*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có Manh Manh gật đầu.
Lục Tiểu Tứ lại nói: “Có mang quà cho hai người.”
“Woal”
Tô Mẫn Mẫn nghe vậy, kinh ngạc nói: “Còn có quà à?” Nói xong, cô lại nhìn chung quanh, nói: “Ở đâu? Ở đâu?”
Lục Tiểu Tứ đáp: “Trong xe.”
Tô Mẫn Mẫn trừng anh.
Lục Tiểu Tứ lại nói: “Anh đi lấy.”
“Được!”
Tô Mẫn Mẫn gật đầu, tỏ vẻ nóng lòng.
Lục Tiểu Tứ vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cô rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Tô Mẫn Mẫn liền dựa ra sau, trực tiếp nằm nhoài ra sô pha.
Cố Manh Manh ở bên cạnh nhìn cô ấy, chỉ cảm thấy kỳ quái: “Mẫn Mẫn, cậu sao vậy?”
Tô Mẫn Mẫn than thở: “Tim mệt!”
“Tại sao?”
Cố Manh Manh nhíu mày.
Tô Mẫn Mẫn nói: “Thực ra, lúc nấy tớ vô củng muốn nói với anh ây là chia tay đi, nhưng…” Nói đên đây, cô ây lại dừng lại.
“Nhưng cái gì?”
Có Manh Manh nhìn cô ấy chằm chằm.
Tô Mẫn Mẫn liếc cô nói tiếp: “Tớ có chút sợ hãi.”
“Hả?”
Cố Manh Manh có vẻ ngạc nhiên.
Tô Mẫn Mẫn rất buồn bực mà nói: “Tớ cũng không biết nói như thế nào, dù sao cũng chính là nhát. Dám nghĩ mà không dám làm!”
“Dám làm gì?”
Ngay khi vừa nói xong, giọng nói của Lục Tiểu Tứ đột nhiên vang lên.
Tô Mẫn Mẫn lập tức đứng bật dậy, trợn to hai mắt: “A, anh sao lại nhanh như vậy?”
“Xe ở ngay trước cửa.”
Lục Tiểu Tứ trả lời, xách túi qùa đi vào.
Anh nói: “Câu lúc nãy em nói là có ý gì?”
Tô Mẫn Mẫn cười xuề: “Em không có nói cái gì, anh có nghe lầm không?”
Lục Tiểu Tứ hừ lạnh: “Gần đây em ngoan ngoãn chút cho anh. Đừng có cả ngày cứ điên điên khủng khùng. Gần đây.
ông cụ ở nhà. Nếu để ông ấy biết được thì em lại bị mắng.
Đến lúc đó lại đến trước mặt anh mà khóc!”
Tô Mẫn Mẫn “xì” một tiếng.
Lục Tiểu Tứ nói tiếp: “Mở ra xem đi.”
Nói xong, ánh mắt của hai cô gái lại bị món quà thu hút.
Tuy nhiên, chỉ có một phần!
Có Manh Manh rất không vui: “Của tôi đâu?”
Lục Tiểu Tứ đáp: “Cái này cho hai người!”
Một món quà cho hai người?
Ôi!
Tô Mẫn Mẫn rất kinh ngạc: “Cái gì, đây là sóc chuột?”
Lục Tiểu Tứ gật đầu.
Tô Mẫn Mẫn thở phào nhẹ nhõm nói: “Anh mua đúng hàng chứ?”
Lục Tiểu Tứ: Cố Manh Manh nằm bò trên bàn, quan sát nó cẩn thận một lúc.
Cuối cùng, cô kết luận: “Có vẻ hơi giống!”
“Vậy sao?”
Tô Mẫn Mẫn cũng sáp lại gần.
Thế là hai cô gái cứ nhìn chằm chằm vào chú sóc chuột nhỏ.
Chít… Chít…
Chú sóc chuột nhỏ có vẻ sợ hãi, đầu rũ xuống, run rẩy mà kêu mắy tiếng yếu ớt.
Tô Mẫn Mẫn suy nghĩ một chút rồi nói: “Manh Manh, tớ nghĩ cậu có lòng nhân từ hơn tớ, cho nên tớ quyết định đơn phương tặng cho cậu con sóc chuột họ chuột này.
Đương nhiên, cậu không cần cảm động. Ai bảo chúng ta có mối quan hệ sắt son chứ!”
“Hơ hơl”
Cố Manh Manh cười lạnh.
Tô Mẫn Mẫn nháy mắt với cô: “Thế nào, cậu cân nhắc chút đi!”
Cố Manh Manh lắc đầu: “Thôi khi Tô Mẫn Mẫn nói: “Ò, nếu đã như vậy thì trưa nay chúng ta nướng sóc chuột ăn đi!”
Cố Manh Manh trợn tròn mắt kinh hoàng: “Cái gì, cậu định ăn nó à?” Ngừng một chút, cô quay lại nhìn Lục Tiểu Tứ, nói tiếp: “Anh không quản?”
Lục Tiểu Tứ vắt chéo chân, cười xấu xa: “Đây là việc của hai người. Tôi chỉ phụ trách tặng quả!”
Ngụ ý là anh không quản?
Cố Manh Manh quay lại nhìn chiếc hộp. Chú sóc chuột nhỏ tội nghiệp đang run rầy.
“HãiZ…”
Cô thở dài nói: “Tôi nuôi! Tôi nuôi là được chứ gì!”
“OKI”