Chiều tối, Cố Manh Manh bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Đó là từ Thẩm Sơ Tuyết.
Ngay sau khi bắt máy, liền nghe thấy cô nói: “Manh Manh, đoán xem bây giờ tớ đang ở đâu?”
Cố Manh Manh chau mày, vừa nghịch máy tính, vừa trả lời: “m, chẳng lẽ cậu ở trước nhà mình?”
Thẩm Sơ Tuyết ở bên kia rất yên lặng. Vì vậy giọng của cô cũng rất nhỏ.
Chỉ nghe cô đáp: “Tớ về rồi, bây giờ đang ở trong toilet của sân bay.”
“Hả2”
Cố Manh Manh hơi ngắn ra.
Cô dường như không phản ứng lại, không nhịn được hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Thảm Sơ Tuyết “ai da” một tiếng, nói thẳng: “Tớ vừa xuống máy bay liền đụng phải giới truyền thông. Những người đó khủng khiếp lắm. Tớ cứ chạy không ngừng. Sau đó, không biết thế nào mà lại hồ đồ chạy vào toilet. Đám phóng viên đó cũng không thấy đâu nữa. Có thể là không đuổi theo kịp!”
Cố Manh Manh: “…”
Thẩm Sơ Tuyết tiếp tục: “Tại sao cậu không nói gì2”
Có Manh Manh thở dài, trả lời: “Vậy thì sao? Ý cậu là, cậu muốn tớ đến sân bay đón cậu? Hay là sao?”
Thẩm Sơ Tuyết cười nói: “Nếu cậu cứ muốn tới thì mình miễn cưỡng mà chấp nhận vậy!”
Cố Manh Manh: “…”
Thẳm Sơ Tuyết than vãn: “Đúng là nỗi tiếng quá thì thị phi nhiều mà. Hết cách, ai bảo chị gần đây hot vậy chứ?”
Cố Manh Manh không khỏi dở khóc dở cười: “Cậu có thể đừng tự luyên như vậy được không?”
Thẩm Sơ Tuyết ngây thơ hỏi: “Có sao? Tại sao tớ không biết?”
Cố Manh Manh lắc đầu, hỏi thẳng: “Cậu đang ở cửa sổ máy? Bây giờ tớ xuất phát đi đón cậu. Này, cậu đừng gạt tớ đấy. Nếu để tớ biết cậu đang gạt tớ thì sau này cậu đừng gọi điện cho tớ nữa!”
Thẩm Sơ Tuyết kêu lên: “Lòng tin đã nói đâu hả? Sao cậu lại cho rằng mình đang gạt cậu chứ2”
“Được rồi.”
Cố Manh Manh nhún vai.
Cô vừa tắt máy tính, vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói tiếp: “Vậy thì cậu ở đó đợi lát, tớ sẽ tới ngay!”
“Ưừ Thẩm Sơ Tuyết gật đầu liên hồi.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Manh Manh bước ra khỏi thư phòng.
“Quản gial”
Cô vừa đi xuống cầu thang vừa gọi.
Ngay sau đó, quản gia xuất hiện trước mặt cô, cung kính nói: “Thiếu phu nhân, xin hỏi có gì dặn dò?”
Cố Manh Manh nói: “À, là như thế này. Một người cậu của tôi đặc biệt bay từ nơi khác đến gặp tôi. Bây giờ cô đã đến sân bay. Ừm, tôi muốn đi đón cô. Ông có thể gọi tài xế giúp tôi không?”
Quản gia gật đầu: “Được, không thành vấn đề, chuyện này giao cho tôi.”
“Được!”
Cố Manh Manh cười.
Quản gia nói tiếp: “Còn chuyện gì nữa không ạ? Nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi sẽ gọi cho tài xé!”
“Không còn nữa.”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Quản gia đáp một tiếng rồi bắt đầu sắp xếp.
Rất nhanh, Có Manh Manh thay quần áo rồi lên đường.
Trên đường đi, cô nhận được một cuộc gọi từ Lục Tư Thân.
“Em đang trên đường đến sân bay?”
Anh hỏi thẳng.
Cố Manh Manh không có ý định giấu giếm, thành thật trả lời: “Ừ, bây giờ em đi đón Sơ Tuyết. À, anh còn nhớ không? Đó là người bạn tốt nhất của em. Anh đã từng gặp trước đây.”
Cố Manh Manh chớp mắt, nói: “Tất nhiên là em đón được người thì sẽ về. Chẳng lẽ anh nghĩ chúng em sẽ ăn bữa tối bên ngoài? Ò, ý kiến hay đấy. Lâu lắm rồi em không ăn xiên nướng với Sơ Tuyết!”
