Edit: Thỏ
Beta: Grace
Lương Dược nhìn tin nhắn đối phương gửi đến, một lúc lâu sau vẫn không kịp phản ứng. Sao lại nói cô vừa kêu anh là Nhị Cẩu Tử chứ? Rõ ràng Nhị Cẩu Tử là tên cô đặt cho con trai mình mà!
Chờ chút! Lương Dược trợn to mắt, nghĩ tới một khả năng có xác suất vô cùng nhỏ.
Bên kia... Không phải là Sở Trú thật chứ?
Sau đó, cô bất ngờ nhận ra rằng tên Wechat【CZ】của người ta, vừa khéo chính là tên viết tắt của tên Sở Trú [1].
[1]: Sở Trú: 楚昼 (Chǔzhòu)
Ngay tức khắc Lương Dược cảm thấy không ổn. Cô nuốt vài ngụm nước bọt, thử hỏi, "Trú Trú?"
【CZ】không cảm kích chút nào: "Không phải con trai?"
Lương Dược: "..."
Thế giới quái quỷ gì đây chứ?
Xác suất một phần mười vạn cũng bị cô vớ phải, không cần xui xẻo đến như vậy chứ?
Ở phía bên kia, Sở Trú nhắn xong cũng không có làm thêm hành động gì. Anh ngồi dựa vào đầu giường, yên lặng nhìn điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi tin nhắn của Lương Dược, cũng muốn xem thử cô sẽ phá vỡ cục diện lần này như thế nào.
Nhưng không biết có phải là Lương Dược bị dọa ngốc rồi, hay là nhát gan, mà năm phút trôi qua rồi một chút động tĩnh cũng không có.
Thông báo Wechat hoàn toàn im lặng.
Sở Trú khẽ nhíu mày, cuối cùng không chờ nổi nữa bèn gửi tin nhắn qua: "Trả lời."
Hệ thống tự động hiện lên một tin nhắn tự động --
【Người này đã bật xác minh bạn bè và bạn hiện không phải là bạn của anh/cô ấy, vui lòng gửi yêu cầu xác nhận bạn bè trước. Bạn chỉ có thể trò chuyện sau khi đã thông qua xác nhận.】
? ? ?
Khó có lúc Sở Trú phát ngốc.
Lần đầu tiên trong đời, anh thế mà lại bị người ta hủy kết bạn. Vẫn giống như cũ, cô thậm chí không nói lời tạm biệt, không để lại lời nhắn mà vỗ mông chạy đi, việc hủy kết bạn anh cũng vô cùng nhanh nhẹn và dứt khoát.
Cực kỳ giống một tên nam nhân cặn bã.
*
Sau khi Lương Dược phát hiện đối phương là Sở Trú, việc đầu tiên cô làm là mau chóng hủy kết bạn với anh.
Đùa gì vậy chứ? Số này là số riêng cũng là duy nhất của cô, trong này chứa rất nhiều thông tin riêng tư. Trên vòng bạn bè còn có một vài tấm hình cô chụp chung với Lương Văn.
Nếu chẳng may Sở Trú rảnh rỗi không có việc gì làm, lướt xem thử vòng bạn bè thì ngay cả đồ lót cô cũng bị dọa lột sạch!
Bị hù chết mất!
Lương Dược trong cơn hoảng loạn bèn vội vàng hút vài hớp sữa để áp chế nổi sợ xuống.
Bây giờ thì hay rồi, anh không chỉ biết cô là một học tra, mà còn phát hiện cô là một họa sĩ livestream nổi tiếng. Thậm chí có thể anh đã xem video cô phát trước kia, những video đó là video cô dạy trang điểm.
Nghĩ tới đây, cô ngay lập tức ngồi ngay ngắn trước máy tính, nhịn xuống nỗi đau mà xóa tất cả video làm đẹp trước kia đã tải lên, kiên quyết không để lại bất kỳ thông tin hình ảnh nào.
Mặc dù có hơi giống cái kiểu "mất bò mới lo làm chuồng", nhưng cô cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện anh vẫn chưa nhìn thấy gì.
Lương Dược thở dài, cảm thấy rằng cô không thể giả đò thêm nữa. Hiện tại có nhiều thứ đã bị phơi bày, chờ Sở Trú một ngày nào đó biết Lương Văn có một người chị song sinh, sớm muộn gì sự thật cũng sẽ bị đưa ra ánh sáng.
Anh không hề ngốc.
Anh chính là đại thần trong toán học, vật lý lẫn hóa học!
