũng chẳng biết Vu Mặc lấy loại nồi này từ đâu ra, rất giống với loại trong quán ăn, có ngăn cách ở giữa.

"Thử một lần, không thích cay thì lần sau chúng ta ăn lẩu nấm." Trì Phương an ủi.

Vu Mặc yên lặng gật gật đầu, xoa xoa cái mũi bị cay vì mùi ớt. Tuy bên ngoài hắn rất là ghét ăn cay, nhưng sau khi chân chính bắt đầu, nếm được mùi vị cay nồng của lẩu, Vu Mặc lại nhịn không được gắp thêm mấy đũa.

Sau đó uống thêm hai cốc nước.

Tuy khóe mắt đã bị ớt làm cho hồng hồng, nhưng đôi đũa của Vu Mặc vẫn nhịn không được chĩa vào trong nồi lẩu, cuối cùng vẫn là Trì Phương không cho ăn nên hắn mới cố hết sức từ bỏ. Trì Phương bất đắc dĩ nhìn khát vọng mơ hồ trong mắt Vu Mặc, "Đây là lần đầu tiên cậu ăn cay, ăn nhiều quá thì tối sẽ đau bụng."

Vu Mặc đành phải gật đầu.

Buổi tối, Trì Phương lặng lẽ tìm hiểu tin tức với anh hai. Quả nhiên hôm nay lão gia tuyên bố di chúc, hiện tại Trì gia đã rối tung cả lên, Trì Chính cũng bị phiền đến không chịu được, trong lời nói đều là hâm mộ với Trì Phương: "Sớm biết thế thì anh đã ở nhà với em, phiền sắp chết rồi."

Trì Phương nhíu mày, cậu không tin Trì Chính buồn bực vì mấy người này, quá nửa là do bây giờ Hứa Quang không để ý đến anh. Nhưng cậu cũng chỉ có thể giúp hai người họ đến bước này thôi, cho dù kết quả có thế nào thì cũng là lựa chọn của Trì Chính và Hứa Quang.

Trì Phương: Trương Sâm có ở đó không anh?

Trì Chính: Đương nhiên là có, sao người cô của chúng ta có thể bỏ qua bữa tiệc này? Em không biết đâu, cô vừa đến là khóc, rồi kể lúc nhỏ chăm sóc em trai thế nào, mà sau này chị em lại xa cách vì người ngoài, lời trong lời ngoài đều đang nói là mẹ ghim bà ta.

Trì Chính: Anh tức cười chết rồi, ba cũng vô cùng tức giận, trực tiếp mở miệng nói là do ông nhìn người không chuẩn, muốn gây nữa thì cứ nói ra hết mọi chuyện cho mọi người biết.

Trì Phương: Trương Sâm không nói gì sao?

Trì Chính nhớ lại, trong lòng cũng thấy có hơi kỳ quái.

Trì Chính: Hình như cậu ta chẳng nói gì.

Trì Phương: Trương Sâm còn ở đó không anh?

Trì Chính nghi hoặc, bởi vì cô gây chuyện quá giỏi, nên anh cũng không quan tâm đến người này, sao em trai cứ hỏi thế nhỉ? Trì Chính ngẩng đầu lên, nhìn cách đó không xa có mấy người còn đang cãi vã, thuận xung quanh tìm thêm một vòng, mới nhìn thấy Trương Sâm đang đứng gần đấy, mà bên cạnh Trương Sâm... Cô gái đó là ai?

Anh ló đầu nhìn mấy lần, cũng chỉ có thể nhìn được hàng tóc xoăn sau lưng cô gái nọ. Theo lý thuyết, sao có thể mang người ngoài vào những bữa tiệc gia đình thế này, cô gái này vào bằng cách nào?

Trì Chính: Trương Sâm đang đứng cùng một cô gái, không biết đang nói gì.

Trì Phương liếc mắt nhìn tin nhắn, cười lạnh một tiếng.

Trì Phương: Anh hai, anh muốn xem trò hay hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play