Thảm Sơ Tuyết vội vàng lên tiếng cắt ngang lời nói của cô: “Manh Manh, cậu nghĩ tớ là người nào? Tớ có phải là loại người đó không? “
Cố Manh Manh bĩu môi: “Vậy rốt cuộc là chuyện gì vậy? “
Thảm Sơ Tuyết vừa xoa cằm vừa nhớ lại rồi nói: “Nó là một chuyện tốt ngoài ý muốn, tớ vốn muốn đi tiếp rượu, kết quả lại đi nhầm phòng, sau đó liền gặp đại kim chủ. Ha ha, có thể anh ấy cảm thấy tớ quá xinh đẹp đi, vì thế bỗng nhiên có ý nghĩ là đại mỹ nữ thanh trần thoát tục như tớ, nếu như không thể chạm tới, vậy quả thực chính là hỗ thẹn với người đời!”
“Qet”
Cố Manh Manh làm ra vẻ buồn nôn.
Cô nói: “Thẩm Sơ Tuyết, tớ chỉ mới ăn xong, làm phiền cậu nói chuyện chính được không hả?” “
“Ha ha ha…”
Thẩm Sơ Tuyết cười to.
Cố Manh Manh nhìn bộ dạng như của cô, không thể làm gì được.
Cô tiếp tục nói: “Sơ Tuyết, cậu đừng vòng vo nữa, trực tiếp nói đi, giữa cậu và đại kim chủ kia là sao? Ừm, cậu cũng đừng cảm thấy ngại, nếu như có gì cần giúp, chỉ cần nói một tiếng, tớ lập tức đi tìm Lục Tư Thần! “
“Tớ không sao.”
Thẩm Sơ Tuyết lắc đầu.
Cô tiếp tục trả lời: “Nói đúng ra, mối quan hệ của tớ với đại kim chủ này có thể nói là một mối quan hệ công việc, anh ấy tài trợ cho tớ tiền, sau đó tớ lại đóng phim cho anh ấy để kiếm tiền, đơn giản như vậy thôi! “
“Thật không?”
Cố Manh Manh nhíu mày.
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Đại kim chủ của cậu là ai2” “
Thảm Sơ Tuyết cười cười, nói: “Cùng họ với tớ, tên là Thẳm Nam Châu. “
Cố Manh Manh nhớ lại một chút, lắc đầu: “Hình như chưa từng nghe qua. “
“Không nghe qua cũng không quan trọng, chỉ cần người ta có tiền là được! Hơn nữa, tớ thấy người đó cũng không tệ lắm, ngoại trừ có đôi khi rất phiền toái ra, cũng không có gì không tốt. Thắm Sơ Tuyết nói tới đây, lại hạ thấp giọng nói tiếp tục nói: “Quan trọng nhất là, anh ấy thật sự coi tớ là người cộng sự, không giống những người khác… Cậu biết điều đó mài “
“Nếu vậy thì tốt.”
Cố Manh Manh gật đầu nói.
Thẩm Sơ Tuyết thở ra một hơi, cười tm tỉm nhìn cô: “Còn cậu thì sao? “
“Cái gì?”
Cố Manh Manh khẽ ngần ra.
Thẩm Sơ Tuyết chớp chớp mắt, nói: “Cậu và Lục Tư Thần đó, bây giờ hai người thế nào rồi? “
“Còn không phải là như vậy sao!”
Cố Manh Manh nhún nhún vai.
“Cái gì thì như vậy?” Thầm Sơ Tuyết nhìn dáng vẻ thản nhiên của cô, nhíu mày: “Hai người không phải là Plato chứ? “
Cố Manh Manh không nghe rõ.
“Plato có nghĩa là gì?” Cô hỏi.
Thẩm Sơ Tuyết giải thích: “Chính là có tình yêu nhưng không làm chuyện đó, cậu hiểu không? “
Cố Manh Manh đầu tiên hốt hoảng, sau đó bắt đầu đỏ mặt.
Thẩm Sơ Tuyết thấy thế, nghĩ trong lòng tuyệt đối có chuyện gì đó! “Ôi, đây là tình huống gì vậy?” Nàng tặc lưỡi cười, ánh mắt gian xảo đánh giá Cô Manh Manh, tiếp tục nói: “Manh Manh cô gái ngốc nghếch của tớ, cậu không phải đã làm chuyện đó rồi chứ?”
Cố Manh Manh khóc không ra nước mắt: “Sao cậu luôn tò mò về điều này vậy! “
Thảm Sơ Tuyết rất thản nhiên: “Chẳng lẽ tớ không nên tò mò sao? Tớ nói cho cậu biết, loại chuyện như này, bất kể là người con gái nào, các cô đều sẽ cao hứng đến ngất xỉu, cậu có phúc mà không biết hưởng. Mặt khác, cậu có biết giá trị hiện tại về nam nhân của cậu là gì không? Chỉ cần anh ấy nguyện ý, chỉ cần tùy tiện dừng ở con đường nào đó, không biết có bao nhiêu cô gái lao về phía anh ấy! “
Cố Manh Manh nghe xong câu này, không khỏi cười: “Cậu nói quá khoa trương đi. “
“Ôi trời, cậu cảm thấy tớ đang khoa trương?” Thảm Sơ Tuyết điên cuồng trợn mắt: “Không tin thì cậu lên mạng tìm hiểu một chút, hiện tại tập đoàn Hoàn Vũ nỗi tiếng như vậy, mà chồng cậu lại là ông chủ lớn, bộ dạng đẹp trai như vậy, dáng người lại tốt như vậy, tuyệt đối là chồng quốc dân, cái này còn cần khoa trương sao? “
Cố Manh Manh buồn bực.
