Lục Tư Thần nhướng lông mày.

Anh cười một cách kiêu ngạo nhưng mặt mày lại lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Anh chậm rãi mở miệng nói: “Trước hết, tôi phải sửa chữa lại một chút, cô đã không còn là một đứa con nít rồi. Còn nhớ rõ lời nói lúc trước của chính cô không? Cô nói là cô đã trưởng thành rồi, nên để cho tôi có chút không gian riêng tư. Tiếp theo, tôi cũng không có chống đối lại cô, tối hôm qua chính là do cô tự mình gõ cửa mà vào, tôi cũng không có bức bách qua cô.

Cuối cùng, cô nói thử xem, tôi làm gì có chỗ nào mà không đúng đắn chứ hả?”

Cố Manh Manh phồng má lên và giận dữ nhìn lấy anh.

Chỉ nghe cô mở miệng nói: “Tôi mặc kệ là có trưởng thành hay không, dù sao thì tôi cũng nhỏ hơn anh, anh phải nhường tôi.

Hơn nữa, hôm qua tôi cũng không có cố ý làm ồn cửa phòng anh, nếu không phải do sét đánh bên ngoài thì tôi cũng không có rảnh rỗi mà đi kiếm anh!” Nói đến đây, cô nâng lên cái cằm nhỏ của mình rồi thể hiện một bộ dáng rất kiêu ngạo.

Lục Tư Thần nghe xong thật cũng không có giận dữ.

Anh nhìn lấy cô hỏi: “Còn có cuối cùng một cái.”

Cố Manh Manh cắn môi, có vài phần ai oán.

Cô nói: “Chính việc bản thân anh làm, chẳng lẽ anh còn không biết?”

“Cái gì?”

Lục Tư Thần giả bộ vô tội.

“Anh cố ý giả bộ không biết nói!”

Cố Manh Manh tức giận chỉ vào anh.

Lục Tư Thần lập tức hiểu ra, nói: “À, cô nói đến là việc tôi chửi cô à?”

“Không phải!”

Lục Tư Thần giả bộ nhớ lại gì đó, lại nói tiếp: “Chẳng lẽ là…”

Có Manh Manh đỏ mặt.

Cô ấy thì thầm trên môi bằng một giọng rất nhỏ: “Sau này anh không được phép làm như vậy nữa, nếu không, nếu không tôi sẽ bỏ qua cho anh.”

“Cô không thích cái chăn?”

Âm thanh của Lục Tư Thần truyền tới.

Cố Manh Manh ngắn người, như là một đồ ngốc mà nhìn lấy anh ta: “Có cái ý gì?”

Lục Tư Thần nói: “Tối hôm qua tôi dùng chăn để quần cô lại đó, cô có phải là không thích?”

Cố Manh Manh thở hồn hễn tức giận: “Ai nha, tôi cũng không phải nói đến ý này, sao mà anh lại có thể đần như vậy nhỉ?”

Lục Tư Thần nhìn nàng mà không rõ: “Vậy là chuyện gì?”

Cố Manh Manh đánh mạnh lên cái bàn, hét lên: “Tôi nói là chuyện anh hôm tôi ấy! Lục Tư Thần, anh hứa là từ nay về sau không được hôn tôi nữa, biết không hả?”

Lục Tư Thần nở nụ cười.

Lúc này, Cố Manh Manh nhìn thấy quản gia đang đứng ở chỗ cửa nhà ăn.

Trong lúc thoáng chốc, cả người của cô đều cảm thấy muốn nhốn nha nhốn nháo lên.

“A…A… AI Cô phát điên lên, đứng dậy rời khỏi ghế mà chạy.

Lục Tư Thần lớn tiếng: “Không được chạy, ăn cho hết hoành thánh đi rồi đi đến trường!”

Cố Manh Manh đứng tại chỗ, hai con mắt to đều tràn ngập sự bất mãn.

Người đàn ông này xấu tính quá!

Anh ta là đang có ý!

“Qua đây.”

Lục Tư Thần ngoäc cô lại.

Quản gia đem hoành thánh đem để trên bàn, sau đó lại không hề chớp mắt mà đi thẳng ra ngoài.

Nhưng mà, cũng chính vì như thế mà Có Manh Manh mới càng ngày càng tỏ ra ngượng ngùng.

Xong rồi!

Những lời ban nãy vừa nói ra chắc chắn là đã bị quản gia nghe được rồi.

Cô hiện tại nên làm gì bây giờ?

“Manh Manh, không có nghe được lời của tôi hả?”

Đúng lúc, âm thanh của Lục Tư Thần lại lần nữa truyền đến.

Cô lấy lại được tinh thần, nhìn lấy anh với biểu tình cực kỳ nghẹn khuắt.

Cô mở miệng một cách rầu rĩ: “Lục Tư Thần, anh là cái người hư hỏng!”

Lục Tư Thần nhìn bộ dạng cô điềm đạm dáng yêu mà không khỏi bật cười.

Anh ôn hòa nói: “Qua đây đi, trước hết ăn sáng cái đã rồi tôi sẽ đưa cô đến trường cho.”

Cỗ Manh Manh cúi đầu, từ từ ổn định quay lại chỗ ngồi.

Cô cầm lấy muỗng và bắt đầu ăn từng viên từng ciên hoành thánh.

Lục Tư Thần ở bên cạnh nhìn cô, chậm rãi mở miệng nói: “Cô yên tâm đi, đây chỉ là chuyện nhỏ, không có ai vì chuyện này mà cười cô hết.”

Cố Manh Manh ngắẳng đầu và liếc nhìn anh ta một cách ai oán, bĩu môi nói: “Chắc là không có ấy.” Ngừng một chút, lại nói thầm một câu: “Đó chính là nụ hôn đầu của tôi mà…”

Bởi vì đang ở rất gần nên Lục Tư Thần hầu như là nghe được lời này.

Anh ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Lục Tư Thần cùng với Cố Manh Manh cùng đi ra tới cửa.

Hai người cùng ngồi chung ghế sau của một chiếc xe và không nói câu nào với nhau.

Lục Tư Thần cầm lấy Ipad mà chậm rãi lướt đọc thư, còn Cố Manh Manh thì đeo tai nghe điện thoại để nghe nhạc một cách yên lặng.

Không biết đã mắt bao lâu, Cố Manh Manh đang nhắm mắt tận hưởng nghe nhạc thì đột nhiên một bên tai nghe của cô bị tháo xuông.

Cô bỗng dưng mở to hai mắt, nhìn lấy Lục Tư Thần một cách ngoài ý muốn.

Mà cái tai nghe điện thoại bị tháo ra kia còn nằm trên tay của anh ta.

“Anh đang làm cái gì vậy?”

Cô trừng mắt nhìn anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play