Ban đầu Cố Manh Manh có chút sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lại, gật đầu liên tục: “Có ạ có ạ.”
Vừa nói, cô lập tức bước về trước vài bước, lục tung lên tìm đồ.
Lục Tư Thần đứng cạnh bên, nhìn hình dáng nhỏ bé của cô vòng tới vòng lui, không nén được thở dài: “Cô có phải đã quên để nó ở đâu rồi không?”
Cố Manh Manh vừa một mặt đảo lật tìm đồ, vừa đáp lời: “Oh, không phải đâu, tôi nhớ là tôi để trong một cái rương nhỏ, nhưng sau đó tôi đem nó đến để trong phòng này, cái rương nhỏ đó không thấy đâu nữa rồi, có thể bị mấy cô ấy vút đi rồi.”
Lục Tư Thần có chút trầm mặt, không nói gì.
Sau một lúc, Có Manh Manh vẫn chưa tìm thấy.
Cô có chút chán nản, không thể không nhận thua, nói: “Tôi cũng không nhớ rõ đâu.”
Lục Tư Thần giơ tay lên vừa sờ sờ đầu cô, vừa nói: “Tìm không ra thì bỏ đi.”
Chỉ là, trong giọng nói không nén nỗi ý tiếc nuối.
Cố Manh Manh ngắng đầu nhìn anh một cái, rất nhanh lại nói: “Tôi đi hỏi thử quản gia, có thể ông ta biết!”
Lục Tư Thần suy nghĩ một chút, cũng không phản đối.
Cố Manh Manh thấy vậy, nói tiếp: “Anh ở đây chờ tui nha.”
Nói xong, như một làn khói liền chạy ra ngoài.
Lục Tư Thần trông dáng vẻ mao mao táo táo của cô, bất giác lên tiếng dặn dò: “Xuống lầu cần thận, đừng để bị ngã.”
“Biết rồi nhá…”
Cố Manh Manh phát phát tay, bóng thân nhỏ dần khuất ở cửa phòng khách.
Sau khi cô rời đi, Lục Tư Thần thuận tay cầm lên một quyển sổ phác họa trên bàn, bắt đầu ngắm nhìn những “tác họa vĩ đại”
của cô vợ nhỏ.
Mà lúc ngoài, phía ngoài kia.
Cố Manh Manh vừa quẹo qua cửa lầu, lại vô ý lao vào một lòng ngực quen thuộc.
“Manh Manh?”
Khương Diễm đỡ lấy cánh tay của cô, có chút bất ngờ nhìn cô, hỏi: “Có chuyện gì mà vội vàng thế?”
Cố Manh Manh nhìn thấy anh, bắt giác thè đầu lưỡi.
“Diễm ca, anh lên lầu mà sao không phát ra chút âm thanh nào thế!”
Khương Diễm không nén được cười.
Anh nói: “Không phải anh đi không phát ra tiếng, mà tiếng em chạy xuống lầu lớn quá đó.”
“Oh, thiệt là…”
Cố Manh Manh gãi gãi sau gáy, cười ngại ngùng.
Khương Diễm nhìn cô, bát giác lại hỏi một lần nữa: “Em đang có việc gì gấp hả?”
Cố Manh Manh gật đầu, nói: “Oh, em tìm quản gia có việc, Diễm ca, lúc này anh vừa lên lầu có nhìn thấy quản gia không?”
“Không thấy.”
Khương Diễm lắc đầu.
“Vậy để em tự mình đi tìm.”
Cố Manh Manh nói, dáng vẻ chuẩn bị đi xuống lầu.
Khương Diễm níu tay cỗ cô lại.
Cố Manh Manh dừng chân, nghỉ hoặc quay đầu nhìn anh.
Khương Diễm cũng nhận thấy được thế này không được tốt, lập tức lại buông tay.
Anh thản nhiên cười: “Em tìm quản gia làm gì? Nếu mà có việc gì cần giúp, anh có thể giúp em.”
Cố Manh Manh rất hồ nghi nhìn anh: “Thiệt không?”
“Nói thử xeml”
Khương Diễm gật đầu.
Cố Manh Manh thấy vậy, chỉ có thể nói ra ra sự tình.
Khương Diễm sau khi nghe cô nói, gật gật đầu dường như đang suy nghĩ điều gì.
Cố Manh Manh lại rất nôn nóng: “Diễm ca, anh rốt cuộc là có biết không á?”
Khương Diễm liền cười, nói: “Nếu như anh đoán không lầm, cái đồ mà em đang muốn tìm có thể bị quản gia cất trong nhà kho rồi.”
“Hở2”
Cố Manh Manh lấy làm khó hiểu.
“Đi thôi, anh dắt em đi lấy.”
Khương Diễm xoay người đi xuống lầu.
Cố Manh Manh sững sờ một chút, sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo.
Trên đường đi, Khương Diễm hỏi cô: “Sau khi em rời Cố gia, có ai ức hiếp em không?”
“Không.”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Cô suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Mọi người đối với em đều rất tốt, không có ai ăn hiếp em cả.”