*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến chiều, cả hai tay trong tay bước ra khỏi khách sạn.
Cố Manh Manh ngắng đầu lên, nhìn người đàn ông bên cạnh, có chút bát ngờ hỏi: “Lục Tư Thần, hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Lục Tư Thần liếc cô một cái, nói: “Sao, em còn muốn có người thứ ba?”
Cố Manh Manh nghe vậy, không khỏi giải thích: “Không, em không có ý đó. À, ý em là, anh không mang theo thư ký và vệ sĩ sao?”
“Không cần.”
Lục Tư Thần trả lời: “Có anh đủ rồi.”
“Hả?”
Cố Manh Manh hơi khó hiểu.
Lục Tư Thần vươn tay ôm cô vào trong lòng, cười nói: “Anh sẽ bảo vệ em.”
Cố Manh Manh “xì” một tiếng, nói với vẻ mặt tự hào: “Em không cần bảo vệ. Để em nói cho anh biết nhé, em là quán quân trong cuộc thi chạy nước rút trong đại hội thể thao của trường.
Nếu gặp kẻ xấu, em sẽ bỏ chạy. Không ai đuổi kịp em.
được.”
Lục Tư Thần nhướng mày: “Còn có chuyện này?”
“Tất nhiên!”
Có Manh Manh nâng cằm với biểu cảm đắc ý.
Lục Tư Thần sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, cười sủng nhược: “Bé con lợi hại thật!”
Cố Manh Manh được khen ngợi, trong lòng thấy rất tự hào.
Lúc này, điện thoại di động của Lục Tư Thần đột nhiên vang lên.
“Điện thoại của anh đang đổ chuông kia!”
Cố Manh Manh nói.
Lục Tư Thần một tay ôm eo cô, tay kia lấy điện thoại ra khỏi túi.
Anh cụp mắt liếc nhìn màn hình, vẻ mặt lạnh lùng.
“Là ai thế?”
Cố Manh Manh tò mò hỏi.
Theo như cô biết, điện thoại công việc của Lục Tư Thần nằm trong tay thư ký, Còn điện thoại di động này là số riêng của anh. Chỉ có một số người biết, cơ bản đều là người thân thiết.
“Là Tử Diễm.”
Lục Tư Thần nói.
Sau đó, anh nhắn nút trả lời và đưa điện thoại lên tới.
Không biết Lục Tử Diễm nói cái gì, Lục Tư Thần đáp một tiếng, liền cúp điện thoại.
Cố Manh Manh rất ngạc nhiên.
“Nói xong rồi?”
Cô nhìn người đàn ông.
Lục Tư Thần cất điện thoại, thờ ơ nói: “Không có gì để nói.”
Cố Manh Manh chau mày: “Vậy thì anh ấy gọi cho anh làm gì?”
Lục Tư Thần trả lời: “Thằng nhóc đó cũng ở đây. Buổi tối nó sẽ qua ăn cơm với chúng ta.”
Có Manh Manh chu cái miệng nhỏ lên.
Lục Tư Thần nhìn thấy, không khỏi nở nụ cười: “Chu miệng cao như vậy làm gì? Muốn treo thìa trên đó sao?”
Cố Manh Manh rất không vui, hét lên: “Em không đi nữa..
Anh nói rõ ràng đã nói là muốn cùng em đi dạo phó ăn vặt, nhưng cuối cùng lại đồng ý ăn tối với Lục Tử Diễm. Anh bảo em phải làm sao chứ?”
Lục Tư Thần thở dài: “Hai chuyện này không ảnh hưởng gì tới nhau cả!”
“Rõ ràng là có!”
Có Manh Manh hừ giọng.
Lục Tư Thần nhìn cô, suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Như: vậy đi, chiều nay nghe theo em. Em nói đi đâu thì đi đấy, được không?”
“Có thật không?”
Có Manh Manh vui mừng nhìn anh.