Chỉ số IQ cũng cao hơn vài chục lần so với người bình thường.
... Cô cảm giác mình cần vài viên thuốc an thần.
Phải cố gắng khắc phục mới được!
Lương Dược lấy điện thoại, đăng nhập vào tài khoản wechat của Lương Văn. Lúc trước khi Lương Văn cho cô wechat, cô cũng định thêm bạn Wechat với Sở Trú.
Một lần nữa gửi lời mời kết bạn cho anh:【Số vừa nãy cậu thấy là số phụ của tôi, đây mới là số chính, mong được chấp nhận ~.】
Hai giây sau, hệ thống hiện lên thông báo:【Đối phương từ chối.】
"..."
Lương Dược chỉnh sửa lại tin nhắn rồi gửi đi một lần nữa:【Sở Trú, tôi sai rồi QAQ Tôi không nên trêu ghẹo cậu, sau này tôi không dám ghẹo nữa đâu. Cậu là baba của tôi, con trai này của ngài xin cúi đầu nhận tội.】
Ngay khi cô đang vắt hết óc của mình để dỗ Sở Trú, cánh cửa phòng bị gõ nhẹ nhàng, "Chị hai, chị ngủ chưa?"
Lương Dược sửng sốt, đứng dậy mở cửa, nhìn Lương Văn ôm gối đứng trông vào, mắt to tròn trong veo như hồ nước nhìn cô. Trong đôi mắt đó chứ đựng uất ức, cũng có cả mong chờ, khiến người khác muốn vỗ về thương yêu.
Còn Lương Dược một chút cảm giác đều chẳng có lấy, nhìn em ấy chỉ thấy như đang soi gương, thương yêu được nổi mới lạ.
Lương Dược: "Chuyện gì?"
Lương Văn bĩu môi: "Tối nay em muốn ngủ cùng chị. Đã lâu rồi chúng ta không có ngủ cùng nhau."
"Không được." Lương Dược lắc đầu, "Thường ngày chị ngủ rất khuya, sẽ làm phiền em nghỉ ngơi. Nghe lời, trở về phòng đi."
"Nhưng em có rất nhiều điều muốn tâm sự với chị!" Lương Văn nhíu mày, "Chị, chị không biết là sau khi lên cấp, quan hệ của chúng ta ngày càng cách xa sao? Trước kia tình cảm của hai chị em mình rất tốt, sao bây giờ chị lại không chịu để ý đến em!"
"Chuyện này rất bình thường không phải sao." Lương Dược rũ mắt, thản nhiên nói, "Chúng ta học hai trường khác nhau, quen biết nhiều người mới nữa, lại sống ở hai hoàn cảnh khác biệt, cũng có cuộc sống hoàn toàn trái ngược nhau, làm sao có chủ đề chung để thảo luận."
"Nhưng mà..."
"Em không cần suy nghĩ nhiều," Lương Dược vội vàng ngắt lời cô ấy, dịu dàng cười, "Em chỉ cần nghe lời ba mẹ nói, đừng để bất cứ điều gì trong lòng. Hiện tại nhiệm vụ chính của em là cố gắng học tập, đừng lo lắng về những thứ khác."
"Mọi người vĩnh viễn đều xem em là đứa con nít." Lương Văn nhếch môi, vẻ mặt không phục.
"Được rồi, được rồi, trở về nhanh đi." Lương Dược vẫy tay đuổi người, nghĩ đến vài chuyện lại nói: "Đúng rồi, về chuyện của Sở Trú, chị phải thông báo cho em một chút."
"Sao chị?"
"Chị không cẩn thận xây dựng hình tượng em thành một học tra chuyên đi bắt chước người khác, hơn nữa còn bất đắc dĩ giúp em lĩnh hội chút kỹ năng hội họa." Lương Dược ngượng ngùng cười, "Trong khoảng thời gian này nếu em rảnh thì luyện vẽ tranh thêm đi, về sau tránh làm lộ chuyện."
Lương Văn: "..."
*
Lương Văn không vui trở lại phòng, không phải do muốn học vẽ tranh, dù sao cô ấy cũng biết chút ít.
Khi còn bé, mẹ Lương rất nghiêm với hai người, ghi danh tên họ vào vô số lớp học ngoại khóa, như là lớp thư pháp, hội họa, piano hay Taekwondo, đều có.
