“Lục, Lục Tư Thần?” Cố Manh Manh lắp bắp, khuôn mặt cô đầy kinh ngạc và hoảng sợ.
Người đàn ông vững vàng bước vào. Thân hình anh cao lón, trên người dường như có một tràng khí áp đảo hết thảy người khác, ánh mắt sâu thẳm của anh vẫn đang dừng trên người cô.
Nhìn cô, anh lạnh giọng hỏi: “Tại sao phải đánh nhau?”
“Tôi…” Cế Manh Manh đang định trả lời.
“Cô ấy là vì muốn giúp tôi!”
Thẳm Sơ Tuyết đột nhiên nói: “Xin đừng trách cô ấy!”
Tuy nhiên, Lục Tư Thần chỉ phóớt lờ cô ta, thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái. Thẳm Sơ Tuyết rất xấu hồ.
Tháy vậy, Cố Manh Manh vội vàng nói: “Chính là mấy cô gái kia mắng tôi trước!”
Lục Tư Thần cau mày: “Bọn họ mắng cô?”
“Đúng vậy.” Có Manh Manh gật đầu.
Cô làm trái lương tâm mà tiếp tục nói: “Những người đó mắng rất khó nghe. Tôi không thể nhịn được nữa nên mới ra tay.”
Càng nói, giọng cô càng nhỏ đi. Dù sao không phải tất cả những gì cô nói đều là sự thật, vì vậy vẫn có chút cắn rứt lương tâm.
Nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt Lục Tư Thần lại khiến anh lầm tưởng rằng cô gái nhỏ này đang cảm thấy oan ức.
“Lại đây.” Anh nói.
Khi Cố Manh Manh nghe thấy những lời đó, cô nhìn anh một cách thận trọng, sau đó mới chậm rãi đi đến chỗ anh. Lục Tư Thần nâng cằm cô lên, ánh mắt đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Họ có chạm vào cô không?” Anh trầm giọng hỏi, đôi mắt đen như bầu trời đêm.
Cố Manh Manh lắc đầu đáp: “Không có.”
“Ừm” một tiếng, Lục Tư Thần cúi người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, xoay người bước ra ngoài.
Cô có chút bối rồi: “Anh đang làm gì vậy?”
Lục Tư Thần hừ lạnh một tiếng: “Còn muốn phạt đứng ở đây?”
“Thế… Thầm Sơ Tuyết thì sao?” Cố Manh Manh hỏi. Lục Tư Thần lập tức đứng hình. Lúc này, anh mới chậm rãi nhìn về phía Thâm Sơ Tuyết bên kia. Đôi mắt anh tĩnh lặng như mặt hồ không sóng, trên khuôn mặt lạnh lùng hầu như không có chút thay đổi nào.
Cố Manh Manh kéo tay áo anh, nói một cách buồn bã: “Đưa cả Thảm Sơ Tuyết cùng đi đi, lần này tôi là người động tay động chân. Tôi đã liên lụy đến cô ấy, Lục Tư Thần, đừng để cô ấy ở đây một mình…”
Lục Tư Thần hạ ánh mắt liếc cô. Trong giọng nói của anh không lên không xuống: “Lần trước cô trốn nhà đi, là cô ta giúp đỡ cô?”
“Ừm…” Cố Manh Manh giật mình.
Lục Tư Thần không vui: “Nói!”
Cố Manh Manh đột nhiên ôm lấy cánh tay anh, giọng cô dịu dàng làm nũng: “Lục Tưu Thần, anh lại chơi xấu rồi. Rõ ràng lần trước chúng ta đã nói, sau này không được phép nhắc lại chuyện đó nữa. Sao anh lại muốn hỏi nữa?”
Thân thể Lục Tư Thần cứng lại. Anh không nói lời nào, vẻ mặt đông cứng.
“Lục Tư Thần, sao anh không nói gì?” Cố Manh Manh lắc lắc cánh tay anh.
LụcTư Thần liếc cô một cái, sau đó bỏ lại một câu: “Dẫn cô ta theo.”
Vừa dứt lời, Cố Manh Manh lập tức buông hai tay ra, hoan hô nói: “Thẫm Sơ Tuyết, Thầm Sơ Tuyết, chúng ta cùng nhau đi thôi!”
Lục Tư Thần cúi đầu, nhìn cánh tay đột nhiên trở nên trống không của mình, anh không khỏi nhíu mày.
Lúc này ở bên ngoài hành lang, trưởng khoa đang lén lau mồ hôi lạnh, vừa nhìn thấy đám người Lục Tư Thần ởi ra thì kích động vô cùng, ông ta nở nụ cười nịnh nọt tiền tới chào hỏi.
“Ngài Lục, thực xin lỗi! Hôm nay là hiểu lầm thôi, tất cả mọi người đều có hiểu làm!” Thầy chủ nhiệm vừa nói vừa liên tục cúi đầu, tựa hồ đang kinh hãi.
Anh không thèm để ý đến ông ta, Lục Tư Thần dẫn Cố Manh Manh đi ra ngoài, một ánh mắt cũng không thèm bó thí cho lão.
Bằng cách này, nó làm cho mọi người cảm thấy một chút bối rối.
Trưởng khoa cẩn thận theo sau anh, tiếp tục nói: “Ngài Lục, ngài xem, vấn đề này là một sự hiểu lầm, vậy nên…”
“Hiểu lầm?” Lục Tư Thần đột nhiên lên tiếng.
Anh đứng yên nhìn chủ nhiệm với ánh mắt lạnh lùng: “Ai nói với ông chỉ là hiểu lầm?”
Chủ nhiệm lập tức choáng váng. Nhưng chỉ trong vài giây, ông ta lại mỉm cười, vội nói: “Là như vậy. Tôi đã hỏi một số bên liên quan đến việc này. Mọi người đều nói đó là một sự hiểu lầm, học trò Có Manh Manh chỉ là lỡ tay đầy ngã trò Đỗ Tư Nhã. Vì em ấy không cố ý, nên kết quả nhà trường xử lý là mọi người có thể bắt tay làm hòa, dù sao cũng là bạn học, không cần quá căng thẳng, ngài có nghĩ vậy không?”
Lục Tư Thần châm chọc: “Đã mắng người của tôi, còn muốn cứ vậy cho qua?”
Thầy chủ nhiệm kinh hãi.
: “Các trò ấy mắng trò Cô Manh Manh?” Vẻ mặt ông ta rất kinh ngạc.
“Lục Tư Thần…”
Đúng lúc này, giọng nói của Cố Manh Manh bỗng nhiên vang lên.
Lục Tư Thần lạnh lùng nhìn về phía cô.
Cố Manh Manh ôm bụng, ra vẻ đáng thương nói: “Bụng tôi đau quá, tôi, tôi muốn đi vệ sinh…
Diễn xuất của cô ấy thực sự kém cỏi.
Khôn khéo như Lục Tư Thần, đương nhiên là trong nháy mắt liền nhìn ra chỗ không đúng.
Anh bình tĩnh: “Đi đi! “
“Này! “
Cố Manh Manh gật đầu, vội vàng lôi kéo Thẩm Sơ Tuyết chạy xuống lầu.
Trên đường đi, Thầm Sơ Tuyết liên tục kêu lên: “Này, cậu chạy chậm một chút, chậm một chút! “
Cố Manh Manh mặc kệ cô hỏi, một hơi liền kéo cô chạy lên lầu một.
Vừa đứng lại, cô không thể không cúi xuống, thở hồn hễn.
Thẩm Sơ Tuyết cũng không tốt hơn.
“Cậu, cậu chạy nhanh như vậy làm gì?”
Thẩm Sơ Tuyết vừa thở hỗn hền, vừa hỏi.
Cố Manh Manh nhìn về phía cô, khóc không ra nước mắt nói: “Vừa rồi tôi vừa nói dối, nếu để Lục Tư Thần biết, tôi nhất định sẽ rất thảm! “
TH Thẩm Sơ Tuyết sửng sốt.
Cô không hiểu gì nhìn Cố Manh Manh: “Cậu đã nói dối cái gì vậy? “
Cố Manh Manh nói: “Vừa rồi tớ nói với Lục Tư Thần, tớ là vì bị Đỗ Tư Nhã mắng mới đẩy cô ấy! “
Thẩm Sơ Tuyết: “…”
Cố Manh Manh khổ sở: “Cậu nói xem, hiệu trưởng với Lục Tư Thần có phải đang đối chất hay không? “
Thảm Sơ Tuyết tròn mắt: “Yên tâm đi, bình thường giống như chồng cậu, anh ấy sẽ không dành thời gian cho những người và những thứ không quan trọng. “
Cố Manh Manh bĩu môi: “Anh ấy không phải chồng tớ!”
: Thảm Sơ Tuyết nhìn cô cười gian xảo: “Cùng lắm thì nói thật, vừa rồi khi tớ thấy cậu và Lục Tư Thần ở bên nhau, hình như anh ấy rất quan tâm đến cậu, ôi, còn hỏi Đỗ Tư Nhã có phải hay gây sự với cậu không, chậc chậc chậc! “
“Này! “
Cố Manh Manh dậm chân, xáu hỗ đến mức hai má đỏ bừng.
Đúng lúc này, Thắm Sơ Tuyết lại bỗng nhiên thu lại nụ cười.
Cô nhanh miệng, thì thầm: “Ò, nói Tào Tháo Tào Tháo đến! “
“Cái gì?”
Cố Manh Manh khẽ ngần ra.
Thẩm Sơ Tuyết tiếp tục nói: “Chồng cậu đang đến! “
“Hả? “
Cố Manh Manh theo bản năng quay đầu nhìn qua.
Bên kia cầu thang, Lục Tư Thần đang từ trên lầu đi xuống, phía sau anhlà một đám thư ký cùng vệ sĩ, khí chất cuồn cuộn.
Cố Manh Manh nhìn thấy cảnh này, không khỏi ôm ngực: “Làm sao bây giờ, Sơ Tuyết, tớ hình như có một loại dự cảm rất xấu!
“ .
Đam Mỹ H VănThẩm Sơ Tuyết nói nhỏ bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Tớ dạy cậu một chiêu, nếu chồng cậu tức giận, cậu hãy làm nũng với anh 4 > ” ~ ^ ^ L) ây, đảm bảo sẽ thành công!
“Thật sao? “
Cố Manh Manh mở to mắt.
Thẩm Sơ Tuyết vỗ ngực: “Tin tớ đi! “