Edit: Thỏ
Beta: Grace
Lương Dược thấy Sở Trú vậy mà còn muốn đi theo thăm dò thì không thèm suy nghĩ mà rút một chân đang đạp trên mặt đất về, đồng thời đóng cửa xe thật mạnh, cả người che cửa sổ hòng ngăn cản tầm mắt của anh.
Cô giả vờ bình tĩnh nói: "Đó là em họ của tôi. Cha mẹ em ấy đi công tác nên mấy ngày nay qua ở nhờ nhà tôi."
Sở Trú hơi nhướng mày, "Giọng nói của em ấy với cậu rất giống nhau."
Lúc nghe được giọng, anh thiếu chút nữa đã cho rằng người đang nói là cô.
"Có hả? Chắc do cậu nghe nhầm thôi." Lương Dược cười gượng "Bọn tôi không giống nhau chút nào cả."
Sở Trú nhìn cô, "Vậy sao cậu lại lo lắng?"
Lương Dược chớp chớp mắt, "Tôi lo lắng bao giờ chứ? Tôi vẫn luôn như vậy mà."
Dưới cái nhìn thản nhiên không cảm xúc của anh, giọng nói cô hơi nhỏ lại, dường như có chút đáng thương, "Được rồi, tôi thừa nhận. Tôi không muốn cho cậu nhìn thấy em ấy, em họ tôi trông rất xinh đẹp. Khi nhỏ chỉ cần tôi thích ai thì tất cả đều nhất kiến chung tình với em ấy, cậu có thể nói tôi không lo lắng được sao? Hiện tại cậu là tâm ý của tôi, tôi không thể để cậu bị mấy đứa con gái khác câu hồn đi mất được."
"Thật không?" Sở Trú bình tĩnh nhướng mày, nét mặt không có chút biến đổi, cũng chẳng rõ là anh có tin lời cô nói hay không.
"Đương nhiên, tôi có cần thiết phải nói dối cậu không?" Lương Dược biết anh không có hứng thú đối với con gái, cũng không thích xen vào chuyện của người khác cho nên mới cố tình bịa ra lý do này.
Thấy không có gì khác thường trên mặt anh, cô mới từ từ buông lỏng trạng thái hiện tại của mình, "Được rồi, tôi phải về đây. Mai gặp lại."
Tay cô chạm vào tay nắm cửa, dự định xuống xe với tốc độ nhanh nhất rồi đưa Lương Văn rời khỏi hiện trường.
Nhưng khi tay cô vừa chạm vào chốt cầm, tay Sở Trú cũng vươn tới. Khớp xương ngón tay anh rõ ràng, gân xanh hiện lên trên mu bàn tay, phá lệ nhìn thon gầy nhưng lại rất có lực.
Lòng bàn tay của thiếu niên hơi lạnh, gắt gao bao lấy tay cô.
Trái tim trong lồng ngực Lương Dược đập mạnh mãnh liệt, cô ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Hơi tò mò." Giọng nói hơi trầm của Sở Trú vang lên bên tai cô, vừa chậm rãi vừa dịu dàng, trầm khàn lại êm tai, "Em họ cậu đẹp cỡ nào mà lại dọa cậu sợ như vậy."
Anh không cho cô có cơ hội từ chối, giữ nguyên động tác mở cửa xe ra.
Khi ấy đầu Lương Dược trống rỗng, cửa xe chỉ mở một nửa thì cô lập tức thấy Lương Văn còn đang ngây ngốc đứng chờ ở đó, cũng giống như chị gái, ngơ ngơ ngác ngác.
Sở Trú đương nhiên cũng chú ý đến Lương Văn, dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh. Anh còn đang định nheo mắt lại để nhìn cho rõ thì cổ áo bị một lực kéo xuống, đầu cũng theo đó cúi xuống theo. Lúc này Sở Trú còn chưa kịp phản ứng, một mùi hương đã bất ngờ xộc vào mũi, trên mặt truyền tới cảm xúc ướt át.
Một đôi môi mềm mại.
Lương Dược hôn lên mặt anh.
Con ngươi Sở Trú hơi co lại, lúc này lại đến phiên tâm trí anh trống rỗng.