Lương Văn rất nghe lời, lúc nào cũng là đứa con ngoan, tất cả các lớp đều tới nên mỗi môn đều biết chút ít, nhưng học không sâu. Lương Dược thì ngược lại, từ khi còn nhỏ đã là một người quyết đoán. Cô chỉ có hứng thú với vẽ tranh và taekwondo, tình nguyện bỏ tất cả các khóa học khác chỉ để học hai môn này, cho nên hội họa và võ nghệ đều nổi trội hơn.
Bây giờ nhìn xem, tuy rằng cả hai lớn lên giống nhau y như đúc, nhưng tính cách lại khác biệt hoàn toàn.
Không biết từ bao giờ, khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn.
Lương Văn buồn bực, ném gối về lại giường, ngồi vào bàn bắt đầu học bài.
Hiện tại, mỗi ngày cô ấy phải làm hai phần bài tập về nhà. Ở Cửu Trung Lương Dược chưa bao giờ nộp bài tập, nhưng mà da mặt Lương Văn không dày được như cô, chỉ có thể nín nhịn mỗi ngày đều làm hết cho cả hai.
Độ khó bài tập của Cửu Trung thấp hơn Nhất Trung rất nhiều, không đến ba mươi phút Lương Văn đã hoàn thành xong tất cả. Còn bài tập Nhất Trung hiếm thấy cô hoàn thành nên trong khoảng thời gian ngắn không có việc gì làm.
Mẹ Lương quản thúc rất nghiêm, không mua điện thoại cho cô ấy, cũng không cho chạm vào.
Lương Văn ôn tập lại một ít trong sách giáo khoa, xong xuôi lại sinh ra cảm giác nhàm chán. Cô ấy ngồi xổm xuống, lôi một cái hộp từ dưới giường lên. Bên trong có các bài tập, sách giáo khoa và linh tinh các thứ từ cấp II của họ.
Khi đó hai người bọn cô học chung một lớp, ăn mặc cũng giống nhau như đúc, giáo viên vẫn luôn không phân biệt được ai với ai.
Lương Văn vô cùng để ý câu nói 'Thi đậu cũng không vào được.' của Lương Dược
Cô đang nói cuộc thi chuyển cấp khi ấy sao?
Nhưng mà rõ ràng cô ấy nghe mẹ Lương nói chị hai thi rớt mới vào Cửu Trung.
Cô ấy nhớ rất rõ, trước đây vì phải tách Lương Dược ra cho nên đã buồn rất lâu.
Lương Văn lục hồi lâu trong hộp cũng không thấy phiếu điểm lúc thi chuyển cấp của Lương Dược, nhưng lại phát hiện một bài thơ được cô viết hồi tiết Ngữ Văn --【 Em gái ngốc của chị】
"Tôi có một em gái ngốc nghếch, một đứa em ngốc cực kỳ.
Em ấy vô cùng xinh đẹp, nhưng thật ra em ấy lại rất ngốc.
Em ấy học rất giỏi, nhưng em ấy vẫn rất ngốc.
Mọi người trong đều nhà yêu thương em ấy. Thật may vì em ấy là đồ ngốc."
"..."
Lương Văn xem xong lập tức rơi vào im lặng, sau đó mặt vô cảm mà đem tờ giấy cất lại vào trong hộp.
Quan tâm chị ấy là đi tìm chết!
*
Lương Văn nói dối Lương Dược, thật ra cô ấy ở Cửu Trung không quá tốt. Mặc dù không có người dám ăn hiếp nhưng việc trang trí lớp, bầu không khí vui tươi của lớp học, hay là chất lượng dạy học của giáo viên quả thực là trên trời dưới đất với Nhất Trung.
Mỗi ngày đi học đều là chướng khí mịt mù. Bên dưới học sinh cúi đầu chơi điện thoại, số khác thì ngủ hoặc là nói chuyện phiếm với nhau. Giáo viên trên bục chỉ giảng qua loa cho có lệ, cơ bản chỉ làm theo quy trình để hoàn thành nghĩa vụ, hoàn toàn mặc kệ sống chết của học sinh.
Khi làm bài kiểm tra toán, Lương Văn vô tình đứng vị trị đầu bảng. Cô ấy vĩnh viễn cũng không thể nào quên được vẻ mặt kinh khủng của mọi người xung quanh nhìn mình, tựa như gặp thấy quỷ.
Vương Cần Cần ở bên cạnh hận sắt không thành thép: "Không phải chị bảo em không cần học hành nghiêm túc sao? Trình độ học toán của chị em không quá 30 điểm đấy!"
Lương Văn vô cùng uất ức, "Nhưng em chỉ làm mấy câu trắc nghiệm thôi mà!"
Cô ấy thực sự không nghĩ đến mình có thể đứng hạng nhất của lớp.
