Buổi tối sau khi tắm xong, Cố Manh Manh ngòi tại giường bên mà sạc pin điện thoại, bởi vì mai là thứ bảy, nên cô không cần phải dạy sớm đi học, cho nên cũng không cần đi ngủ sớm làm gì, từ từ tải phim về điện thoại.

Một lát sau, cô nghe được tiếng của ô tô từ bên ngoài truyền VÔ.

Vì vậy, cô chạy đến bên cửa sổ để coi thử, vừa đúng lúc nhìn thấy người đàn ông từ trong xe đi xuống, người quản gia liền đi theo bên cạnh, do là đang ở quá xa nên cô cũng không có nghe được cuộc trò chuyện ở dưới đó.

Hình như nhìn có chút quen quen!

Cố Manh Manh suy nghĩ một chút, xoay người liền đi ra ngoài.

Chỉ là khi cô vừa mới ra khỏi cửa phòng thì vừa đúng lúc thấy Lục Tử Diễm đi lên lầu.

Cô không nhịn được mà sững sờ.

Lục Tử Diễm nhìn thấy cô thì vẻ mặt thản nhiên mở miệng kêu: “Chị dâu!”

Cố Manh Manh cũng không quen với anh, cho nên cũng không biết phải nói gì, đang do dự, thì Lục Tử Diễm đã gần như muốn đi vào phòng đọc sách của Lục Tư Thần ở bên vách tường.

“Tiểu phu nhân, cô còn chưa có đi ngủ sao?”

Người quản gia không có đi vào chung, ông cười nhìn về phía của Cố Manh Manh.

Cố Manh Manh trả lời: “Ừm, do ngày mai không có tiết, cho nên cũng không muốn đi ngủ sớm.”

Dừng lại một chút, cô lại bĩu môi nói: “Đã trễ như vậy rồi mà anh ta còn tới đây làm gì?”

Người quản gia sửng sốt, sau khi hiểu được cái chữ “anh ta” ở đây là chỉ Lục Tử Diễm thì lập tức nói: “À, việc này tôi cũng không rõ cho lắm, tiểu phu nhân, bây giờ cũng sắp sửa mười một giờ rồi, cô nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, đừng có thức khuya, nếu không vành mắt sẽ bị thâm đen đấy!”

Cố Manh Manh nhếch miệng cười: “Quản gia, mắt của ông cũng chẳng tốt bao nhiêu đâu!”

Người quản gia có chút xấu hồ, không biết kế tiếp nên nói cái gì.

Cố Manh Manh cũng bận tâm, nói tiếp: “Vậy thôi, ông tiếp tục làm việc đi, tôi cũng sắp đi ngủ rồi!”

“Vâng, ngủ ngon!”

Người quản gia gật đầu.

Cố Manh Manh đóng cửa phòng, một lần nữa trở lại căn phòng của mình.

Không biết đã qua thời gian bao lâu, Cố Manh Manh trốn ở dưới ổ chăn, còn đang lén lút đọc xem tiểu thuyết.

Bỗng nhiên, cô nghe được tiếng cửa phòng bị đẩy mở ra.

Gần như là phản xạ có điều kiện, cô thoáng cái đã đem điện thoại của mình nhét ở bên dưới gối, rồi sau đó nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, đầu giường có hơi sụp xuống, rồi một mùi hơi thở nam tính quen thuộc dần dần tiến đến gần.

Sau khi để ý được rằng đối phương là Lục Tư Thần, Cố Manh Manh có chút khẩn trương nhưng hai mắt vẫn nhắm lại thật chặt.

Chỉ là mấy chiêu trò cỏn con của cô làm sao mà qua mắt được Lục Tư Thần?

“Còn chưa ngủ nữa à?”

Người đàn ông trầm giọng nói, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

Cố Manh Manh không có phản ứng.

Lục Tư Thần nhìn thấy cô còn muốn diễn thì không nhịn cười được, đặt lòng bàn tay lên khuôn mặt của cô.

Cái này thì khiến Có Manh Manh không nhịn được.

Cô trong chốc lát mở mắt ra, con mắt đen nhánh phản chiều lầy hình ảnh người đàn ông có dung mạo anh tuấn.

“Làm cái gì mà còn chưa ngủ?”

Lục Tư Thần hỏi thêm một lần nữa.

Cố Manh Manh nhíu mày, cố ý nói một cách thì thầm: “Hơ, đáng ra là ngủ rồi, nhưng lại bị anh làm cho thức!”

Đúng là một lý do không chính đáng mài!

Tuy nhiên, Lục Tư Thần không muốn phơi bày nó ra.

Anh cười nhẹ: “Ừ, là tôi đánh thức cô, vậy cô ngủ tiếp đi.”

œ?

Người đàn ông này rốt cuộc sao vậy?

Cố Manh Manh cảm thấy tò mò, nhịn không được hỏi câu: “Anh kiếm tôi có chuyện gì sao?”

Lục Tư Thần trả lời: “Không có việc gì đâu.”

Cố Manh Manh chui về sâu trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh mà nhìn chằm lấy anh.

Lục Tư Thần sờ sờ cái trán của cô và tiếp tục nói: “Ngủ đi.”

Cố Manh Manh cảm thấy bán tín bán nghi mà nhắm mắt lại.

Lục Tư Thần ngồi ở bên cạnh một lát, đợi đến khi mà nghe được tiếng hít thở dốc của cô gái trở nên dài ra, lúc này mới cúi người bề cô lên từ trên giường.

Ngày hôm sau. Nguồn truyen.one nhé cả nhà! Mong cả nhà chọn truyen.one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt mỗi ngày!” Chúc cả nhà vui khỏe!

Sau khi Cố Manh Manh tỉnh lại, cô ngạc nhiên phát hiện bản thân đang nằm ở chiếc giường lớn của Lục Tư Thần.

“AI”

Cô kinh hô, lập tức từ trên giường mà ngồi dậy.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Cố Manh Manh nhìn xung quanh bốn phía, cả người đều sợ đến mức ngây người!

Mà đúng lúc này, tiếng nước trong phòng tắm dừng hẳn.

Lục Tư Thần mở cửa đi ra, quanh eo chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, từ ngọn tóc chảy xuống, trượt xuống ngực, mơ hồ lướt qua cơ bụng cường tráng hấp dẫn, cuối cùng biến mắt ở mép khăn tắm.

“Cô đang nhìn cái gì?”

Giọng nói của người đàn ông truyền đến.

Cố Manh Manh lập tức phản ứng lại, nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, mặt thì đỏ như bị thiêu vậy.

Lục Tư Thần nhìn lấy cô, nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Tiểu sắc nữ!”

“Anh”

Cố Manh Manh tức giận đến mức chỉ ngón tay về phía anh.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy bộ ngực trần của người đàn ông thì lập tức quay đầu đi như là bị điện giật.

Cô lắp ba lắp bắp mà mở miệng nói: “Tôi, tôi làm thế nào, làm thế nào mà lại ở phòng anh?”

Lục Tư Thần trả lời: “Tối qua cô lại mộng du mà chạy qual”

Cố Manh Manh trọn to hai mắt: “Cái gì?”

Cô cô cô lại bị mộng dul Hơn nữa điều tồi tệ nhất chính là, lần này hiển nhiên mộng du đến trên giường của Lục Tư Thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play