*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Mần Mẩn cũng lười tranh luận với cô.

Cô chán nản nói: "Dù sao tớ chính là

muốn ra ngoài đi dạo, nếu cậu không muốn đi thì tớ đi một mình!"

Cố Manh Manh trợn tròn mắt: "Cậu ra ngoài một mình?"

Tô Mẩn Mẩn gật đầu.

Cố Manh Manh bất lực: "Cậu rốt cuộc muốn làm cái gi? Mẩn Mần, có lúc tớ thật sự không hiểu cậu. Lục Tiểu Tứ người ta, một chàng trai tươi trẻ tốt như vậy, sao cậu lại cứ nhìn không thuận mắt vậy?”



Tứ. Tớ cũng có suy nghĩ riêng, có linh hồn, cậu hiểu không?"

Cố Manh Manh chu môi: "Cậu đã nói những lời này rất nhiều lần rồi."

Tô Mẩn Mẩn hừ giọng: "Vậy cậu còn hỏi!"

Cố Manh Manh cảm thấy rất vô tội.

Rõ ràng là cô không nói gì cả mà...

Ngày hôm sau, cố Manh Manh đến nhà của cố gia.

Trên đường, Tô Mần Man tò mò hỏi: "Manh Manh, vừa rồi cậu gọi điện thoại cho ai?"

"Diễm ca ca!”

Cố Manh Manh trả lời.

Tô Mần Mẩn nhíu mày: "Diễm ca ca nào? Tại sao tớ chưa từng nghe cậu nói cậu còn có anh trai?"

cố Manh Manh giải thích: "Cậu hiểu nhầm rồi. Diễm ca ca là cháu của mẹ kế tớ. Tớ quen biết anh ấy từ nhỏ. Thường ngày khá chăm sóc tớ.”

"Oh?"

Tô Mẩn Mẩn nheo mắt.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” cố Manh Manh liếc nhìn cô ấy.

Tô Mẩn Mẩn cười trộm: "Đẹp trai không?"

ừm, cũng, cũng được...

cố Manh Manh đáp, khóe miệng khẽ co giật.

Tô Mẩn Mẩn “xì” một tiếng, nói, "Không phải chứ? Vậy không phải là không đẹp trai à, than ôi, thật đáng tiếc!”

Cố Manh Manh:

Chừng nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng nhà cố gia.

Ngay khi cố Manh Manh xuống xe, đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc:

Manh Manh!

Cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Khương Diễm đang đứng ở bậc thềm cổng.

"Diễm ca ca!"

Cố Manh Manh vui mừng gọi lớn.

Lúc này Tô Mần Mần cũng xuống xe theo.

Sau khi nghe thấy tiếng gọi này, cô nhanh chóng nhướng mắt nhìn về phía trước. Sau khi nhìn thấy vẻ ngoài của Khương Diễm, cô ấy lập

tức vươn tay bí mật nhéo cố Manh Manh một cái.

"Cậu làm gì đấy!"

Cố Manh Manh không vui nhìn cô ấy.

Tô Mẩn Mẩn thấp giọng nói: "Cái này gọi là không đẹp trai sao? cố Manh Manh, yêu cầu về cái đẹp của cậu cao đến mức nào chứ?"

Cố Manh Manh:"..."

"Manh Manh, đây là ai?"

Khương Diễm đã đi tới, nghi hoặc

nhìn Tô Mần Mần, "Bạn của em?

Vẻ mặt của Cố Manh Manh đã trở lại binh thường.

Cô gật đầu giới thiệu: “Đây là Tô Mẩn Mần, bạn của em.” Ngừng một chút, cô chỉ vào Khương Diễm ròi giới thiệu với Tô Mần Mần, “Đây là anh trai tớ, Khương Diễm!”

"Hì hì, tớ biết, Diễm ca ca!"

Tô Mần Mần gọi theo.

Khương Diễm khẽ chau mày khi nghe xưng hô này.

Ngay lập tức, anh nói: "Vào đi.

"ừm!

H

CỐ Manh Manh gật đầu.

Sau đó, mọi người vào nhà.

Cố Manh Manh tỏ ra rất thận trọng.

Cô đi theo Khương Diễm, nhẹ giọng hỏi: "Diễm ca ca, cái đó...”

"Bác gái không có ở nhà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play