Mùi hoa hồng nồng đậm trên người của thiếu nữ quanh quẩn khắp nơi.
"Này là nụ hôn tạm biệt." Lương Dược nhìn thiếu niên đang cứng đờ, khóe môi cong lên.
Muốn đấu cùng tôi? Cậu còn non lắm.
Cô nhanh nhẹn xuống xe rồi đóng mạnh cửa lại, "Hôm nay chơi rất vui, cảm ơn cậu. Đi đường cẩn thận, bái bai!"
Dứt lời, cô lập tức bước nhanh lại chỗ Lương Văn, tóm chặt lấy gáy cô ấy mà xách đi.
"Á, đau đau! Chị làm gì vậy?"
"Còn hỏi, về nhà nhanh mau, em ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm sao mà xuống đây làm gì? Còn tẩy trang nữa!"
"Mẹ bảo em đi đổ rác, em về nhà rồi thì còn để lớp trang điểm trên mặt làm gì, khó chịu muốn chết."
...
Tài xế không nghĩ tới con gái bây giờ lại có phong cách sống phóng đãng như vậy, hoảng sợ mà quay đầu nhìn về Sở Trú, "Tiểu thiếu gia, cậu có sao không?"
Bàn tay Sở Trú che lại phần mặt vừa bị hôn, rất lâu rồi vẫn chưa hoàn hồn.
"Tiểu thiếu gia?" Tài xế lo lắng mà gọi một tiếng, bèn nghĩ thầm Sở Trú chán ghét con gái như vậy, không phải là bị hôn đến đầu óc bị hỏng rồi chứ?
"... Không có chuyện gì." Tâm trí Sở Trú cuối cùng trở lại thực tại, nét mặt vô cùng bình tĩnh. Anh nhấn nút hạ cửa sổ xuống rồi nhìn lại, quả nhiên hai người họ đã đi rồi. Anh cũng thôi không nhìn nữa mà nâng kính lên.
"Chúng ta về nhà thôi."
"Được." Tài xế khởi động máy, đánh tay lái. Trên đường không nhịn được mà lén lút nhìn mặt Sở Trú qua kính chiếu hậu, cuối cùng không chịu được mở miệng nói: "Tiểu thiếu gia, cậu vẫn nên mở cửa sổ ra để thoáng gió."
"Hả?"
Tài xế lời ít ý nhiều, "Mặt cậu... hơi đỏ..."
Đâu là hơi chứ, là vô cùng, vô cùng đỏ!
Làn da thiếu niên trắng nõn nên càng làm nổi bật màu hồng hơn, lan từ mặt cho đến cổ, giống như những bông hoa anh đào dần nở rộ. Gương mặt lạnh lùng của anh từ trước đến nay cũng nhuộm thêm vài phần mỹ lệ.
Sở Trú không nói chuyện, bình thản liếc mắt nhìn một cái, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ, cứ như người đang đỏ mặt không phải là anh.
Tài xế ho một cái, không dám nhắc lại nữa. Trong lòng ông ấy hiểu rõ Sở Trú đóng cửa lại vì cậu ấy không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng này của mình, ông cũng chỉ muốn trêu chọc cậu ấy một chút thôi.
Rốt cuộc rất khó nhìn thấy được Sở Trú bày ra một mặt khác lạ với bạn cùng lứa.
Nội tâm tài xế cảm thán ngàn vạn lần!
Quả nhiên mùa xuân đang đến với thiếu gia nhà ông.
*
"Chị, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Ai đưa chị về nhà?"
Lương Văn bị Lương Dược ngoan cố kéo vào thang máy, vẻ mặt hoang mang rõ ràng còn chưa hiểu được tình huống đã xảy ra.
Lương Dược cố gắng kìm nén, nhưng cuối cùng không được bèn nhéo nhéo gương mặt nhỏ của em gái, "Em có bị ngốc hay không?"
Rõ ràng giống gương mặt cô, trông rất sáng sủa thông minh, thế nhưng tại sao người sở hữu nó lại có thể ngốc như vậy chứ hả?!
"Chị mới ngốc!" Lương Văn uất ức che mặt lại, "Rốt cuộc bạn trai vừa nãy là ai thế ạ?"
Do bị Lương Dược che hơn phân nửa người nên cô ấy chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ bộ dáng của người nọ.
