‘ Tối, tôi…”

Cố Manh Manh há miệng, ấp úng vài lần cũng chưa nói lên được suy nghĩ trong đầu.

Bởi vì Lục Tư Thần thực sự dựa vào quá gần, đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào cô kiên định như vậy, cho dù miệng lưỡi khéo léo đến đâu đều sẽ trở nên nói lắp.

Hơn nữa, Cố Manh Manh vốn không phải là một người nói chuyện rất linh hoạt. Cô khá ngốc, căn bản không biết nói gì cả.

“Sao cô ngốc vậy hả?”

Lục Tư Thần nhìn cô, khóe miệng cong lên như có như không mà nở nụ cười.

Cố Manh Manh ngậm chặt miệng, hai bên má phồng lên cứ như vậy mà sững sờ nhìn anh. Bộ dạng ngốc nghếch dễ thương như vậy, trông giống như một chú chuột lang nhỏ. Lục Tư Thần không khỏi buồn cười, cúi đầu thực sự cười lên.

Lồng ngực anh hơi rung lên, có vẻ tâm trạng rất tốt. Đương nhiên, Cố Manh Manh thậm chí còn kích động hơn.

Cô ngạc nhiên nhìn anh, liên tục nói: “Anh cười! Anh cười! Oa, anh thật sự cười đấy à!”

Lục Tư Thần mím môi, hơi quay đầu lại.

Nhưng mà Cố Manh Manh không buông tha, cô dựa sát vào, đặt tay lên vai anh cố gắng vươn cỗ để nhìn mặt anh.

ũ Cô tiếp tục nói: “Anh cười, Lục Tư Thần, anh cười rồi!”

“Im lặng!” Lục Tư Thần bỗng dưng quay đầu lại.

Ngay lúc này, vì hai người quá gần gũi, bốn cánh môi nhanh như chớp mà xẹt qua nhau. Lục Tư Thần lập tức sững sờ.

Cố Manh Manh lùi lại một chút, lấy tay che miệng, hai mắt tròn xoe mở to.

Lục Tư Thần nhìn vẻ mặt của cô, không khỏi nhíu mày.

Anh có chút không vui: “Ý cô là gì?”

Cố Manh Manh vội vàng lắc đầu.

Lục Tư Thần híp mắt: “Không vui2”

Cố Manh Manh vẫn lắc đầu.

Lục Tư Thần nhìn cô, cho đến khi thấy hai má cô dần dần ửng hồng, lúc này mới nhéch môi lên.

“Cố Manh Manh.” Anh gọi tên đầy đủ của cô.

Không biết tại sao, Cố Manh Manh có một dự cảm xấu trong lòng.

Cô không bỏ tay xuống, vẫn như cũ che miệng.

Giọng cô trầm thấp: “Tôi, tôi không cố ý.”

Lục Tư Thần híp mắt.

Anh quan sát cô, hỏi một cách bình tĩnh: “Trước kia cô đã có bạn trai trong trường chưa?”

Hả?

Cố Manh Manh hơi ngạc nhiên.

Tại sao lại đột nhiên nói đến vấn đề này?

Bên này, Lục Tư Thần không nghe thấy câu trả lời của cô, khuôn mặt lạnh lùng của anh dần dần nỗi lên sự tức giận.

“Nói!”

Anh thâm trầm lên tiếng: “Không được nói dối!”

Cố Manh Manh giật mình, nhanh chóng lắc đầu: “Không, không có!”

Lục Tư Thần rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời này.

Anh lạnh lùng nói: “Không có là ý gì? Nói rõ ràng!”

Cố Manh Manh không dám nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Tôi không có, không có bạn trai!”

“Ó) Lục Tư Thần nhướng mày.

Cô Manh Manh lại im lặng.

Lục Tư Thần đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Anh chậm rãi nói: “Cô lớn lên nhìn không tồi, ở trong trường chắc là không hề ít người theo đuổi, đúng không?”

Cố Manh Manh không biết ý của anh khi hỏi như vậy.

Cô thật thà trả lời: “Trước đây thì có, nhưng bây giờ không biết có hay không!”

“Ý cô là gì?”

Lục Tư Thần cau mày.

Cố Manh Manh tiếp tục: “Trước đây có người đã từng gửi cho tôi một bức thư tình, nhưng năm nay không có. Tôi cũng không biết tại sao…”

Lục Tư Thần: “…”

Cố Manh Manh đột nhiên ngẳng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo: “Anh thì sao? Lục Tư Thần, anh trông rất ưa nhìn, bình thường có phải cũng có rất nhiều người theo đuổi không?”

“Cái gì?” Lục Tư Thần ngắn ra.

Hắn không ngờ cô sẽ hỏi ngược lại.

*Tôi nói, trông anh đẹp trai và quyền lực như vậy, bình thường nhất định cũng có rất nhiều người theo theo đuổi có phải hay không?” Cố Manh Manh nói với vẻ vô tội.

