Có Manh Manh sót ruột, lại không dám ngắng đầu lên nhìn anh. Sợ sẽ làm lãng phí thời gian.
“Anh rốt cuộc có nhìn ra chưa?”
Cô thúc giục.
Lục Tư Thần cười cười: “Đối với một trò chơi đơn giản như vậy, còn cần người khác trợ giúp sao?”
“Đâu có dễ đâu. Em nhìn hoa cả mắt rồi!” Có Manh Manh khóc không ra nước mắt: “Level này rất khó. Em chơi máy ngày rồi đều bị kẹt ở chỗ này!”
Lục Tư Thần bát lực, chỉ đành chỉ dẫn.
Đừng nói, anh chỉ mát mấy câu nói liền dễ dàng lên cấp.
Có Manh Manh rất ngạc nhiên!
Cô nghi ngờ nhìn anh, càm ràm: “Lục Tư: Thần, nói thật đi, lúc trước có phải cũng thích chơi candy crush không?”
Lục Tư Thần lắc đầu: “Chưa từng chơi.”
Chính xác mà nói, người đàn ông này giống như chưa từng thích chơi game.
“Có thật không?”
Cố Manh Manh không tin điều đó.
Cô nghỉ ngờ nhìn anh, và nói: “Vậy thì tại sao anh lại chơi lợi hại như vậy?”
Lục Tư Thần cười khổ: “Cái này đã kêu lợi hại rồi? Bé con, yêu cầu của em thấp thật.”
Cố Manh Manh: “…”
Sao cô lại cảm thấy mình bị chê cười chứ?
Lục Tư Thần đem người ôm vào trong lòng, nói tiếp: “Được rồi. Lúc ngồi xe đừng có chơi điện thoại mãi, kẻo lát nữa lại nói chóng mặt.”
“Ứm Có Manh Manh phồng má.
Cô dựa vào vòng tay của người đàn ông và nói, “Lục Tư Thân, tại sao anh lại thông minh như vậy?”
“Hửm?”
Lục Tư Thần nhìn xuống cô.
Có Manh Manh không chớp mắt, tiếp tục: “Anh không chỉ rất thông minh, còn đẹp trai lại biết kiếm tiền. Anh hoàn hảo đến mức không thể tìm ra bắt kỳ khuyết điểm nào.”