Editor: Cua🥑
___
Sở Trú cúi đầu hôn Lương Dược, bàn tay với những khớp xương rõ ràng chế ngự cái ót của cô, ép buộc cô ngẩng đầu đón nhận lấy.
Đại não Lương Dược nhất thời chết máy, hơi thở thiếu niên bao phủ lấy cô, mát lạnh lại nóng rực, từng chút thiêu đốt làn da cùng lý trí, thiếu chút nữa cô còn cho rằng mình vẫn là Lương Văn, khoảng thời gian bị anh chiếm tiện nghi cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.....
Sở Trú còn muốn tiến xa hơn, nhân lúc Lương Dược há miệng đã muốn đưa lưỡi vào, nhưng Lương Dược hoàn toàn tỉnh táo lại, cô liều mạng đẩy anh ra, Sở Trú mới miễn cưỡng ngừng lại.
Anh thản nhiên ngồi trên ghế, ngoại trừ môi mỏng hơi hồng ra thì không nhìn ra cái gì khác thường, phảng phất người vừa làm chuyện cầm thú vừa rồi là một người khác chứ chẳng phải anh!
Lương Dược cố gắng điều chỉnh hô hấp, không thể tin nổi mà nhìn Sở Trú, " Cậu dạy học sinh cái này sao, hả thầy- giáo?"
Cô gần như là nghiến răng nói.
Sở Trú nhìn cô, "Không phải học trò câu dẫn thầy giáo trước sao, hửm?"
Lương Dược nghẹn lại, sau đó lại bực bội nói: "Tôi là Lương Dược."
Sở Trú: "Ừm."
"Là chị gái của Văn Văn!"
"Ừm."
"...."
".... Vậy mà vừa rồi cậu đã hôn tôi!!" Đầu óc Lương Dược đang rất loạn, cô lo lắng lên tiếng, "Đây có được xem là yêu đương vụng trộm không?"
Sở Trú nhàn nhã dựa lưng vào ghế, tư thế lười nhác, nghe vậy mới nâng mí mắt, "Nghe khá kích thích, nếu cậu thì thích chúng ta liền thử."
Cái gì mà thích liền thử?
Đây là tiếng con người nói sao?
Không! Đây rõ ràng là ngôn ngữ của tra nam!
Lương Dược cảm nhận sâu sắc thế giới quan đang bị đả kích nghiêm trọng.
Lại nhìn bộ dạng vân đạm phong khinh của Sở Trú, muốn tra thế nào liền có thể tra đến như vậy, hơn nữa còn rất quang minh lỗi lạc.
Tâm tình Lương Dược phức tạp, nếu như đổi lại là nam sinh khác dám làm vậy với cô, e là đã sớm bị cô một cước đá lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân con mẹ nó rồi!
Nhưng mà người này lại là Sở Trú.
Vốn dĩ trong thâm tâm cô đã có chút áy náy với anh.
Hơn nữa hiện tại còn là bạn trai của em gái.
Mới hơn hai tháng, anh cũng đã sa đọa đến mức này?
Trên mặt Lương Dược là một mảng rối rắm.
"Cho em một phút để bình tĩnh lại," Sở Trú bình tĩnh mà quay mặt đi, các đốt ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, thấp giọng nói "Sau đó dọn ghế ngồi xuống ôn tập, sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn."
"......"
Lương Dược yên lặng lùi về phía sau một bước, lại một bước, sau đó cô cắm đầu bỏ chạy, chỉ ném lại một câu: "Tôi đi vệ sinh!"
Sau đó cô chạy vọt vào phòng Lương Văn, hốt hoảng gọi "Văn Văn, em đâu rồi!"
Lương Văn đang làm bài tập, nghe được động tĩnh thì suýt nữa rớt tim ra ngoài, cô ấy quay đầu, "Chị, làm sao vậy?"
Cô ấy đứng dậy bước tới gần Lương Dược thì bị cô ngăn lại, cổ áo đột nhiên bị xách lên, Lương Dược kích động không ngừng lay người cô ấy:" Em.... Em có biết vừa rồi bạn trai mình đã làm gì chị không? Hả??"
"Cậu ta lấy cớ dạy học mà chiếm tiện nghi của chị!"
"Cậu ta hôn chị! Con mẹ nó cậu ta hôn chị!"
"Trời ơi, quả nhiên là cầm thú cũng không bằng!"
......
Lương Văn bị cô lay đến choáng váng.
Sau khi nghe cô hét xong lại có chút dở khóc dở cười, "Chị, chị bình tĩnh một chút, trước hết buông em ra đã."
Động tác Lương Dược dừng lại, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lương Văn, trầm mặc buông cô ấy ra, mím môi: "Vì sao em không tức giận?"
Lương Văn cười nhẹ, "Chị, thật ra chị đã sớm đoán được mà, hà tất gì phải tự lừa mình dối người."
Sắc mặt Lương Dược trùng xuống, không nói gì.
Lương Văn thở dài, "Là chúng ta nợ cậu ấy." --
"Chị mới không nợ cậu ta!" Lương Dược cố chấp không thừa nhận, "Là chính em lúc trước muốn chị theo đuổi cậu ta, đừng có đổ trách nhiệm lên đầu chị, chuyện của em thì tự em giải quyết đi!"
Lương Văn: "Nhưng người cậu ấy thích không phải em."
"......"
Lương Dược nghiến răng, còn muốn nói cái gì, lại thình lình nghe thấy một giọng nói trầm thấp phía sau lưng.
"Đi vệ sinh xong rồi?"
Thân thể Lương Dược cứng đờ, chậm rãi quay đầu, quả nhiên là cái đồ âm hồn bất tán Sở Trú, anh thẳng lưng, thản nhiên nhìn cô.
Lương Dược không biết phải nói cái gì mới đúng, trong lòng đoán được chuyện bị bại lộ là một chuyện, nhưng để xác nhận lại là một chuyện khác.
Nếu Sở Trú đã biết mọi chuyện...... Vì sao không trực tiếp tìm cô hỏi tội?
Lương Dược nhất thời có chút mê mang, không biết Sở Trú đang thực sự nghĩ cái gì.
Cô khô khan gật đầu:" Xong rồi."
Sở Trú gật đầu: "Vậy đi thôi."
Lương Dược không động đậy, biểu tình một chút cũng không tình nguyện.
Thấy thế, Sở Trú dứt khoát túm lấy cánh tay Lương Dược, bá đạo kéo cô trở về.
Lương Văn mặc dù nhìn thấy Lương Dược bĩu môi, vẻ mặt thực không vui nhưng cô cũng không hề phản kháng, ngoan ngoãn mặc Sở Trú kéo đi.
Tuy rằng Lương Dược ngoài miệng nói không nợ anh, nhưng cô ấy đoán, chắc chắn trong lòng cô vẫn cảm thấy áy náy đi.
Lương Văn thử nhớ lại, vẫn là chưa từng thấy Lương Dược nhượng bộ nam sinh nào giống như vậy.
*
"Này, mau buông tay ra đi, tôi không chạy mà!" Lương Dược bị Sở Trú túm lấy có chút đau, thở phì phò nói.
Sở Trú cũng nghe lời buông tay, sau đó liếc cô "Em đi tìm Lương Văn làm cái gì?"
"Tôi tìm em gái làm gì cũng phải thông báo cho anh sao?" Lương Dược tức giận trợn trắng mắt, "Hay là anh sợ tôi tố cáo chuyện vừa rồi cho bạn gái biết?"
--
Sở Trú không có gì phản ứng, "Tôi càng lo chuyện em làm ảnh hưởng đến thành tích của em gái."
"Gì?"
"Em còn chưa nhận thức được chuyện mình chỉ thi được 200 điểm thôi sao?" Sở Trú nói, "Ngu ngốc sẽ lây bệnh."
Lương Dược nhẫn nhịn, "Vậy anh không sợ tôi lấy bệnh à?"
Sở Trú ôm ghế tới, nhàn nhạt đáp: "Chỉ số thông minh của chúng ta không cùng một cấp bậc."
"...."
Lương Dược không thèm nói nữa, bất đắc dĩ ngồi xuống ghế, hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Bỏ đi, là cô nợ anh, anh muốn nói cái gì cũng được.
Nhưng là cô vẫn không hiểu ý định hiện tại của Sở Trú.
Đã biết rõ thân phận của cô, không tức giận cũng không nói ra, cứ thế mà đến dạy học khiến cả người cô khó chịu.
Lại giống như dùng hành động này để cho cô biết, cô là của anh, cô chạy đi đâu cũng không thoát, mặc kệ cô là người hay quỷ, là Lương Dược hay là Lương Văn...
Từ từ, Sở Trú sẽ không phải là muốn cô trở thành bạn gái của anh chứ?
Sắc mặt Lương Dược không ngừng biến hóa.
Lại nói, bọn họ xác thật chưa có chính thức chia tay.
Nhưng mà bất luận cô nghĩ cái gì cũng chẳng thể thay đổi sự thật, việc học bổ túc này nhất định trốn không thoát.
Sở Trú mở một quyển toán học cơ bản ra, hỏi cô: "Biết số hữu tỷ là gì không?"
