Anh lại lần nữa đưa tay kéo người vào trong lòng, trong mắt tràn đầy vui vẻ nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của tiểu nha đầu, có ý hạ thấp giọng: “Sao không nói gì nữa rồi, hả?”
Thật là trêu người!
Cố Manh Manh nào hiểu được?
Trong chuyện nam nữ, cô luôn là một tân tiểu Manh, bây giờ bị Lục Tư Thần cố ý trêu ghẹo như vậy, dĩ nhiên là không chịu đựng được.
Cô không kiềm được nhắm nghiền hai mắt lại, lông mi cuộn dài khe khẽ rung động như là đôi cánh bướm.
Lục Tư Thần lại cực kỳ yêu dáng vẻ này của cô.
“Manh Manh…”
Anh cúi cúi đầu cười, hôn lên khóe môi của người con gái.
Cố Manh Manh động đậy một chút, len lén hé một đường mắt nhìn anh.
Nào đoán trước được, đúng lúc bị Lục Tư Thần bắt được ánh mắt ấy.
“Lại còn nhìn trộm?”
Anh giả vờ quát nhẹ, một tay cào củ lét cô.
Cố Manh Manh lập tức uốn éo, vừa không nhịn được cười, vừa nói giọng hờn dỗi: “Anh buông tôi ra… hahaha… buông ra…”
Lục Tư Thần siết chặt cánh tay, ôm cô vào lòng ngực.
“Gọi hay không?”
Anh uy hiếp nhìn chằm chằm vào cô.
Cố Manh Manh bị bóp lấy miệng, gương mặt nhỏ trông vẻ rất ủy khuất.
Lục Tư Thần ngược lại kiên trì.
Anh từ từ dụ dỗ cô: “Ngoan, gọi tôi một tiếng nghe xem.”
Lục Tư Thần vỗ vỗ cái đầu dưa nhỏ của cô, nói tiếp: “Ý của tôi là, dung mạo của cô đáng yêu hơn đó.”
Cố Manh Manh khẽ nhếch miệng, cứ như vậy mà ngơ ngơ ngác ngác.
Lục Tư Thần thấy vậy, nghĩ thầm, tiểu nha đầu này thật là giống ¡ như tên cô ta, vừa ngơ vừa manh!
Lúc đến Cố gia, đã là chạng vạng hơn sáu giờ tối.
Vừa xuống xe, quản gia của Lục gia đã tự thân ra nghênh đón, gương mặt già nua của lão tươi cười như một đóa hoa.
“Hoan nghênh Lục tiên sinh, Manh Manh tiểu thư về nhà!”
Manh Manh tiểu thư?
Lúc Cố Manh Manh nghe thấy cách xưng hô này, có chút lấy làm lạ.
Cô nhớ lại, trước kia quản gia đều trực tiếp gọi tên của cô ấy, từ khi nào lại đổi thành như vầy rồi?
Nhưng cô cũng chưa kịp suy nghĩ nhiều, Lục Tư Thần đã kéo cô đi vào trong.
Trước phòng khách, Khương Thục Nhã đang phân phó người hầu làm việc, bắt thình lình nhìn thấy Lục Tư Thần và Cố Manh Manh tiến vào, liền ngắn ra, đợi sau khi kịp phản ứng lập tức nở nụ cười.
“Manh Manh về rồi à!”
Bà cười hòa ái nói.
“Phu nhân.”
Cố Manh Manh giòn giã gọi.
Lục Tư Thần nghe thấy câu này, bất giác cau mày.
Khương Thục Nhã thấy vậy, nụ cười trên mặt liền cứng đò, tiếp đấy lại bình thường trở lại.
Chỉ nghe bà nói: ” y ya, Manh Manh à, đã nhiều năm như vậy rồi, cô tại sao vẫn chưa thay đổi a, tôi đã nói rồi đừng gọi tôi là phu nhân, phải gọi là mẹ!”
Cố Manh Manh: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT