Cố Manh Manh chau mày nói: “Tớ không biết, cậu muốn nói gì thì nói!”
Tô Mẫn Mẫn lắc đầu.
Có Manh Manh đưa tay lên sờ trán cô ấy, nói tiếp: “Tại sao tớ cảm thấy cậu có chút thất thần?”
“Có lẽ vậy…”
Tô Mẫn Mẫn nhắm mắt lại.
Lúc này, Cố Manh Manh lại gần tay cô ấy, nói nhỏ: “Chẳng lẽ là do Hạ Hâm?”
Bụp một cái!
Tô Mẫn Mẫn mở to hai mắt nhìn cô: “Cái gì?”
Cố Manh Manh thầy phản ứng của cô ấy kịch liệt như vậy, không khỏi nhướng mày: “Không phải chứ, bị tớ đoán trúng rồi?”
Tô Mẫn Mẫn: “…”
Cố Manh Manh tiếp tục: “Lúc nãy tớ nhìn có vẽ hai người rất thân. Là bạn cũ? Hay là bạn cùng lớp?”
Tô Mẫn Mẫn ban đầu chỉ im lặng, sau đó nói: “Cậu ấy là con của hàng xóm cũ của tớ. Bọn tớ cách nhau nửa tuổi.
Học cùng lớp từ khi còn mẫu giáo. Sau này, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, bố cậu ấy vì công việc bị điều qua Pháp. Sau đó cả nhà họ liền chuyển nhà ra nước ngoài!”
Cố Manh Manh đã hiểu.
“Hóa ra là thanh mai trúc mã!” Cô cười, “Tớ thấy Hạ Hâm đó rất đẹp trai đấy. Cậu không phải là thích cậu ta chứ?”
Tô Mẫn Mẫn sắc mặt hơi thay đổi.
Cố Manh Manh thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc: “Oh my god, không phải chứ?”
Tô Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn cô một cái, hừ giọng: “Đừng nói nhảm, quan hệ giữa tớ và Hạ Hâm trong sáng. Bọn tớ chỉ là đồng chí. Haiz, dù sao có nói thì cậu cũng không hiểu được.”
“Xịt”
Cố Manh Manh hừ giọng.
Cô nói mà không cần suy nghĩ nhiều: “Dù sao, tớ muốn nhắc cậu là hiện tại cậu đã là người phụ nữ đã có gia đình. Cho dù muốn thích người khác thì cũng phải đợi sau khi chia tay với Tiểu Tứ đã. Nếu để Tiểu Tứ biết cậu thích người khác… Ừm, tớ tưởng tượng chút. Nếu tớ thích người khác, vậy thì…”
“Em thích ai?”
Một giọng nói phát ra từ bên cạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT