Cố Manh Manh kinh sợ.
Cô há miệng, nhìn trông như bị điểm huyệt, đứng yên thật là lâu và không phản ứng gì khác.
Cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng khóc lớn của một đứa trẻ thì cô mới giật mình một cái, biểu cảm sợ hãi nói: “Sơ Tuyết, cậu nói cái gì?”
Thảm Sơ Tuyết lắc đầu, nói một cách chua sót: “Cậu không nghe nhằm đâu, Manh Manh, chuyện này tớ chỉ nói cho mình cậu nghe thôi, đêm qua, ngay tại bên ngoài sân vận động, tớ bị một người đàn ông mạnh mẽ bắt lên trên xe, sau đó anh liền…”
Nói tới đây, cô nhíu mày.
Sắc mặt của cô cũng không được tốt, mặt tái đi nhìn không chút máu.
Cố Manh Manh tự nhiên đứng lên từ bên giường.
“Đứng lên đi!”
Cô nói.
Thảm Sơ Tuyết ngẳắng đầu lên nhìn cô: “Gì vậy?”
Cố Manh Manh túm lấy tay của cô, nghiền răng nghiền lợi nói: “Chúng mình đi báo cảnh sát! Sơ Tuyết, tụi mình bây giờ lập tức đi báo cảnh sát đi.”
Vẻ mặt của Thẩm Sơ Tuyết đầy sự kích động.
Cô liên tục lắc đầu, lắc như một cái máy.
“Không, tớ không thể báo cảnh sát! Tuyệt đối không thể báo cảnh sát.”
“Vì cái gì?”
Cố Manh Manh ngạc nhiên nhìn cô: “Sơ Tuyết, đây là chuyện phạm pháp đấy, nếu người kia dám cả gan làm như vậy với cậu, nhất định anh ta phải nhận được sự trừng phạt từ pháp luật.”
Thẩm Sơ Tuyết quay đầu lại và không nói gì.
“Sơ Tuyết, tại sao cậu không nói một nào hết vậy? Rết cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?”
Cố Manh Manh gắp đến nhịn không được.
Chỉ nghe cô nói tiếp: “Cậu không phải là đang sợ hãi hả? Sơ Tuyết, cậu không cần phải sợ đâu, chuyện này cũng không phải lỗi do cậu, cậu hoàn toàn có thể giao cho giao việc này cho cảnh sát mà, hơn nữa, có rất nhiều người giám sát theo dõi ngoài sân vận động, bọn họ có thể bắt được tụi tội phạm đó.”
Thảm Sơ Tuyết mặt xám như tro tàn.
Cô nhắm mắt, giọng nói có chút hoãn loạn: “Bọn họ sẽ không bắt được anh ta đâu.”
“Hả?”
Cố Manh Manh nhìn về phía cô.
“Không bắt anh ta?”
Cô nói: “Vì sao lại phải nói như thế?”
Thẩm Sơ Tuyết cắn môi.
Vẻ mặt của cô có chút khó xử, hốc mắt bắt đầu rơi nước mắt ra.
Cố Manh Manh thấy như vậy, nhanh chóng từ bên người lấy tấm khăn tay ra vừa đưa cho cô vừa nói: “Sơ Tuyết, cậu không cần lo lắng hay gì cả, dù gì thì cậu cũng là người bị hại mà.”
“Anh ta đưa cho tớ một tờ séc.”
Thẩm Sơ Tuyết cắt ngang lời của cô.
Cố Manh Manh dừng lại.
Cô nhìn lấy cô ấy, há miệng thở dốc: “Cậu, cậu nói cái gì?”
Thảm Sơ Tuyết cũng không nói nhảm nữa, mà trực tiếp mở ra cái túi ở bên đầu giường, rồi từ bên trong lấy ra tắm phiếu séc.
“Người đàn ông kia cho tôi năm trăm ngàn tệ.”
Cô nói mà không có biểu cảm gì.
Cố Manh Manh khiếp sợ không thôi: “Cậu nhận? Sơ Tuyết, cậu điên rồi sao, vì cái gì mà phải nhận lấy nó?”
Thảm Sơ Tuyết nhìn cô và cười giễu nói: “Tớ tại sao phải lấy tiền? A, còn không phải là do tớ nghèo nát, người đàn ông kia nói với tớ, anh là người có quyền thế, một tay che thủ, néu tớ đi tố cáo anh, chỉ sợ là tới cuối cùng, mọi người trên toàn thế giới sẽ mắng mỏ tớ. Ngược lại, nếu mà tớ nhận cái tờ năm trăm ngàn này, thì tớ có khả năng thay đổi cuộc sống của mình, tớ có thể dọn ra ngoài ở, thậm chí còn có thể giảm bớt nợ nần của gia đình, thế tại sao tớ lại không nhận?”
Cố Manh Manh sau khi nghe được những lời này, bỗng nhiên không biết nói gì cho tốt nữa.
Cô cúi đầu, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Thảm Sơ Tuyết nhìn thấy cô như vậy, không khỏi nhếch khóe miệng chua xót, nói tiếp: “Manh Manh, tớ biết cậu là vì lợi ích của tớ, nhưng thật sự, cậu không nghĩ rằng mình mắt đi thứ gì, ngoại trừ cái màng đó.” Ngoài ra, tớ vẫn ổn, tớ còn có thêm năm trăm ngàn tệ, cậu biết đấy, tớ thực sự muốn chuyển khỏi nơi này mỗi ngày, miễn là tớ có tiền, tớ sẽ không phải đến hộp đêm để nhảy nữa. Cậu không cần phải chịu đựng sự chế giễu của người khác và đảo mắt. Đây là một việc tốt, phải không? “
“Sơ Tuyết, cậu đừng nói…”
Cố Manh Manh thực sự nghe không nỗi nữa.
