Cố Manh Manh phát điên, liền nói: “Tôi vừa nãy mới rửa rồi, anh cũng đâu phải không biết!”
Dút lời, lại lần nữa đưa tay ra phải lấy được vịt ăn.
Lục Tư Thần nhanh tay chớp mắt đẩy đôi tay nhỏ của cô ra, nghiêm nghị ra lệnh: “Đi rửa lại lần nữa!”
“Nhưng mà…”
Cố Manh Manh muốn nói lý với anh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt một mực không muốn nói tiếp của Lục Tư Thần, cuối cùng vẫn là cắt không thành tiếng.
Cô từ chỗ ngồi đứng dậy, lặng lẽ bước đi rửa tay.
Nào lường trước, mới vừa ăn được nửa tiếng, điện thoại của Cố Manh Manh vang lên.
Cố Manh Manh đang bận ăn vịt quay, cô ấy liền không chút suy nghĩ nói: “Lục Tư Thần, Anh giúp tôi nghe điện thoại một xíu với!”
Việc sai bảo người khác này ngược lại rất lưu loát.
Nhưng mấu chốt là, Lục Tư Thần tự nhiên cũng không để ý, người có địa vị cao lại tự hạ mình lấy điện thoại di động từ bên trong áo khoác ra, vừa nhìn vào màn hình, lại bất giác nhíu mày lại: “Người nhà cô.”
“Cái gì?”
Cố Manh Manh quay đầu nhìn anh.
Lục Tư Thần nói tiếp: “Không có việc gì, cô ăn tiếp đi.”
Dút lời, anh ta cầm điện thoại đứng dậy đi đến phía bên cửa số.
Cố Manh Manh vừa đưa thức ăn vào trong miệng, vừa quay đầu nhìn anh.
Lục Tư Thần đang nghe điện thoại, cũng không biết đang nói về chuyện gì, giọng nói cứ trầm thấp.
Khoảng chừng hai phút, anh áy liền quay trở lại.
“Ai dạ?”
Cố Manh Manh nhìn anh, mơ hồ không rõ hỏi.
Lục Tư Thần tiện tay đặt điện thoại lên bàn, đáp: “Bồ cô.”
“AI”
Cố Manh Manh sửng sốt.
Sau một khắc, cô hấp tấp đưa tay cầm lấy điện thoại của mình, liền lục lại thông tin cuộc gọi, quả nhiên là điện thoại từ người nhà cô gọi đến.
Thấy vậy, cô vội vàng nuốt thức ăn trong miệng vào bụng, sau đó mới ngẳng đầu nhìn về phía Lục Tư Thần, hồi hộp mà hỏi: “Ba ba nói cái gì thế?”
Lục Tư Thần uống một hớp nước, ung dung thong thả nói: “Lão gia tử muốn mời khách dùng cơm.”
Cố Manh Manh trừng to mắt.
Cô suy nghĩ một chút, hỏi tiếp: “Muốn mời ai ấy?”
“Tôi và cô.”
Lục Tư Thần nhếch mắt nhìn cô.
Cố Manh Manh chớp mắt một cái, biểu cảm ngơ ngác: “Muốn mời tôi và anh ăn cơm? Vậy, là khi nào ấy?”