*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hôm sau, hai cô gái đến Hoan Lạc Cốc.
Tô Mần Mẩn không có hứng thú với chuyến đi này. Hoàn toàn chỉ là làm bạn đồng hành.
Tuy nhiên, cố Manh Manh lại không nghĩ như vậy. Lời giải thích của cô là: "Tớ biết gần đây cậu đang cảm thấy rất khó chịu, vi vậy tớ thấy cậu có thể cần phát tiết... ừm, tối qua tớ đã nghĩ rất lâu. Cuối cùng phát hiện Hoan Lạc Cốc là một nơi rất thích hợp để phát tiết. Chúng ta có thể
chơi mấy trò kích thích. Cậu chỉ cần không cần bận tâm gì mà hét lên. Tớ đảm bảo cậu sẽ vô cùng vui vẻ!”
Tô Mẩn Mẩn khỏe miệng giật giật, nói: "Tớ không phải trẻ con nữa." Ngừng một chút, lại nói: "Hơn nữa, mấy trò chơi kích thích mà cậu nói có thể đối với tớ mà nói, không có tác dụng gì lớn lắm!”
"Sao vậy được?"
Cố Manh Manh mở to mắt.
Tô Mần Mẩn chỉ nói một câu: "Từ nhỏ tớ đã thích nhảy bungee...”
"Hả?"
Cố Manh Manh ngẩn ra.
"Vậy, vậy làm sao bây giờ?"
Cô chau mày hỏi, đôi mắt đen trong veo nhìn thẳng vào cô ấy.
Tô Mần Mẩn thở dài, "ở nhà ngủ còn tốt hơn!"
Cố Manh Manh rũ vai.
Một lúc sau, Tô Mần Mẩn đột nhiên
nói: "Cậu thật sự muốn đi phát tiết cùng tớ?”
"Hả?"
Cố Manh Manh lại nhìn cô ấy.
Tô Mần Mần cong môi: "Nếu như cậu thật sự muốn thì tớ lại có một nơi hay ho đấy!”
"ở đâu?"
Cố Manh Manh hỏi.
Tô Mần Mần gật đầu: "Đi thay quần áo, tớ dẫn cậu đi chơi cái khác!"
Ừ!
Cố Manh Manh gật đầu lia lịa.
Tô Mẩn Mẩn nghe vậy thì liền quay đầu qua, rồi cười nói: "Anh Kỷ An, đã lâu không gặp!"
Đoàn Kỷ An khẽ gật đầu nói: "Sao hôm nay đột nhiên nghĩ tới đây chơi?"
"Nhớ anh chứ sao!"
Tô Mần Mần thoải mái đáp.
Đoàn Kỷ An nghe vậy chỉ cười nhạt,
hỏi: "Tiểu Tứ không tới?
Tô Mẩn Mẩn lắc đầu, nụ cười trên mặt nhạt đi rất nhiều.
Đoàn Kỷ An là một người thông minh, đương nhiên nhìn ra được sự khác lạ. Có điều anh cũng không nghĩ nhiều. Chỉ xem như cặp đôi cãi nhau thôi.
"Vị này là?”
Ánh mắt anh nhanh chóng rơi lên người cố Manh Manh. Có lẽ là đã nhìn quen mấy người phụ nữ đến hộp đêm gặp dịp thì chơi. Bây giờ đột
nhiên nhìn thấy một tiểu bạch hoa thuần khiết thì lại hơi bất ngờ.
Đừng hỏi tại sao Đoàn Kỷ An biết cố Manh Manh là tiểu bạch hoa. Là chủ câu lạc bộ đêm, mỗi ngày có hàng vạn khách hàng, đôi mắt đó từ lâu đã được tôi luyện thành hoả nhãn kim tinh. Bất kể đối phương là ai, thông thường chỉ cần nhìn qua một cái thì liền đoán được bảy tám phần.
"Cô ấy là bạn của em, cố Manh Manh!"
Tô Mẩn Mẩn giới thiệu đơn giản, không nhắc đến Lục Tư Thần.
Bên này, Đoàn Kỷ An đã lên tiếng: "Xin chào, Cố tiểu thư, đây có phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Cố Manh Manh gật đầu, khẽ nói, "Xin chào, tiên sinh!”