Lương Dược nghĩ nghĩ, "Nghe khá quen.... Là cái gì vậy?"
"......"
Sở Trú nhìn bộ dáng mờ mịt của thiếu nữ, khẽ thở dài, cầm một bản nháp lại đây, sau đó bắt đầu viết lại tất cả những thứ cơ bản cho cô xem, nói cách khác là học lại từ đầu.
Lương Dược cũng rất ngoan ngoãn nghe anh giảng, tuy rằng nhìn qua có chút an phận nhưng thực ra suy nghĩ đã bắt đầu trôi dạt đi đâu, ánh mắt lại vô thức nhìn ngắm bàn tay đang cầm bút của thiếu niên.
Bàn tay của anh rất đẹp, sạch sẽ trắng nõn, khi cầm bút ngón cái cùng ngón trỏ hơi cong lại, mơ hồ có thể thấy được những mạch máu màu xanh nhạt, chữ viết cũng như tay, mạnh mẽ nhưng cũng rất xinh đẹp.
Lương Dược lại nhìn vô thức nhìn xuống chữ viết như giun dế của mình, rơi vào trầm tư.
Sau đó tự mình cảm nhận sâu sắc câu nói "Không có so sánh sẽ không có đau thương."
Nhưng cũng phải thằng thắn thừa nhận rằng, điều kiện của Sở Trú thật sự không tồi, lớn lên đẹp trai, lại có tiền, thành tích học tập tốt, có thể đáp ứng mọi tiêu chí của đám nữ sinh bây giờ.
Cô bỗng nhiên suy nghĩ, có bạn trai như vậy hình như cũng không tệ, cô xác thật cũng có chút thích anh, chi bằng...... Thử xem?
Nhưng ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu thì đã bị Sở Trú dùng bút gõ một cái, "Đừng thất thần, chuyên tâm nghe giảng."
Thanh âm trầm thấp xen lẫn vài phần nghiêm khắc, cùng với chủ nhiệm của bọn họ giống nhau y như đúc.
"......"
Lương Dược bị anh gõ, nhịn không được bực bội, Sở Trú biết thừa là cô ghét đọc sách, vậy mà còn ép cô học tập học tập học tập, mẹ nó đây là bạn trai cái nỗi gì? Hừ, còn muốn quản cô nghiêm hơn cả ở trường.
Biểu tình Lương Dược kiên định, không thể dễ dàng nghe theo Sở Trú được, bằng không tương lai sau này chỉ có một chữ "thảm" mà thôi!
Lương Dược sốc lại tinh thần, bắt đầu nghe anh giảng bài, nhất định phải nỗ lực đem thành tích đạt được hơn 400, sớm ngày đem vị Phật tổ này tiễn đi.
Sở Trú cảm giác được người bên cạnh đột nhiên trở nên nghiêm túc, không khỏi nhìn cô một cái, song lại lắc đầu, chuyên tâm giảng bài.
Bất tri bất giác, một tiếng đã trôi qua.
Có thể là bởi vì Sở Trú dạy rất tốt, Lương Dược cũng không cảm thấy việc học tập quá gian nan, còn có loại cảm giác thông suốt, nhưng vẫn rất mệt.
"Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi." Lương Dược gục mặt xuống bàn, đáng thương nhìn Sở Trú, "Tôi mệt quá à."
Sở Trú nhìn thời gian, gật đầu, "Nghỉ ngơi mười phút."
"Yeahh!" Lương Dược hoan hô, ngay lập tức bổ nhào lên giường chơi di động, quần áo ở nhà tương đối rộng, theo động tác lớn của cô, vô tình lộ ra một đoạn eo nhỏ.
Sở Trú nhìn một mảng tuyết trắng kia, hơi mất tự nhiên dời tầm mắt, khẽ ho khan.
Lương Dược hoàn toàn không biết bản thân bị lộ, cô nằm trên giường, nhắn tin cho Vương Cần Cần: "Mình cảm thấy mình muốn chết!"
Vương Cần Cần: "Sao?"
Lương Dược oán giận: "Cậu biết hiện tại mình đang ở cạnh ai không?"
Vương Cần Cần đoán: "Em rể?"
"...!!"Lương Dược: "Sao cậu biết?"
Vương Cần Cần: "Hôm qua cậu uống say, là Sở Trú đưa cậu về cho nên mình mới đoán vậy."
Lương Dược: "...... Cậu ta đưa mình về? Nà ní?"
"Đúng vậy, cậu không biết à?"
"......"
Tốt lắm, xem ra chỉ có cô là người biết cuối cùng.
