*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến tối, khi Lục Tư Thần trở lại khách sạn, Có Manh Manh đang ngồi một mình trên ghế sô pha trong phòng khách.
Trên bàn trước mặt là một chiếc laptop đang mở. Cả căn phòng tràn ngập mùi sữa nhàn nhạt.
Tắt nhiên, đây không phải là trọng điểm!
Vấn đề là, tại sao khuôn mặt của cô gái nhỏ này lại đỏ như: vậy?
“Manh Manh?”
Lục Tư Thần đi tới bên người cô ngồi xuống, nghỉ ngờ nhìn cô: “Em rất nóng sao?”
“Không…”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Lục Tư Thần cảm tháy kỳ lạ, không khỏi sờ tay lên trán cô.
Sau khi xác định nhiệt độ của cô bình thường, anh mới nói: “Em đã ăn cái gì?”
“Tôi không ăn gì cả.”
Có Manh Manh tiếp tục lắc đầu.
“Vậy sao?”
Lục Tư Thần nhìn cô chằm chằm.
Cố Manh Manh dừng lại và trả lời: “Em vừa uống một ly sữa.”
“Còn gì nữa?”
Lục Tư Thần hỏi.
“Hết rồi.”
Cố Manh Manh đáp, cứ cúi gằm mặt xuống, không dám đối diện với anh.
Tuy nhiên, càng như vậy, càng cảm thầy cô có vấn đề.
“Manh Manh, nhìn anh!”
Lục Tư Thần ra lệnh.
Cố Manh Manh cắn môi, do dự một lúc, cuối cùng cũng chậm rãi ngẳắng đầu lên nhìn anh.
“Sao mặt em đỏ thé?”
Lục Tư Thần hỏi, giơ tay sờ sờ.
“Không biết…
Có Manh Manh đáp, giọng thỏ thẻ.
Lục Tư Thần chau mày.
Anh nhìn quanh, cuối cùng nhìn lên laptop trên bàn.
“Vừa rồi em đang làm gì?”
Anh hỏi.
Cố Manh Manh ấp úng, một lúc lâu sau mới trả lời: “Chơi, đang chơi game di động…”
Lục Tư Thần khi nghe vậy thì không nói gì.
Anh đưa tay sờ laptop, sau đó nhìn cô: “Luôn chơi điện thoại? Không chơi cái khác?”
“Không…”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Lục Tư Thần cong môi: “Vậy thì tại sao máy tính lại nóng?”
Cố Manh Manh: “…”
Lục Tư Thần làm động tác mở laptop.
“Lục Tư Thần!”
Cố Manh Manh đột nhiên kêu lên.
Lục Tư Thần quay đầu lại nhìn cô theo bản năng. còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì cô gái nhỏ đã nhảy dựng lên, dùng hai tay giữ chặt cổ anh, giống như một con gầu túi, quần lấy anh thật chặt.
“Sao vậy?”
Lục Tư Thần vòng tay qua eo cô, có chút ngạc nhiên và bất ngờ trước hành vi của cô.
Có Manh Manh có chút ấp úng: “Cái đó, cái đó, uh, là…
uh, anh, đồ ngon anh đưa về cho em đâu?”
Lục Tư Thần cười nói: “Đói bụng?”
“Đúng!”
Có Manh Manh gật đầu.
Lục Tư Thần vỗ vỗ lưng cô nói: “Anh mang bánh trứng về cho em.”
“Có thật không?”
Nghe vậy, Cố Manh Manh ngay lập tức ngồi thẳng dậy.
Cô vui mừng nhìn anh và hỏi: “Bánh trứng ở đâu?”
Lục Tư Thần trả lời: “Nó ở trên bàn bên ngoài, em tự đi lấy!”
“Được!”
Có Manh Manh rời khỏi lòng anh và chạy ra ngoài.