"Em không đoán được sao?" Lương Dược đút tay vào túi quần, lười biếng dựa vào tay vịn trong thang máy, "Sở Trú đó."
"Là cậu ấy thật sao?" Tuy rằng Lương Văn có dự cảm này nhưng vẫn khiếp sợ như cũ, "Hai người tiến triển đến bước nào rồi?"
Lương Dược nhìn vẻ mặt của cô ấy thì lập tức biết đang suy nghĩ cái gì, bèn cười một cái, cố ý kéo dài giọng nói: "Hôn..."
Lương Văn trừng lớn mắt "Sao cơ?"
"... Lên mặt." Lương Dược chậm rãi bổ sung. "Cũng do em hại chị."
Lương Văn gấp đến độ đứng ngồi không yên, "Chị! Đừng chọc em nữa! Nói nhanh đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Lương Dược cảm thấy không có gì để dấu diếm bèn tóm tắt lại hai ba câu về tình huống vừa xảy ra khi nãy, bao gồm gối đùi và nụ hôn thân mật lên mặt.
"Em hỏi tiến triển đến bước nào, chị cũng không biết rõ. Nhưng mà chị cảm thấy cậu ấy hơi thích chị."
Lương Dược thấy biểu cảm rối rắm của Lương Văn, tỏ vẻ không sao cả mà nhún vai, "Nếu em để ý chị và cậu ấy tiếp xúc thân mật như vậy thì nhân lúc còn sớm mà đổi về đi. Tình huống bây giờ cũng rất tốt đẹp, em cố gắng thêm chút nữa là có thể theo đuổi cậu ấy thành công."
"Đừng, chị vẫn nên tiếp tục đi. Vất vả lắm mới khiến cậu ta sinh ra hảo cảm, nếu em đi thì sẽ phá hỏng mất. Em muốn xác nhận quan hệ xong rồi mới đổi về." Lương Văn hạ quyết tâm thật lớn, lắc đầu nói. Tuy rằng có ăn một ít dấm chua, nhưng nghĩ lại Lương Dược dùng thân phận của cô ấy giở trò với Sở Trú thì lại không cảm thấy gì cả.
Dù sao đến lúc đó, người ở bên Sở Trú vẫn là cô.
Nghĩ đến đây, Lương Văn lập tức vui vẻ lên, "Đúng rồi chị, chị ở Nhất Trung có ổn không? Không bị phát hiện đúng chứ?"
Lương Dược yên lặng hai giây, chột dạ mà quay sang chỗ khác, "Chắc là không có."
"Thế thì tốt rồi."
"Còn em, ở Cửu Trung thế nào? Có ai bắt nạt em không?"
"Không có ạ, em ăn mặc rất giống chị, không tin thì chị đi hỏi chị Cần Cần đi."
Điều này Lương Dược không bao giờ hoài nghi, bên ngoài chị em hai người ăn mặc rất giống nhau, người ngoài vẫn luôn nhận xét Lương Văn là đứa con gái dịu dàng, vừa thông minh, ngoan ngoãn lại trầm tĩnh...
Tất cả đều là sự giả dối.
Ở nhà cô ấy chính là một tiểu thư nhỏ ngốc, lại còn là bạch ngọc yếu ớt.
*
Thời điểm hai người về đến nhà cũng đã là giờ cơm, mẹ Lương và Lương Viễn Quốc đang ngồi trước bàn ăn.
"Văn Văn, sao giờ con mới lên...."
Mẹ Lương quay đầu, nhìn thấy Lương Dược ở phía sau thì mày lập tức nhíu lại, "Lương Dược, con còn biết trở về à? Nhìn xem giờ là mấy giờ rồi! Con chạy lêu lỏng ở đâu hả?"
"Mẹ quản được con?" Lương Dược không thèm nhìn bà, cúi đầu đổi giày, không mặn không nhạt trả lời một câu.
"Con!" Mẹ Lương tức giận đến nỗi ném cả đôi đũa, Lương Viễn Quốc bất đắc dĩ khuyên can, "Được rồi, hai đứa đều trở về, bà không bớt lời lại được sao?"
