Sau khi đến trường, Cố Manh Manh vừa mới thả cặp sách xuống thì lớp trưởng đã đi tới.

Cậu ta nhìn thấy Có Manh Manh liền mở miệng nói: ‘Cố Manh Manh, ngày hôm qua cậu ngủ không đủ giấc hả?”

“Vẫn có đủ mà.”

Cố Manh Manh trả lời một cách lơ đãng.

Lớp trưởng cau mày: “Sắc mặt của cậu trông tệ quá đi, sẽ không có bị bệnh chứ?”

“Tớ không có sao.”

Cố Manh Manh vừa nói chuyện vừa ngắng đầu lên nhìn về cậu ta và nói: “Lớp trưởng, cậu kiếm tớ có việc gì không?”

Lớp trưởng quan sát cô: “Cậu xác định là không có vấn đề gì chứ?”

Cố Manh Manh gật đầu liền nói: “Ừm, tớ xác định bản thân mình không có vấn đề gì đâu, lớp trưởng, cậu có chuyện gì thì nói trước đi.”

“À, là như thế này, không phải là sắp đến ngày nhà giáo rồi chứ? Tớ là đến nói với cậu một tiếng, bọn mình ở trong ban cán bộ các lớp quyết định là sẽ làm một hoạt động cho các giáo viên, có tài năng để biểu diễn thì liền lên biểu diễn, nếu không có năng khiếu đó thì có thể chuẩn bị các phần quà! Dù sao thì chọn một trong hai cái, cậu có câu hỏi nào không?” Lớp trưởng nói.

Cố Manh Manh gật đầu: “Tớ không có ý kiến gì, à mà, ngày nào là ngày nhà giáo vậy?”

Lớp trưởng trả lời: “Thứ bảy này.”

“Ừm, ok”

Cố Manh Manh trả lời: “Vậy thì tớ lựa chọn đi tặng quà nha.”

“Ok luôn!”

Lớp trưởng gật đầu.

Lúc này, Thẩm Sơ Tuyết từ bên ngoài đi vào.

Lớp trưởng thấy như vậy lập tức nói: “Thắm Sơ Tuyết, cậu qua đây chút, tớ có chuyện muốn nói.”

Thảm Sơ Tuyết nghe vậy liền thấy có chút ngạc nhiên.

“Có việc gì?”

Cô đã đi tới.

Lớp trưởng lại đem những lời vừa nói đi nói lại một lần nữa, cuối cùng cậu ta nói: “Tụi mình năm nay đã là học sinh năm cuối rồi, cho nên, tớ hy vọng tất cả các bạn học đều tích cực tham gia sự kiện lần này.”

Thẩm Sơ Tuyết bĩu môi.

Cô biết đây là lớp trưởng đang ngầm nói chuyện cô lúc trước không đi tham gia hoạt động tập thể của lớp.

Chỉ là, cô mỗi ngày đều đi làm công để kiếm tiền thì thời gian đâu mà tham gia máy cái hoạt động tập thể này chứ.

Nghĩ đến điều này, cô lập tức quay đầu về phía Cố Manh Manh, mở miệng hỏi: “Manh Manh, cậu chọn làm cái nào?”

Cố Manh Manh trả lời: “Ừm, tớ chọn đi tặng quả!”

Thẩm Sơ Tuyết gật gật đầu liền nói: “Vậy ok, tớ cũng chọn tặng quà vậy!”

Đến giữa trưa, hai cô gái lại ăn bún cay ở ngoài trường.

Cố Manh Manh uống một ngụm nước đá nhe răng chịu đựng nói: “Nói đi, khi nào thì cậu mới đi đóng phim vậy?”

“Cái gì?”

Thâm Sơ Tuyết ngơ người ra.

Nhưng rất nhanh, cô phản ứng trở lại lập tức lắc đầu nói: “Chuyện này còn chưa được xác định mà!”

*A?” Cố Manh Manh giật mình: “Cái ông đạo diễn đó không có kiếm cậu hả?”

“Còn không có.”

Thẩm Sơ Tuyết thở dài.

Cô rất muốn nói là chuyện tối hôm đó, lúc đó người mà đạo diễn Lý Đông nhìn trúng chỉnh là Cố Manh Manh, mà không phải là cô.

“Sơ Tuyết à, cậu cũng đừng nên nỗi giận nha, tớ cảm thấy hiện tại thời gian còn sớm mà, có thể là ông đạo diễn đó đang sắp xếp kịch bản mà, chỉ cần sau khi chuẩn bị tốt rồi thì chắc chắn bọn họ sẽ tìm đến cậu mà!” Cố Manh Manh nói.

“Chỉ cầu mong vậy đi!”

Thẩm Sơ Tuyết cúi đầu, tiếp tục ăn bún cay.

Ngay sau đó, điện thoại trong túi của cô bỗng nhiên reo lên.

Cố Manh Manh đầy tay cô liên tục nói: “Sơ Tuyết, điện thoại của cậu reo lên kìal”

;Ùm’ Thảm Sơ Tuyết không để ý ai gọi mà lấy thẳng điện thoại ra rồi đưa lên tai.

“Alo, ai vậy?”

Cô lên tiếng.

Không biết đầu dây bên kia nói những gì mà, biểu cảm đầu tiên của Thẩm Sơ Tuyết là kinh ngạc rồi sau đó dần dần trở nên cực kỳ vui mừng đứng lên.

“Là cái cô trợ lý của đạo diễn.”

Cô nói nhỏ giọng về phía của Cố Manh Manh.

“”Wowl”

Cố Manh Manh trợn to mắt.

Thẩm Sơ Tuyết đứng dậy khỏi ghế, vừa nói chuyện vừa bước ra ngoài quán ăn.

Cố Manh Manh ngồi ngay tại chỗ và chờ đợi.

Ước chừng khoảng năm phút sau, Thẫm Sơ Tuyết rất nhanh liền quay trở lại.

Cố Manh Manh nhìn cô liền trêu ghẹo nói: “Cậu đã về rồi sao, ngôi sao sáng của ngày mail”

Thẩm Sơ Tuyết phất tay, cười đến mực ngại ngùng: “Ơ kìa, bây giờ thì tám chữ cũng chưa viết nỗi một nét nữa, cậu cũng đừng có coi nhẹ tớ như vậy.”

Cố Manh Manh trừng mắt hỏi: “Cái cô trợ lý kia nói những gì?”

Thảm Sơ Tuyết nhún vai trả lời: “Cô ấy cũng không có nói rõ làm gì, dù sao thì ý nói đại khái là cho tớ hẹn một cái thời gian nào đó để đi thử vai, bọn họ phải kiểm tra khả năng diễn xuất của tớ với một số năng lực trên phương diện tổng hợp khác nữa, ôi trời, dù sao thì cô ấy nói đến đều là những từ ngữ trong ngành, mà hiện tại thì tớ cũng chỉ là người bình thường thôi, nên là có nhiều từ ngữ chuyên ngành tớ nghe không hiểu!”

*Ò, còn phải thi thử vai nữa à…”

Thẩm Sơ Tuyết thấy như vậy, liền vội vàng lên đường: “Ê mà tớ cảnh cáo cậu nha, không được đi tìm người đàn ông của cậu qua giúp đâu, lần này tớ muốn dùng chính năng lực của tớ để đi giành lây vai diễn.”

Cố Manh Manh cố gắng không nói gì.

“Yên tâm đi, tớ sẽ không đi tìm anh đâu!” Cô nói như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play