Lục Tư Thần xoa xoa tóc cô, bắt lực nói: “Là thật, hôm nay.
nghe theo em hết!”
“Được được được!”
Cố Manh Manh gật đầu lia lịa, khuôn mặt nhỏ lại nở nụ cười.
Lục Tư Thần lắc đầu: “Nhóc con ham ăn…”
Cố Manh Manh lè lưỡi với anh, đắc ý nói: “Đúng, đúng, em là nhóc tham ăn nhát trên đời, ha ha!”
Lục Tư Thần cạn lời.
Lục Tử Diễm mím môi, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, lại nghe thấy giọng của Cố Manh Manh: “À, nếu không tôi gọi một ít rau? Ừ, nắm đông cô? Khoai tây? À, món tôm này không tệ, để tôi gọi một phần tôm vậy!”
Lục Tư Thần cười như không cười nói: “Manh Manh, tôm là rau?”
“Đâu phải!”
Cố Manh Manh nhìn anh trả lời nghiêm chỉnh: “Tôm là hải.
sản, cái này mà anh cũng không biết à?”
Lục Tư Thần lại cạn lời.
Cố Manh Manh cười nói: “À, em sẽ gọi rau. Thôi, gọi nắm đông cô và khoai tây vậy. Ò, có cả củ sen và nắm kim chỉ.
Em rất thích nám kim chỉ!”
Lục Tư Thần xoa ấn đường.
“Phục vụ!”
Vào lúc này, Có Manh Manh đột nhiên lên tiếng.
Ngay sau đó, người phục vụ đi đến.
Cố Manh Manh đưa thực đơn qua và nói: “Tôi gọi xong rồi.
Này!”
“Vâng.”
Người phục vụ nhận lầy menu.
Sau đó, anh nói: “Là thế này. Nước chấm ớt ở cửa hàng chúng tôi đều do khách tự lấy. Mọi người có thể tuỳ ý pha chế và lựa chọn tùy theo sở thích”.
“Được rồi, tôi hiểu rồi!”
Có Manh Manh gật đầu.
Người phục vụ mỉm cười với cô, rồi cầm thực đơn đi ra Cố Manh Manh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói lớn: “Em đi lầy nước chấm ót cay, hai người ai đi cùng em?”
Lục Tư Thần hơi nhíu mày.
Lục Tử Diễm đứng lên, nói: “Tôi đi cùng cô.”
“tò,”
Cố Manh Manh không phản đối, sau khi rời khỏi chỗ ngồi, cô đi thẳng về phía trước.
Lục Tử Diễm đi theo phía sau.
Cố Manh Manh đứng trước quầy gia vị, vừa cầm một cái đĩa nhỏ bỏ ớt vào, vừa chê: “Lục Tư Thần lười thật. Còn tưởng rằng anh ấy sẽ đi cùng tôi!”
Lục Tử Diễm ở ngay bên cạnh cô, nghe vậy, hiếm khi mà cười nói: “Anh hai đã quen với việc được hầu hạ rồi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy đến một nhà hàng như vậy.
Tất cả đều là vì cô đấy.”
Cố Manh Manh hừ lạnh.
Lục Tử Diễm nhìn góc nghiêng của cô, trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên nói: “Lần này, cô định ở đây bao lâu?”
Nghe vậy, Có Manh Manh trả lời mà không cần suy nghĩ: “Ừm, có lẽ chỉ hai ngày, còn anh thì sao?”
Lục Tử Diễm gật đầu, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Tôi biết rồi.
Cố Manh Manh thấy lạ nhìn anh một cái, đang định mở.
miệng nói gì đó, nhưng lại nghe thấy Lục Tử Diễm nói: “Tôi xong rồi.”
Nghe vậy, Cố Manh Manh không khỏi nhìn xuống chén nước sốt của anh, ngạc nhiên nói: “A, anh chỉ bỏ ít ớt như vậy?”
Lục Tử Diễm nói *ừm” một tiếng rồi quay người rời đi.