"Con nhìn dáng vẻ của con xem, chỗ nào giống một học sinh ngoan à? Đừng quên bây giờ con vẫn mang thân phận Lương Văn đấy!"
"Mẹ, con không sao, mẹ cũng đừng mắng chị hai." Lương Văn bước lên nắm cánh tay bà làm nũng, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại lừa gạt.
Lương Viễn Quốc không ngừng ra hiệu ánh mắt với Lương Dược, muốn cô cũng học theo nói hai ba câu làm nũng mẹ Lương.
Đương nhiên Lương Dược không thấy được, bản thân chỉ lo đi vào phòng bếp lấy chén ra, ngồi chỗ cách xa mẹ Lương nhất rồi bắt đầu ăn.
Lương Viễn Quốc thở dài.
May mắn trong nhà còn có Lương Văn nên không khí cũng không quá tệ. Lương Văn tùy tiện nói vài điều ở trường học cũng có thể chọc mẹ Lương cười không ngừng.
Lương Dược vừa ăn cơm vừa xem điện thoại di động, thông báo Tieba từ những cô bé tìm cô hẹn bản thảo, hỏi giá cả với tình trạng đơn hàng.
Sau đó có thêm năm sáu người kết bạn với cô, thông báo kêu không ngừng, cô không kịp phản ứng nên động tác ăn cơm cũng ngừng lại.
Mẹ Lương nhìn thấy, lại không nhịn được mà nhíu mày trách móc: "Lương Dược, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, khi ăn cơm không được chơi điện thoại! Cả ngày chơi còn chưa đủ sao? Mẹ nói cho con biết, cứ như vậy thì sớm hay muộn con cũng chết vì cái điện thoại ấy!"
Ngón tay đang gõ chữ của cô hơi ngừng lại, đầu lưỡi liếm qua hàm răng, đè nén bực bội xuống mà đứng lên, vẻ mặt không cảm xúc nói: "Được rồi, con không ăn nữa, mọi người từ từ ăn."
Nói xong liền nhấc chân bỏ đi.
Hai người còn lại đều ngẩn người.
"Đứng lại đó!" Mẹ Lương phản ứng trước, lửa giận bừng bừng bốc lên. Bà vội vàng đứng dậy, trừng mắt mắng mỏ, "Mới nói vài câu mà mày đã dở chứng rồi? Mẹ nói chỗ nào sai? Hiện tại nhìn lại mày đi, đọc sách thì không chịu đọc, cứ suốt ngày cắm mặt vào màn hình điện thoại rồi vi tính. Tan học còn không chịu về nhà, ăn chơi lêu lỏng mỗi ngày, mẹ nói có sai à? Còn tưởng mày học ở Nhất Trung sẽ sửa cái tật xấu kia đi, nào ngờ kết quả vẫn vậy. Mày nói mẹ nghe thử xem, thành tích như đống phân của mày thì thi được đại học kiểu gì hả? Trường học nào mà chịu nhận loại người này!"
Không khí có chút ngưng trệ.
Im lặng đến đáng sợ.
"Thi đại học?" Lương Dược tựa như nghe được chuyện hài, xoay người lại nhìn bà, ngữ khí mang theo ý chế giễu: "Ngay cả thi đậu đại học rồi, bà có chắc là sẽ được vào không? Hay là cần phải có tiền đút lót."
Sắc mặt mẹ Lương trắng bệch, "Quả nhiên mày vẫn canh cánh trong lòng sự việc kia, mẹ đã nói trong nhà lúc ấy..."
"Được rồi, cứ thế đi!" Lương Dược đưa lưng về phía bà bỏ đi, thản nhiên nói: "Dù sao thì hiện giờ tôi cũng không có ước mơ trở thành nhân tài, bà có dư thừa rảnh rỗi thì nung nấu về Lương Văn đi."
Cô đi rồi, cả phòng ăn rơi vào im lặng một hồi lâu.
"Lời chị hai vừa nói là có ý gì thế ạ?"
Lương Văn thấy vẻ mặt của ba mẹ dần trở nên trầm trọng, hơi bất an, "Thi đậu đại học cũng vào không được là sao ạ?"
Lương Viễn Quốc sờ sờ đầu cô ấy, thở dài, "Không liên quan đến con, đều do ba vô dụng."