Editor : 🦀


Tuy rằng Lương Dược ca hát có chỗ được không ổn lắm, một bài hát không có ý nghĩa gì nhưng mọi người ở đây vẫn cho cô chút mặt mũi mà vỗ tay, huýt sáo ồn ào----


“Chị Dược thật uy vũ!”


“Hát rất hay, chị Dược làm tốt lắm, hát tiếp đi!!”


“Ha ha ha cười chết tôi rồi!”


……


“Thật sự dễ nghe như vậy sao?” Lương Dược được khen nhiều như vậy có chút phiêu, cô uống nhiều quá, đầu có chút đau, ánh mắt mơ màng, cười đến mê hoặc:" Được rồi, bổn tiểu thư lại tiếp tục hát! A……”


Cô còn chưa kịp thốt lên lời nào thì chai rượu trong tay đã bị cướp mất, Lương Dược sửng sốt, vừa ngẩng đầu đã thấy được khuôn mặt vô biểu tình của Sở Trú.


Thiếu niên thần sắc lạnh lùng, trong  đôi mắt đen nhánh là một mảng nặng nề không nhìn thấy đáy, giống như đang cực lực áp chế cái gì, anh lẳng lặng nhìn Lương Dược, giọng nói đè nén:" Em nháo đủ chưa?"


“Anh……” Lương Dược nỗ lực chớp chớp đôi mắt, ý thức không chỉ mơ hồ mà tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ, cô không thấy rõ được gương mặt đối phương mà chỉ mơ hồ thấy được một thân hình cao gầy cùng một đôi mắt lạnh lẽo.


Rất quen thuộc.


“Anh là ai...?” Cô cười ngốc nghếch, dán mặt mình vào gần anh, trợn to mắt, tựa hồ như muốn nhìn cho rõ:" Sao lại nhìn giống Sở Trú như vậy?”


Sở Trú không nghĩ cô sẽ chủ động tới gần, nháy mắt hô hấp ngưng trệ, anh rũ mắt, nhìn gương mặt phiếm hồng của cô, nhẹ nhàng nói:" Là anh."


“Sao có thể?” Lương Dược không tin, "Sở Trú chắc chắn là đang ở bên cạnh Lương Văn tình anh tình em rồi, sao có thể ở chỗ này được?”


“Anh nhất định là giả!” Cô vừa nói, tay còn lớn mật định vén quần áo anh lên “Tôi nhớ rõ trên bụng Trú Trú có một nốt ruồi nhỏ, tôi phải kiểm tra một chút.”


Sắc mặt Sở Trú nhất thời cứng đờ, lập tức bắt lấy bàn tay đang ngo ngoe rục rịch củ cô, không nhịn được mà  nghiến răng, thầm nghĩ cô thật là mẹ nó thiếu dạy dỗ!


Anh thật sự rất tức giận, nhưng nhìn bộ dạng này của cô, lại chẳng biết phải làm sao.


Muốn bóp chết, lại luyến tiếc.


Cánh tay Sở Trú gầy nhưng có lực, nhiệt độ lòng bàn tay lại rất cao khiến Lương Dược có chút khó chịu, cô dùng sức đẩy anh, nhưng đối phương vẫn một mực túm lấy, cô đành bỏ cuộc.


Lương Dược mơ màng nhìn chai rượu trên mặt bàn, rốt cuộc không có cầm lấy, đầu nghiêng ngả rũ xuống, chui vào lòng anh, ngủ say như chết.


Sở Trú theo bản năng ôm lấy thân hình mềm nhũn của Lương Dược, có chút không phản ứng, anh còn chưa làm cái gì đâu mà cô cứ như vậy say mất rồi?


Quần chúng đang ăn dưa thấy sự việc đang chuẩn bị hạ màn, tiếc nuối thu hồi tầm mắt.


Bên kia, Vương Cần Cần thấy Lương Dược rơi vào trong tay Sở Trú cũng chẳng có chút lo lắng nào, ngược lại có chút nghiền ngẫm, ngồi một bên cắn hạt dưa xem kịch vui.


Cô ấy biết bọn họ cắt không đứt, gỡ lại  càng rối hơn.


La Mục nhìn Sở Trú muốn cõng Lương Dược rời đi cũng không có phản ứng nào quá kích động, bởi vì hắn đã ngầm đáp ứng Lương Dược rồi, về sau sẽ không dây dưa với cô nữa.


Không phải hắn sợ Sở Trú, mà là hắn thực sự cảm nhận được trong lòng Lương Dược không có mình.


“Tiểu tử, tôi khuyên cậu không nên hãm quá sâu.”