Tuy nhiên, khi cô cầm hộp bánh trứng bước vào thì đã bị sốc khi thấy Lục Tư Thần đang nhìn vào máy tính.
“Anh…”
Cô mở to miệng.
Lục Tư Thần nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Lại đây ngồi ăn.”
Áy, anh không phát hiện ra sao?
Cố Manh Manh thầm thấy may mắn. Cô vừa cần thận quan sát phản ứng của người đàn ông, vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn ở phía bên kia.
“Lục Tư Thần?”
Cô gọi.
Lục Tư Thằntháy vậy không khỏi thở dài: “Thường ngày ăn cơm tối, sao em không ăn như thế này?”
Có Manh Manh cười ngượng ngùng.
Lục Tư Thần nói tiếp: “Ăn no chưa?”
“Ừm ừm!”
Có Manh Manh gật đầu.
Lục Tư Thần nhìn cô: “Có muốn ăn thêm không?”
“Không ăn nữa…”
Cố Manh Manh mím môi: “Đã rất no rồi.”
Nói xong, cô còn sờ vào cái bụng nhỏ của mình. Ý là cô thật sự đã rất no rồi.
Lục Tư Thần vẫn cười: “Được rồi, vậy bây giờ nói chuyện đi. Vừa rồi rốt cuộc em làm sao vậy, hả?”
ÁI Chẳng lẽ đây chính là ăn no tính sổ trong truyền thuyết!
Dây thần kinh của Có Manh Manh đột nhiên căng chặt.
“Em không làm gì cả!”
Cô mở đôi mắt đẹp, tỏ vẻ vô cùng vô tội.
“Vậy sao?”
Lục Tư Thần cong môi.
Sau đó, anh quay máy tính về phía Có Manh Manh và nói: “Đây là cái gì?”
Đúng vậy!
Trên màn hình máy tính lúc này là bộ phim hành động tình yêu do Tô Mẫn Mẫn gửi qua cho cô!
Cố Manh Manh gần như dựng lông ngay lập tức.
“Không thể nào!”
Cô lộ vẻ vô cùng kinh ngạc: “Rõ ràng là em đã xóa hết rồi, làm sao anh tìm ra được?”
Lục Tư Thần không trả lời, mà là nói với một vẻ mặt rất nghiêm túc: “Manh Manh, trả lời anh, đây là cái gì?”
Có Manh Manh lập tức ỉu xìu.
Cô gục đầu xuống, không nói gì.
Lục Tư Thần lạnh lùng nói: “Tuổi còn nhỏ, vậy mà lại còn biết xem mấy thứ này rồi!”
Cố Manh Manh cắn môi, vẫn không lên tiếng.
Lục Tư Thần tức giận: “Cố Manh Manh, anh đang hỏi chuyện em đấy. Không nghe thấy sao?”
“Nghe thấy rồi…”
Cố Manh Manh hạ giọng.
Lục Tư Thần xoa ấn đường, chỉ cảm thấy đau đầu.
“Thứ này ở đâu ra?”
Anh hỏi thẳng.
Cố Manh Manh liếc nhìn anh một cái, sau đó từ từ đứng dậy và đi đến chỗ anh.
Lục Tư Thần kéo cô vào trong lòng, dịu giọng: “Em là một đứa trẻ ngoan. Đây là những thứ rất không lành mạnh, không thích hợp cho em xem. Bọn họ sẽ dạy hư em.”
“Em không biết…” Có Manh Manh mím môi.
“Hửm?”
Lục Tư Thần nhướng mày.
Cố Manh Manh nắm lấy cổ tay anh, gấp gáp nói: “Lục Tư Thần, em nói thật đấy. Em, em lúc đầu không biết là cái này. Em cũng là sau khi mở ra thì mới biết bên trong là cái BỊ.”
Lục Tư Thần sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, thở dài: “Không có lần sau.”
“Ừm”
Có Manh Manh ngoan ngoãn gật đầu.