Cô môi một cái, hạ giọng: “Anh ấy sẽ không…”
“Cái gì?”
Thẩm Sơ Tuyết nhíu mày: “Cậu nói cái gì vậy? “
Cố Manh Manh ngắng đầu nhìn cô, cắn môi nói: “Tớ nghĩ anh ấy, anh ấy sẽ không như vậy.”
Thẩm Sơ Tuyết tháy vậy, hơi bất ngờ.
Cô gãi gãi gáy, có chút hối hận nói: “Manh Manh à, thật sự tớ không phải có ý đó, tớ chỉ là muốn nói cho cậu biết, nam nhân xuất sắc như Lục Tư Thần, nếu cậu gả cho anh ấy, vậy sau này nhất định phải nắm chắc anh ấy, ngàn vạn lần đừng để những nữ nhân khác chui vào khoảng cách giữa hai người, bây giờ ở bên ngoai có rất nhiều cám dỗ. “
Cố Manh Manh gật đầu: “Ừm, tớ hiểu rồi. “
Thẩm Sơ Tuyết lắc đầu: “Haizz, sao tớ lại cảm thấy mình giống mẹ cậu. “
Cố Manh Manh lắc lắc ngón giữa về phía cô.
“Ơ kìa!” Thẩm Sơ Tuyết hét lớn: “Cậu còn chống đối! “
Cố Manh Manh lắc đầu: “Thế nào, cậu cắn tớ đi! “
Thẩm Sơ Tuyết lập tức nhào tới.
*Aol”
Cô hóa thân thành một con sói.
Buổi chiều sau giờ học, Có Manh Manh một mình đứng bên răng đường, đang muốn cúi đầu nhìn điện thoại di động, phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói: “Cố Manh Manh? “
Cố Manh Manh ngần ra, lập tức quay đầu lại.
Là Hứa Tân Dịch.
“Hứa học trưởng!”
Cố Manh Manh thấy anh, mắt cô giương lên.
Hứa Tân Dịch là đội trưởng của đội bóng rổ của trường, dáng người vừa cao vừa đẹp trai, mỗi lần có trận đấu bóng rổ, toàn trường gần như hơn phân nửa nữ sinh sẽ đi xem anh chơi bóng, mỗi lần chỉ cần có anh ở trên sân, khung cảnh tuyệt đối là thét chói tai liên tục.
Khổ nỗi, rất nhiều người đều biết, Hứa Tân Dịch có một đối tượng thầm mến, tên là Thầm Sơ Tuyết! “Hôm nay Thẩm Sơ Tuyết tới trường phải không?”
Quả nhiên, câu đầu tiên Hứa Tân Dịch mở miệng chính là về Thẩm Sơ Tuyết.
Là bạn thân của Thẫm Sơ Tuyết, Cố Manh Manh đối với chuyện này cũng không ngoài ý muốn, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, cô đã sớm quen rồi.
“Đúng vậy.”
Cô ấy gật đầu.
ẫ Hứa Tân Dịch thấy thế, nhất thời lo lắng: “Vậy cậu ấy có nhắc tới tớ với cậu không? Lần trước tớ gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy nói cậu ấy đang làm việc ở nước ngoài gì đó, nửa tháng nay không gặp cậu ấy, hôm nay thật vất vả mới nghe nói cậu ấy trở lại trường học, tớ còn đặc biệt chạy đến lớp của cậu để đón người, kết quả vẫn không thấy cậu ấy. Có Manh Manh, cậu nói thật với tớ, Thẩm Sơ Tuyết có đang trốn tránh tớ không? “
Cố Manh Manh nhìn bộ dáng thương tâm của anh, rất đồng cảm. .
Đam Mỹ HàiCô nói: “Thẫm Sơ Tuyết không trốn tránh cậu, hôm nay cô ấy đến trường có việc gì đó phải làm, sau khi ăn trưa với tớ xong liền rời đi.”
“Chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy?”
Hứa Tân Dịch bỗng nhiên kích động nắm lấy cánh tay cô, nói: “Cố Manh Manh, tớ nghe nói Thẩm Sơ Tuyết muốn nghỉ học, đây có phải là sự thật không? Cậu nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình cậu ấy? “
“Tớ”
Cố Manh Manh đang định mở miệng nói.
Lúc này, một chiếc xe màu đen ở bên đường chậm rãi dừng lại, sau khi cửa số xe phía sau hạ xuống, lộ ra vẻ mặt vô cùng lạnh lùng của Lục Tư Thần.
Hắn trầm ngâm, lạnh như băng nhìn bàn tay thiếu niên nắm lấy cánh tay Cố Manh Manh, ánh mắt không vui, cực kỳ tức giận.