*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Manh Manh nghe thấy giai điệu quen thuộc vang lên thì lại mở mắt ra.
“Đó là tiếng chuông điện thoại của em…”
Cô nói một câu rồi muốn rời khỏi vòng tay của người đàn ông để lấy điện thoại di động của mình.
Lục Tư Thần nhướng mày nhìn cô bắt máy.
“Ấy, là Bellal”
Sau khi nhìn thấy tên người gọi, Cố Manh Manh hơi ngạc nhiên.
Lục Sặc “ừm” một tiếng rồi vén chăn đứng dậy.
Có Manh Manh vẫn ngồi trên giường, cầm điện thoại trong tay, nhìn người đàn ông nói: “Em có nên bắt máy không?”
“Tuỳ em…”
Lục Tư Thần buông lời, liền đi vào phòng tắm.
Cố Manh Manh bĩu môi rồi nhắn nút trả lời.
“A lô?”
Cô lên tiếng.
Trong điện thoại, giọng nói của Bella vang lên: “Manh Manh, tôi là Bella, bây giờ cô đang ở đâu?”
Cố Manh Manh chớp mắt nói: “Tôi đang ở bên ngoài, có chuyện gì vậy?”
“Cô nói xem là có chuyện gì?” Bella không nói nên lời: “Đã mấy ngày rồi, tôi gửi tin nhắn bảo cô đến cửa hàng để thử.
quần áo. Sao cô mãi chưa đến? Chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày thi rồi. Cô là người mẫu quan trọng nhất của tôi.
Nếu cô không đến thử quần áo, làm sao tôi biết được kích cỡ có phù hợp không?”
Cố Manh Manh bỗng tỉnh ngộ.
Cô há to miệng, nói tiếp: “Xin lỗi, tôi, hiện tại tôi đang ở tỉnh khác.”
“Cô ở tỉnh khác?” Bella nghe xong có phần bất ngờ nói: “Sao lại đi tỉnh khác?
“Lục Tư Thần đang đi công tác, sau đó tôi đi cùng anh ấy.”
Có Manh Manh giải thích.
Bella dừng lại hai giây, rồi nói: “Khi nào thì cô về? Manh Manh, thực sự không phải tôi thúc giục cô đâu. Còn năm ngày nữa là đến vòng bán kết rồi. Nếu cô không thể nhanh chóng đến đây thì tôi không có thời gian để đo kích thước.
Tôi hy vọng cô có thể đi catwalk trong những bộ quần áo hoàn hảo nhất, biết không? “
Cố Manh Manh rất áy náy.
Cô vội nói: “Được rồi, tôi sẽ cố gắng quay về nhanh nhất ah có thê.
“Đại khái khoảng khi nào?”
Bella hỏi.
“Cái này…” Cố Manh Manh do dự một chút, mới trả lời: “Chờ một chút, tôi đi hỏi Lục Tư Thần.”
Nói xong cô nhanh chóng rời khỏi giường, xách dép chạy vào phòng tắm.
“Lục Tư Thần…”
Cô đứng ở cửa hét lên.
Lúc này Lục Tư Thằnnh đang cạo râu, nghe thấy lời cô, không khỏi liếc nhìn cô trong gương, vẻ mặt nhàn nhạt: “Làm sao vậy?”
Cố Manh Manh hỏi: “Khi nào chúng ta quay về?”
Lục Tư Thần đáp: “Sáng mai trở về.”
“Oh!”
Có Manh Manh gật đầu.
Cô đưa điện thoại lại gần tới và nói: “Sáng mai chúng tôi sẽ về”.
Bella trả lời: “m, cô có thể đến đây vào chiều mai, hoặc sáng ngày kia, được không?”
Có Manh Manh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được.”
Bella cười nói: “Làm phiền rồi, nếu như không có việc gì, tôi cúp máy nhé?”
“Ừm!”
Có Manh Manh gật đầu.
Cố Manh Manh vừa nghe thấy ăn, ngay lập tức quên mắt mình định nói gì.
“Được thôi!”
Cô vui vẻ gật đầu, xoay người lấy điện thoại di động của Lục Tư Thần, sau đó gọi cho thư ký.
Chưa đầy mười phút, người phục vụ đẩy xe đồ ăn bước vào. Trên đó bày đủ loại đồ ăn sáng tinh tế của phương Tây, trông rất ngon miệng.
“Lục Tư Thần, bữa sáng đến rồi!”
Cố Manh Manh hét về phía phòng ngủ.
Nói xong, Lục Tư Thần bước ra ngoài. Anh đã thay quần áo, đẹp trai và phong độ với áo sơ mi trắng và quần tây đen.
Có Manh Manh huýt sáo nói: “Đẹp trai quá!”
Lục Tư Thần nheo mắt: “Còn biết huýt sáo rồi, hả?”
Cố Manh Manh mỉm cười, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Ừm, mau qua ăn sáng đi, bụng em đói sắp xẹp vào rồi!”
Lục Tư Thần hừ mũi, đi tới ngồi xuống.
Cố Manh Manh đầu tiên là uống một ngụm sữa, sau đó bắt đầu ăn uống no say. Ngược lại, Lục Tư Thần thanh lịch hơn nhiều. Bát kể anh làm gì thì cũng đều tao nhã như: vương tử vậy.
Bên này, Cố Manh Manh há to miệng, một miếng cắn gần một nửa chiếc bánh mì sandwich nên khóe miệng dính đầy phô mai, trông hơi buồn cười.
Lục Tư Thần nhìn thấy, không khỏi thở dài: “Bé con, cách ăn của em… người khác sẽ cho rằng anh không cho em ăn.”
“Hả, tại sao?”
Có Manh Manh nhìn anh đầy nghi ngờ.
Lục Tư Thần nói: “Em không thể ăn uống thanh lịch hơn chút sao?”
“Được chứ!”
Có Manh Manh gật đầu.
Sau đó, cô ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng gắp một miếng tráng miệng bên cạnh, sau đó há miệng cắn một miếng nhỏ, chậm rãi nhai tỏ vẻ như một thục nữ, đắc ý nhìn Lục Tư Thần.
Lục Tư Thần thở dài, lắc đầu nói: “Em vẫn nên tiếp tục cách ăn của mình đi.”
“Sao thế?”
Có Manh Manh nghe vậy thì nhăn mặt, không vui nói: “Anh chế em?”
Bởi vì có người bên cạnh, Lục Tư Thần cũng không tiện nói gì, chỉ nói: “Không có gì, em tiếp tục ăn đi.”
“Oh…”
Có Manh Manh cúi đầu và tiếp tục ăn.
Sau bữa sáng, Lục Tư Thần ngồi trong phòng khách làm việc, thư ký đứng ở bên cạnh, nghiêm túc báo cáo công việc. Ngoài ra còn có một số quản lý cấp cao khác cũng có mặt, mọi người đều rất nghiêm túc.
Cố Manh Manh không dám làm phiền, lén lút ngồi vào phòng ngủ một mình ôm laptop chơi game.
Một lúc sau, Lục Tư Thần bước vào.
“Bé con.”
Anh gọi.
“Hà…
Cố Manh Manh trả lời, vẫn chăm chú chơi game.
Lục Tư Thần nói: “Giờ anh phải đi ra ngoài. Em có muốn đi cùng anh không?!