Lương Dược không thể không nhớ lại giấc mộng xuân kia.... Nếu như đúng là Sở Trú đưa cô về, vậy chẳng lẽ giấc mộng đó là sự thật?
Lương Dược nhớ lại cảnh tượng kịch liệt lúc đó, thẹn đến mức lập tức đem mặt vùi vào gối, nếu như bị ép thì không nói, đằng này cô còn chủ động! Mẹ nó cô chủ động đó!
Càng muốn chết hơn là đối phương còn đang ở ngay cạnh, đang ung dung nhìn đồng hồ tính thời gian.
"Mười phút hết rồi, ra đây."
Thanh âm thiếu niên trầm thấp thong thả, tựa như tiếng thì thầm của ác ma.
"Không!" Lương Dược không nhìn anh, cố ý dán mắt vào di động xem lung tung "Tự nhiên tôi thấy mệt quá, cậu về đi."
Sở Trú hơi nheo mắt, "Tôi lặp lại lần nữa, ra đây."
"Không ra." Lương Dược cứng đầu, một chút cũng không nhúc nhích.
Sở Trú: "Hay là em muốn phụ đạo trên giường?"
"Cái gì......" Lương Dược đột nhiên quay đầu nhìn anh, thấy Sở Trú đang bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, động tác ưu nhã ung dung.
"Cậu, cậu cởi quần áo làm gì?" Lương Dược bị dọa tới mức nói lắp, vội vàng lấy tay che mặt, tuy vậy nhưng vẫn để lộ khe hở để trộm xem.
Cũng may bên trong Sở Trú còn mặc áo ngắn tay, không để lộ cái gì.
Lương Dược không biết là nên tiếc nuối hay là may mắn, cô bỏ tay xuống, Sở Trú ngẩng đầu nhìn cô, biểu tình lạnh lùng ủ dột, "Em nói xem?"
Lương Dược còn chưa kịp hiểu ý tứ của câu hỏi này thì đã thấy Sở Trú chống một tay ở trên đệm, chậm rãi bò lên giường.
Lương Dược kinh sợ, theo bản năng muốn chạy trốn, tay trái đã bị Sở Trú bắt lấy, dùng sức siết lại .
Cô cảm giác được một cỗ áp lực đang vây lấy mình, cái ót bị đè ở ván giường, đau đến mức nhíu mày, cô tức giận nhìn lên kẻ đầu sỏ.
Sở Trú đang đè ở trên người cô, dùng một tay túm lấy cổ tay cô giữ trên đỉnh đầu, đầu gối mạnh mẽ đè xuống bắp đùi cô.
Một tư thế đặc biệt nguy hiểm.
Lương Dược tức giận đến toàn thân phát run, dùng sức né tránh, thế nhưng hoàn toàn không thoát được.
"Sở Trú, cậu phát điên cái gì vậy!" Cô nghiến răng nghiến lợi gằn lên.
Ánh mắt Sở Trú nặng nề nhìn thiếu nữ dưới thân mình, tuy rằng Lương Dược có điểm hoảng nhưng cô không có quá nhiều sợ hãi, bởi vì cô dám chắc anh sẽ không làm gì cô.
Từ trước đến nay cũng không hề sợ.
"Tôi nói, sự nhẫn nại của lão sư có giới hạn."
Sở Trú cúi đầu, môi mỏng dán lên đôi mắt ướt át của cô, rồi lại một đường hôn xuống, thanh âm khàn khàn: "Không cần khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi."
Lương Dược nổi da gà, chỉ thấy Sở Trú nghiêng đầu, lấp kín môi cô.
Lương Dược trợn to mắt giãy giụa, nhưng không có tác dụng.
Mẹ nó......
Lương Dược nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ lại vừa tức giận, há mồm muốn cắn anh, nhưng người này kỹ thuật hôn dường như đã trở nên vô cùng cao siêu, vô luận cô công kích thế nào, anh đều có thể thản nhiên xem là cô đang đáp lại, hôn càng thêm kịch liệt, trong ngoài đều không bỏ qua.
Lương Dược rất mệt mỏi, đành nhắm mắt lại, mặc cho anh tra tấn, biểu tình vô cùng bất đắc dĩ, kỳ thật cô không chán ghét cùng anh hôn môi, chỉ là cô không hiểu bọn họ rốt cuộc đang là loại quan hệ gì.
Cô thừa nhận mình nợ anh, nhưng nợ này bao giờ mới trả hết?
Sẽ không phải là muốn cô bồi thường cả đời đi?
Lương Dược bị hôn đến thất điên bát đảo, trong đầu lại nảy ra suy nghĩ đáng sợ