“Manh Manh!”
Lục Tư Thần nghe xong liền trầm giọng nói.
Anh giọng điệu nguy hiểm, hỏi: “Lần trước, anh đã nói với em như thế nào?”
Có Manh Manh không thấy sợ: “Em biết!”
Lục Tư Thần không nói gì.
Có Manh Manh nói tiếp: “Được rồi, được rồi, anh yên tâm, Rất nhanh, Có Manh Manh thay quần áo rồi lên đường.
Trên đường đi, cô nhận được một cuộc gọi từ Lục Tư Thân.
“Em đang trên đường đến sân bay?”
Anh hỏi thẳng.
Cố Manh Manh không có ý định giấu giếm, thành thật trả lời: “Ừ, bây giờ em đi đón Sơ Tuyết. À, anh còn nhớ không? Đó là người bạn tốt nhất của em. Anh đã từng gặp trước đây.”
“Anh biết.” Lục Tư Thần trả lời: “Khi nào thì về Cố Manh Manh chớp mắt, nói: “Tất nhiên là em đón được người thì sẽ về. Chẳng lẽ anh nghĩ chúng em sẽ ăn bữa tối bên ngoài? Ò, ý kiến hay đấy. Lâu lắm rồi em không ăn xiên nướng với Sơ Tuyết!”
“Manh Manh!”
Lục Tư Thần nghe xong liền trầm giọng nói.
Anh giọng điệu nguy hiểm, hỏi: “Lần trước, anh đã nói với em như thế nào?”
Có Manh Manh không thấy sợ: “Em biết!”
Lục Tư Thần không nói gì.
Có Manh Manh nói tiếp: “Được rồi, được rồi, anh yên tâm, “Tại sao chứ?”
Có Manh Manh không phản ứng kịp.
Lục Tư Thần trả lời: “Bởi vì chồng em quá giàu, đủ để em phung phí cả đời cũng không hết.”
“Tự luyến quá!”
Cố Manh Manh chê bai.
Lục Tư Thần nói: “Được rồi, em đi đón người đi, về đến nhà gọi điện thoại cho anh.”
Cố Manh Manh cầm điện thoại quay đầu nhìn cảnh vật đang lui dần bên ngoài cửa sổ, khóe miệng lại không tự chủ được mà cong lên.
Sau khi đến sân bay, Cố Manh Manh dựa theo Thẩm Sơ: Tuyết chỉ đường, nhanh chóng tìm thấy toilet nơi cô đang trốn.
Nói chính xác hơn, đó là nhà vệ sinh riêng cho người tàn tật, nằm ở giữa nhà vệ sinh dành cho nam và nữ.
Xấu hỗ quá!
Có Manh Manh đứng ngoài cửa, giơ tay gõ.
“Ai vậy?”
Đột nhiên, một giọng nói phát ra từ bên trong, rất thận trọng, cũng rất nhỏ.
Có Manh Manh trả lời: “Là tớ!”
Nói xong, cánh cửa mở ra.
Thẩm Sơ Tuyết kích động mà ôm chằm lấy cô, nói: “Trời ạ, Manh Manh, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Cậu có biết tớ đã phải đợi cậu vất vả như thế nào không? Tớ cảm giác sắp thành hòn vọng phu rồi. Sao giờ cậu mới tới?”
Cố Manh Manh rất bình tĩnh.
Cô trả lời: “Trên đường kẹt xe.” Dừng chút, cô lại nói: “Cậu đúng là giỏi thật. Bên ngoài cũng không có truyền thông.
Sao cậu cứ trốn ở trong toilet mãi vậy? Còn là toilet cho người khuyết tật nữa. Cậu như vậy mà được à?”
Thẩm Triệt khóc không ra nước mắt: “Cậu không an ủi tớ còn mắng tớ, còn có nhân tính nữa không?”
Cố Manh Manh: “…”
Thẩm Sơ Tuyết bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm tinh xảo tỏ vẻ vô cùng đáng thương.
Cố Manh Manh đi xung quanh cô một vòng, đột nhiên nói: “Sơ Tuyết này, đã bao lâu không gặp, tại sao cậu càng ngày càng xinh đẹp vậy?”
Thẩm Sơ Tuyết nghe vậy thì liền đắc ý.
Cô hếch cằm lên cao, như một con khổng tước kiêu ngạo.
Cô nói: “Đương nhiên rồi, cậu cũng không nhìn xem thử giá trị bây giờ của chị đây!”
Cố Manh Manh cười và nói: “Chà, tiểu hoa đán đang hot!
Tớ đã xem Weibo, gần đây cậu quả thực rất nỏi tiếng!”