La Mục châm một điếu thuốc, hướng về Sở Trú phun ra một ngụm sương mù, thanh âm nhàn nhạt, “Tôi quen em ấy cũng lâu như vậy rồi, thành tâm khuyên cậu một câu, Lương Dược không có tâm, cô ấy sẽ không yêu bất cứ ai, cùng cậu cũng chỉ là chơi đùa một chút, à, cũng không hẳn là chơi đùa, có lẽ cô ấy thực sự chỉ muốn theo đuổi cậu giúp em gái mà thôi.”


Bước chân Sở Trú hơi khựng lại, biểu tình trên mặt không thay đổi nhưng khí áp rất thấp, anh không quay đầu mà cõng Lương Dược rời đi, một câu cũng không để lại.


Đợi bọn họ đi rồi, một tên đàn em mới nhỏ giọng hỏi La Mục: “Lão đại, không đúng lắm, em thấy chị Dược đối với tên kia vẫn là có chút ý tứ, nếu không cũng chẳng vì cậu ta mà uống say đến như vậy?”


“Ai cần cậu nói!” La Mục chụp vỗ trán, tâm tình cực kỳ khó chịu, “Ông đây mắt mù mới không thấy được Dược Dược thích hắn!”


“Vậy vừa rồi anh nói thế với tên kia là ý gì?”


“Sao, lão tử thất tình, trả thù tình địch một chút cũng không được à?”


“……”


*


Sở Trú cõng Lương Dược trở về Lương gia. Bởi vì nơi này cách nhà cô không xa, anh lại không muốn làm phiền tài xế nên mới tự mình đưa cô về.


Nói như vậy cũng chỉ là cái cớ mà thôi, thật ra anh muốn ở bên cô lâu thêm một chút.


Thiếu nữ say rượu lười biếng mà nằm trên vai anh, mắt nhắm lại, lông mi đầy đặn bao phủ mi mắt, da trắng gần như trong suốt, hô hấp yếu ớt, môi khẽ nhếch, mỗi một hơi thở đều mang theo khôn kế dụ hoặc.


Mắt Sở Trú nhìn thẳng, yết hầu lại có chút khẩn trương, mùi hương hoa hồng quen thuộc đã lâu rồi lại quanh quẩn xung quanh, chui vào mũi, thấm vào trái tim, chỗ nào cũng có.


Mà cái người đang làm anh nhiễu loạn tâm can lại đang vô tâm vô phế mà ngủ, không biết chính mình đã gây ra bao nhiêu tội trạng.


Mà hiện tại trong đầu Sở Trú lại đang không ngừng hiện lên mấy lời của La Mục nói trước đó, sắc mặt âm trầm, nhịn không được thấp giọng hỏi người phía sau: “Em thực sự chưa từng thích anh sao?”


“Một chút…… Cũng không có sao?”


Mí mắt Lương Dược hơi mở, mơ hồ phối hợp một câu: “Thích ai?”


“……” Sở Trú hoài nghi cô giả say.


Khuôn mặt anh vô biểu tình nói: “Anh.”


Lương Dược: “Anh là ai?”


Sở Trú nhẫn nhịn, “Sở Trú.”


Lương Dược trì độn “A” một tiếng, “Nhớ rồi, là em rể.”


“……”


“Cũng là Nhị Cẩu Tử.”


“……”


“Tuy rằng cậu ấy rất nhiều thân phận,” Lương Dược ghé sát vào lỗ tai anh, thần thần bí bí nói: “Nhưng tôi vẫn còn rất thích cậu ấy, anh đừng nói cho cậu ấy biết nha.”


Sở Trú ngẩn ra, lời nói của cô thật sự rất tự nhiên, nhất thời anh không phân biệt được "thích" của cô là loại nào.


Bất quá cứ nghe cô mở miệng là gọi em rể em rể, chắc không phải loại "thích" này.


Sở Trú mặt vô biểu tình nghĩ.


Trên lưng, Lương Dược lảm nhảm một lúc rồi lại thiếp đi.


*


Sở Trú vừa cõng Lương Dược tới tiểu khu thì bỗng nhớ ra Lương Dược trước đó đã dọn nhà đi, tuy rằng có nhiều chuyện không rõ nhưng Sở Trú đoán cô có lẽ chưa muốn trở về.


Nhưng anh không biết chỗ ở hiện tại của cô.


Sở Trú không do dự, tính toán đưa cô trở về nhà mình, vừa xoay người lại thì bất ngờ gặp được Lương Văn đang đi học về.