Tô Mần Mần “ây da” một tiếng, nói: “Gọi tiên sinh gì chứ, khách sáo quá. Cậu cứ gọi theo mình là anh Kỷ An là được. Tớ nói cậu nghe, anh Kỷ An của chúng ta là phú hào đấy. Nhìn thấy chưa, hộp đêm này chính là của anh ấy. Hôm nay chỉ cần có anh ấy ở
đây thì chúng ta có thể ăn uống miễn phí, tin hay không?"
Đoàn Kỷ An nghe vậy không khỏi bật cười, nói: "Cô nhóc này, lần nào em đến mà không miễn phí chứ? Còn ở đó mà nói bóng nói gió anh nữa.”
"Đâu có. Em là đang khoe khoang mà. Anh Kỷ An, anh nghe không ra sao?"
Tô Mẩn Mẩn cười đáp.
Đoàn Kỷ An lắc đầu.
Anh ra hiệu với người phục vụ bên
cạnh và nói: "Vào mở một phòng đi. Đồ uống của hai cô gái nhỏ này đều miễn phí. Họ thích chơi thế nào cũng được!”
"Rõ!
II
Người phục vụ đáp lại, định rời đi, nhưng Tô Mần Mần đã gọi lại.
Cô ấy nhìn Đoàn Kỷ An, nói, "Anh Kỷ An, hôm nay bọn em không tới hát. Anh cũng đừng mở phòng, lãng phí lắm..."
Đoàn Kỷ An chau mày: "Ý của em là?"
Tô Mần Mẫn chớp mắt, giơ ngón tay chỉ xuống đất.
Đoàn Kỷ An chau mày: "Em muốn xuống dưới?"
"ừm!
Tô Mẩn Mần không cần nghĩ liền nhào về phía anh, ôm chặt lấy cánh tay anh, lo lẳng nói: "Đừng mà. Anh ta không biết em đến đây. Em cũng không muốn để anh ta biết. Anh Kỷ An, anh nếu thật sự coi em là em gái thì đừng gọi điện cho anh ta, được không?"
Đoàn Kỷ An nhìn cô, nói: "Anh không
gọi điện cũng được. Hai người ở đây ngoan ngoãn hát kara cho anh. Lát nữa anh bảo người đưa hai đứa về. Đừng có cứ nghĩ về chỗ đó. Đó là nơi hai đứa tới được sao?”
Tô Mẩn Mẩn rất khó chịu.
"Lúc trước cũng đâu phải em chưa từng tới đó. Tại sao lúc đó anh không nói rằng em không thể đi?"
Đoàn Kỷ An trả lời: "Điều kiện là em có Tiểu Tứ đi cùng.”
Tô Mẩn Man cắn răng: “Anh Kỷ An, một lời thôi, rốt cuộc có đưa em đi
không?
Đoàn Kỷ An lắc đầu: "Không được!"
Tô Mẩn Mần lập tức xị mặt.
Cô quay người định rời đi, nhưng Đoàn Kỷ An đã nắm lấy cổ tay cô.
"Đi đâu?"
Anh ấy hỏi.
"Không liên quan đến anh!"
Tô Mẩn Mần vùng tay ra.
Đoàn Kỷ An nói: "Trời tối rồi, hai đứa con gái cứ lang thang ngoài đường không an toàn. Anh bảo tài xế đưa hai đứa về!"
"Em không cần!"
Tô Mẩn Mần từ chối.
Đoàn Kỷ An nói: "Vậy được, vậy anh gọi cho Tiểu Tứ."
Tô Mẩn Mẩn vẻ mặt thay đổi: "Không được!"
'Vậy thì nghe lời!
Đoàn Kỷ An nói: "Trời tối rồi, hai đứa con gái cứ lang thang ngoài đường không an toàn. Anh bảo tài xế đưa hai đứa về!"
"Em không cần!"
Tô Mẩn Mần từ chối.
Đoàn Kỷ An nói: "Vậy được, vậy anh gọi cho Tiểu Tứ."
Tô Mẩn Mẩn vẻ mặt thay đổi: "Không được!"
'Vậy thì nghe lời!
Đoàn Kỷ An ra dáng trưởng bối.
Tô Mần Mẩn rất buồn, cứ nghĩ Đoàn Kỷ An sẽ nể tình mối quan hệ thường ngày giữa hai người mà giúp cô. Nhưng không ngờ lại là thế này.