Lục Tư Thần buông tay.

Anh ngả người ra sau ghê, nhắm mắt lại.

Khi Cố Manh Manh nhìn thấy thế, đã rất nghi hoặc.

Cô nói tiếp: “Lục Tư Thần, tại sao anh không nói gì nữa?”

Anh không mở mắt ra, nhưng lạnh giọng mở miệng: “Về sau ngoại trừ đi học, không được phép cùng những người khác giới quá gần gũi, nhớ không?”

“ôi”

Cố Manh Manh cái hiểu cái không, gật đầu.

Cô nhìn khuôn mặt quá đẹp trai của anh, rồi nói tiếp: “Vậy còn anh?”

Lục Tư Thần cau mày.

Anh đột nhiên mở mắt, con ngươi thâm thúy tối sầm lại.

Anh cười lạnh: “Làm sao, cô còn dám đòi hỏi yêu cầu ngược lại tôi!”

Có Manh Manh vội vàng lắc đầu.

Lục Tư Thần nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Cô Manh Manh vân nhìn anh.

Nhưng trong khoảnh khắc này, tâm trí của cô đột nhiên lóe lên một số hình ảnh mơ hồ, làm cho cô cảm thấy quen thuộc.

Ma xui quỷ khiến, cô đột nhiên nói: “Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây chưa?”

Nhưng Lục Tư Thần không có bát kỳ phản ứng nào.

Trong nháy mắt, nhanh chóng đến ngày có buổi hòa nhạc.

Hôm nay là cuối tuần, Cố Manh Manh sau khi ăn cơm tối, vừa gọi điện thoại cho Thẩm Sơ Tuyết, vừa đi lên lầu.

“Này, Thẫm Sơ Tuyết!”

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, cô lên tiếng trước.

“Manh Manh, cậu đã ăn tối chưa?”

Ở phía bên kia, giọng nói của Thẩm Sơ Tuyết truyền đến.

Cố Manh Manh gật đầu, trả lời: “Vừa ăn xong, còn cậu thì sao?



Thẩm Sơ Tuyết nói: “Ò, tớ cũng mới ăn, bây giờ đang chuẩn bị đi đến sân vận động, khi nào cậu mới bắt đầu đi? “

“À, thay đồ xong tớ sẽ đi liền!”

Cố Manh Manh trả lời.

Trong lúc nói chuyện, cô đầy cửa phòng ra.

Bên kia điện thoại, Thẩm Sơ Tuyết đang cười: “Được rồi, cậu thay quần áo trước đi, đợi lát nữa chờ cậu đến sân vận động rồi liên lạc với tớ. À, phải rồi, cậu nhớ mang theo ô, tớ vừa xem dự báo thời tiết và có thể có mưa tối nay! “

“Được, tớ biết rồi!”

Cố Manh Manh gật đầu.

Sau khi cúp máy, cô bắt đầu thay quần áo.

Không ngờ, cô vừa thay đồ xong, trong khuân viên dưới lầu truyền đến tiếng xe.

Cố Manh Manh vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Xong rồi!

Lục Tư Thần tự nhiên trở về!

Nhưng tại sao hôm nay anh ấy lại về sớm như vậy?

Trong lòng Cố Manh Manh có chút bắt an.

Cô không dám đi xuống, nếu như để Lục Tư Thần biết bây giờ An k Si Tiểu ˆ Ti 0a cô muôn ra ngoài xem buôi hòa nhạc, vậy chuyện này có thê sẽ tan tành!

Suy nghĩ như vậy, trái tim cô thậm chí còn sợ hãi hơn.

“Chào ông! “

Ngay sau đó, có giọng nói của người giúp việc bên ngoài.

Cố Manh Manh kinh hãi, vội vàng nhẹ nhàng chạy đến cửa.

Cô cần thận ghé tai của mình trên cánh cửa, nín thở lắng nghe.

Tuy nhiên, cô không nghe thấy tiếng nói của Lục Tư Thần, nhưng cô đã nhận ra bước chân của anh.

Anh đã đi đến phòng làm việ!

c Chúa ơi, đây là một cơ hội tuyệt vời.

Cố Manh Manh kéo cửa ra, đầu tiên là thò ra một cái đầu nhỏ, sau khi xác nhận bên ngoài không có ai, cô xoay người chạy đến bên giường lớn, một tay cầm túi xách chạy ra ngoài.

Toàn bộ trái tim cô đang đập loạn xạ.

Sau đó cô ấy đi xuống cầu thang!

An toàn rồi!

Cô sẽ được an toàn vào lúc này.

Cố Manh Manh bước chân liên tục đi ra ngoài.

ft Tuy nhiên, cô vừa đến cổng nhà, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của quản gia: “Tiểu phu nhân… “

Cố Manh Manh trong nháy mắt dừng bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play