Vương Cần Cần: "Em có biết Cửu Trung là trường tệ nhất thành phố không?"
"Em biết."
"Thế em có biết lớp này là lớp tệ nhất toàn trường không?"
"..."
Từ đó về sau, Lương Văn từ bỏ tôn nghiêm làm học sinh xuất sắc mà sinh hoạt trong nơm nớp lo sợ. Cô ấy tin mình chỉ gặp khó khăn tạm thời, nếu chịu cố gắng một thời gian nữa, cánh cửa hạnh phúc sẽ mở ra với cô ấy!
Một tháng, cố gắng một tháng là được!
Còn chưa kết thúc một tuần học, một ngày kia, cô ấy đi WC xong trên đường về lớp học, đột nhiên hai chàng trai xuất hiện bên cạnh. Một người còn nắm lấy tay cô kéo đi.
"Hai người là ai?" Lương Văn sợ đến xanh mặt, "Hai người muốn làm gì? Cứu mạng với!"
"Kêu cái gì, đại ca bọn tôi muốn tìm cậu!" Trong đó một chàng trai dường như có hơi sợ cô ấy, cố ý tỏ vẻ dữ tợn trừng mắt.
"Hả?"
Lương Văn nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhận ra đây là một mớ hỗn độn do Lương Dược gây ra. Tức khắc như người câm ăn hoàng liên [2], khổ sở không nói nên lời.
[2]: Bó tay không làm gì được.
Chị Cần Cần, mau đến cứu em QAQ.
Hai chàng trai kéo cô ấy lên sân thượng, nói mấy lời như trong phim xã hội đen.
"Đại ca, người đến rồi."
Lương Văn sợ hãi ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên cao gầy đang dựa vào lan can hút thuốc, mặc áo khoác đen in hình đầu lâu, mái tóc nhuộm thành màu bạc theo xu hướng. Nhưng mà gương mặt đó ngoài ý muốn lại không khó coi, mắt sáng mày kiếm, vẻ ngoài vô cùng đẹp trai.
Ngoài anh ta ra, bên cạnh cũng có mấy chàng trai ăn mặc không đứng đắn, dường như là đàn em của anh ta.
Lương Văn ngây ngốc nhìn thiếu niên xa lạ kia, không biết nên nói cái gì.
Nếu Lương Dược ở chỗ này, chắc chắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra thiếu niên kia là đại ca lớp 5 của trường - Lâm Hàn Hi, hay cậy lớn ức hiếp người trong trường. Cô gái cùng lớp với anh ta xích mích với Lương Dược nên dẫn người đến lớp tìm, nào ngờ bị Lương Dược đá bay ra khỏi lớp, từ đấy kết thành thù.
Mà Lương Văn không nghe Lương Dược nói qua những việc này nên đương nhiên không quen biết Lâm Hàn Hi. Cô vừa nghĩ cách chạy thoát khỏi nơi này, vừa cố gắng mỉm cười với anh ta.
"Ờm, cậu tìm tôi có chuyện gì sao? Không có chuyện gì nói thì tôi về lớp đây!"
"Về lớp? Cậu dám đi thử xem." Lâm Hàn Hi ngẩng đầu nhìn cô ấy, búng búng điếu thuốc và bước tới, cười lạnh: "Lương Dược, cuối cùng hôm nay tôi cũng bắt được cậu rồi! Tôi đã sớm nói với cậu, việc lần trước tôi không để yên, tôi nhất định sẽ đòi lại toàn bộ trên người cậu!"
Lương Văn nhìn anh ta tới gần, sợ đến mức lui về sau: "Cậu, cậu muốn làm gì?"
"Đương nhiên là đánh nhau rồi." Trong miệng Lâm Hàn Hi còn đang ngậm thuốc lá, siết chặt nắm tay, như cười như không nhìn cô ấy, nhưng ý cười không ở đáy mắt.
Dù sao thì anh ta sẽ không so đo với một cô gái. Nhưng căn bản trong mắt anh ta Lương Dược không phải là con gái. Đứa con gái này không chỉ thích đá người, mà còn tùy tiện cũng có thể cầm vũ khí đánh người đấy!
Nghĩ đến những nỗi nhục đã từng chịu đựng, vẻ mặt Lâm Hàn Hi dần lạnh xuống, chậm rãi xắn tay áo đi về phía cô.
Thấy anh ta dường như thật sự đến đây, Lương Văn sợ tới mức nói lắp: "Cậu, cậu đừng đến đây. Tôi không biết đánh nhau..."