Thẩm Sơ Tuyết gật đầu.
“Được, tớ không nồi nữa.”
“Cậu sau này có tính toán gì không?”
Cố Manh Manh tiếp tục hỏi.
Thẩm Sơ Tuyết một lần nữa quay lại giường ngồi, chậm rãi nói: “Tớ nghĩ đến việc sẽ chuyển nhà, tốt nhất là kiếm một chỗ nào đó gần trường.”
Cố Manh Manh cau mày: “Chỗ nằm gần trường xíu hả? Ừm, nếu cậu nghĩ muốn lại gần trường thì có thể lựa ký túc xá ở trường.”
“Không được.”
Thẩm Sỏ Tuyết lắc đầu.
Cố Manh Manh nhìn cô cảm thấy khó hiểu.
Thẩm Sơ Tuyết nói tiếp: “Tớ không nghĩ đến việc sẽ bỏ đi làm, tớ muốn tiếp tục đi học nhảy, nếu mà sống ở ký túc xá thì ngoại trừ ngày nghỉ ra, tớ sẽ rất khó mà ra khỏi cổng trường.”
“Ừm, điều này cũng đúng…”
Cố Manh Manh gật gật đầu.
Thảm Sơ Tuyết hít sâu một hơi, đôi mắt đỏ lên nhìn lấy Cố Manh Manh: “Không biết vì cái gì, sau khi tớ đem những chuyện này nói ra hết rồi, tớ hình như không hề cảm thấy khổ sở gì cả, ngược lại còn cảm thấy thoải mái nữa.”
“Hả?”
Cố Manh Manh há to miệng.
Thảm Sơ Tuyết cầm lấy tay của cô: “Manh Manh, tớ cảm thấy thật là vui vẻ khi có người bạn tốt như cậu.” .
truyện teen hayCố Manh Manh nghe xong lời này, rất xáu hỗ.
“Thảm Sơ Tuyết, cậu phải chịu đựng nhiều oan ức rồi, nhưng tớ lại không thể giúp cậu bất cứ điều gì…
“Cậu đã giúp tớ rồi mà!”
Thẩm Sơ Tuyết nói.
Cố Manh Manh rất bát ngờ: “Có không?”
Thảm Sơ Tuyết gật đầu, mở miệng nói: “Tớ rất biết ơn ngày hôm nay cậu có thể đến gặp tớ, thật đấy, thật sự cảm ơn cậu. “
Cố Manh Manh rất ngượng ngùng.
Thẩm Sơ Tuyết suy nghĩ một chút, sau đó lại nói: “Như vậy đi, lát nữa cậu đi cùng tớ ra ngân hàng. “
“Cậu ra đấy làm gì?”
Cố Manh Manh hỏi.
Thẩm Sơ Tuyết giơ tắm séc trong tay lên, nói: “Đi rút tiền đó! “
Buổi tối, khi Lục Tư Thần về đến nhà, trong nhà cũng không có bóng dáng Cố Manh Manh.
Anh có chút không vui, đang định gọi điện thoại cho nha đầu kia, bên ngoài truyền đến giọng nói của Cố Manh Manh.
“Quản gia! Quản gial “
Quản gia nghe thấy âm thanh, vội vàng đi ra ngoài.
Ở cửa, Cố Manh Manh vừa thay giày, vừa đem hộp thức ăn nhanh trong tay đưa cho quản gia.
Cô ấy nói: ” Hôm nay bạn tôi mời tôi ăn một bữa lớn nhưng tôi không ăn hết được, ông giúp tôi bỏ vào tủ lạnh, để tôi ăn khuya.”
Quản gia hóa đá.
“Ngài có chắc chắn không?”
Ông hỏi.
Cố Manh Manh ngưng thay giày.
Cô ngẳắng đầu nhìn về phía quản gia, gật đầu nói: “Ừm, tôi chắc chắn, có vấn đề gì không?”
Quản gia không trả lời trực tiếp.
Ông hạ tháp giọng nói của mình: “Tiên sinh cũng vừa trở về và ông đang ở trong phòng khách. “
“Vậy hả?”
Cố Manh Manh nghe vậy, liền nghiêng đầu nhìn vào bên trong.
Lúc này, quản gia tiếp tục: “Ông ấy hình như chưa ăn tối, ngài đã ăn chưa? “
“Ăn rồi!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Cô chỉ vào hộp thức ăn nhanh trong tay của quản gia và nói, “Tôi đã nói hôm nay bạn tôi mời tôi một bữa ăn lớn, đây là những thứ tôi chưa ăn tới! “
Quản gia cười: “Có, tôi biết. “
Cố Manh Manh bĩu môi: “Có thể hơi nguội, ông giúp tôi hâm nóng đi. “
Quản gia nói: “Ngài sẽ ăn ngay bây giờ?” “
Cố Manh Manh chớp chớp mắt, nói: “Không có, không phải ông nói Lục Tư Thần còn chưa ăn cơm sao? Mấy cái này cũng rất đất tiền, lấy cho anh ấy ăn! “
Quản gia: “…