“Chị? Là chị sao?” Lương Văn nhìn thấy Sở Trú thì hơi sửng sốt một chút, sau đó lại phát hiện Lương Dược đang ngủ trên lưng anh, vội vàng lo lắng chạy tới:" Chị ấy sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”


Sở Trú không dấu vết lui ra phía sau một bước, bảo trì khoảng cách với Lương Văn, sau đó nhàn nhạt nói: “Cô ấy uống say.” --


Lương Văn có chút kinh ngạc, lần đầu tiên thấy chị hai say tới mức này, “Vậy cậu mau đem chị ấy vào nhà đi, để chị ấy nghỉ ngơi.”


Sở Trú không nhúc nhích, tựa hồ có chút băn khoăn.


Lương Văn mơ hồ đoán được anh nghĩ cái gì, cười khổ một tiếng, “Yên tâm đi, có lẽ cậu đã lâu không đến nhà tôi nên không biết, mẹ tôi từ lâu đã không ở nhà rồi.”


Cô ấy nói xong, xoay người muốn dẫn đường.


Sở Trú vốn đang chần chờ, lại nghe được Lương Dược phía sau khó chịu "ưm" một tiếng, có lẽ đầu đang rất đau, anh không do dự mà cõng cô vào nhà.


Lương Văn dẫn hai người vào trong nhà, bảo Sở Trú ôm Lương Dược vào phòng mình.


Lương Dược đã lâu không trở về, giường cũng chưa sửa lại, không thích hợp để nghỉ ngơi.


Sở Trú đánh giá qua căn nhà một chút, phát hiện so lần trước khi anh tới thì quạnh quẽ hơn rất nhiều, nhìn khá trống trải, anh xác định mẹ Lương không có ở nhà, Lương Viễn Quốc cũng chưa có trở về.


Anh đi vệ sinh xong thì lập tức đi tìm Lương Dược, ở ngoài cửa, anh thấy Lương Văn đang giúp cô uống nước. Lương Dược đã tỉnh, mơ hồ nhận ra Lương Văn, mông lung hỏi:" Văn, Văn Văn à?”


“Ừm, là em.” Lương Văn đặt ly nước sang một bên, đỡ cô nằm xuống:" Chị, chị mau nghỉ ngơi đi.”


Lương Dược không chịu, túm lấy góc áo Lương Văn, đứt quãng nói: “Ừm, cái kia, về chuyện của em rể, chị... có điều muốn hỏi em.”


“Cái gì?” Lương Văn không khỏi liếc  Sở Trú một cái, anh chỉ lẳng lặng đứng ở cửa, chăm chú nhìn Lương Dược, cả người dựa vào khung cửa, không có ý định tiến vào.


Lương Dược rối rắm mà cau mày, “Em nói thật đi, có phải em không chăm sóc tốt cho cậu ấy đúng không?”


Lương Văn ngốc: “A?”


Lương Dược trợn to mắt: “Em không phát hiện sao, cậu ấy gầy đi rất nhiều đó!”


Lương Văn: “Cái đó……”


“Em chắc chắn là không thèm để tâm những điều chị nhắc nhở rồi!” Cô túm vai Lương Văn, bắt đầu lải nhải, “Em rể thật sự thật sự là tên rất phiền toái, buổi tối lại khó ngủ, còn rất kén ăn, cái này không ăn cái kia cũng không ăn, đặc biệt khó hầu hạ, còn chưa kể thần kinh cậu ta  rất mẫn cảm, động một cái liền tức giận, phải làm nũng mới chịu……”


Sự thực chứng minh hiện tại Lương Dược chưa hoàn toàn tỉnh rượu, nói năng còn có chút lộn xộn.


“Cái kia, chị, chị đừng nói nữa……”


Lương Văn nhìn qua liền phát hiện sắc mặt Sở Trú ngày càng đen, nắm tay khẩn siết chặt lại, cả người nhìn thực sự khủng bố, cô ấy nuốt nước miếng, thực sự có hơi sợ Sở Trú, nhìn anh tự nhiên rất giống thầy chủ nhiệm môn giáo dục, đối với anh lại càng thêm sợ.


Lương Văn hiện tại đang hoài nghi chính mình lúc trước làm thế nào để thích được anh.


“Không, chị phải nói, em cũng cần phải nhớ rõ nữa!” Lương Dược khi uống say lại cố chấp vô cùng, “Dạ dày cậu ta không tốt, em không được cho cậu ta ăn đồ quá cay hoặc quá lạnh, bình thường thì nên nấu cho cậu ta canh ngao hay canh gừng gì đó……” --


Lương Văn: “……” Đây có được xem là một loại ân ái không?


“Lương Văn, có thể phiền cô ra ngoài một chút không?” Sở Trú đột nhiên đứng thẳng dậy, trầm giọng nói.


“A, được.” Lương Văn cũng không muốn làm bóng đèn, nhanh chóng đứng dậy bỏ đi, đem phòng mình nhường cho hai người.


“Khoan! Chị còn chưa nói xong mà! Đừng đi....a ” Lương Dược bỗng nhiên ngồi dậy, muốn kéo tay Lương Văn trở về.


Nhưng giây tiếp theo, tay cô đã bị một bàn tay khác cầm lấy, một bàn tay có  khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài tinh tế, móng tay được cắt gọn vô cùng sạch sẽ, lòng bàn tay chỗ có vết chai mỏng, ấm áp, dày rộng, là tay của con trai.


Lương Dược khẽ giật mình, cô ngước  mắt, lúc này mới chú ý tới trong phòng còn có một người khác, thân hình cao lớn mảnh khảnh của thiếu niên từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt thâm thúy, cảm xúc không rõ.


Sở Trú nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Lương Dược, rũ đầu, không chút để ý mà nhéo tay cô hỏi: “Còn nhớ anh không?” Lương Dược nhìn chằm chằm anh hồi lâu, không chần chừ mà  gọi:" A, em rể, cậu cũng ở đây à?”


Dứt lời, lòng bàn tay đột nhiên thấy đau xót, ngữ khí thiếu niên trở nên nguy hiểm, “Em thử gọi lại một tiếng em rể xem?”


Lương Dược rất quyết đoán kêu:" Em rể!”


“……”


Sở Trú nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của thiếu nữ, trên mặt toàn là biểu tình đắc ý, lại nhìn xuống chút nữa là môi đỏ mê người, anh thầm nghĩ có lẽ là đối xử với cô quá tốt rồi, tốt đến mức khiến cô quên mất chính mình là ai……


Anh bắt lấy đầu vai Lương Dược, cúi đầu, chuẩn xác hôn lên môi cô.


“Ưm!” Lương Dược trợn to mắt, phản xạ có điều kiện đẩy anh ra.


Sở Trú không quá cố chấp, lòng bàn tay nóng rực phủ lấy mặt cô, dán trán mình lên trán cô, tròng mắt đen láy nhìn cô gắt gao, đè nén hỏi:" Còn dám gọi bậy không?”


Lương Dược vừa tức vừa khó hiểu, “Nhưng rõ ràng cậu là em rể, hay cậu nhận nhầm người rồi, tôi không phải Lương Văn....”


Lời nói còn chưa dứt, Sở Trú mặt đen  lại đè cô xuống lần nữa, lần này còn duỗi đầu lưỡi!


“……”


Miệng Lương Dược đều bị hôn sưng lên rồi.


“Còn gọi nữa không?” Sở Trú hôn cô gần mười phút mới miễn cưỡng buông ra, ngẩng đầu hỏi.


Lương Dược tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, hai má hồng lên như hoa đào, há mồm chính là: “Em rể em rể em rể em rể em rể em rể em rể!!……”


--


Sắc mặt Sở Trú hoàn toàn chìm xuống, nhéo lên cằm cô dứt khoát hôn lên, lần này không phải lướt qua là xong, cũng không phải ôn nhu triền miên, mà là dùng sức kịch liệt hôn sâu.


Không, phải nói là cắn.


Lương Dược cảm nhận được đau đớn, không ngừng nghiêng đầu né tránh, nhưng đầu lại bị Sở Trú mạnh mẽ cố định, cô trốn không thoát!


Trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, Lương Dược há miệng thở gấp, anh lại cúi xuống cắn cô một phát.


Cảnh tưởng kích thích đến mức khiến Lương Dược thanh tỉnh một chút, cô  hơi giật mình, nhìn gương mặt tối tăm của thiếu niên, khóe mắt anh ửng đỏ, động tác có chút thô bạo, giống như con sư tử bị chọc giận đang hung hăng đánh dấu địa bàn của mình, hoàn toàn rũ bỏ hình tượng cấm dục xưa kia.


Lương Dược có chút mờ mịt, từ bỏ  giãy giụa, dừng một chút, cô chủ động vươn ra đầu lưỡi.


Sở Trú cứng đờ, hơi trợn tròn mắt, đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động đáp lại.


Anh nhất thời đã quên mất động tác, cánh môi chợt lạnh, bọn họ tạm rời khỏi môi nhau, sau đó Sở Trú cảm giác được cổ bị ôm lấy, thiếu nữ đột nhiên dán sát lại, cười khẽ bên tai anh làm nũng, thanh âm thanh thúy mà mềm mãi, khiến cả người anh khi nghe xong đều mềm nhũn.


“Trú Trú, cắn nhẹ chút, em đau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play