Đêm xuống, Cố Manh Manh đang ngủ say, bên bờ giường lún xuống, hơi thở quen thuộc của người con trai kéo tới, sau một khắc, cả thân thể người con gái đã bị ôm trọn vào lòng ngực vạm vỡ ấm áp.
Cô uốn éo người, trong miệng ầm ử vài tiếng.
Lục Tư Thần đưa cái đầu nhỏ của cô ấn vào lòng ngực, nhỏ nhẹ cười: “Nói cái gì?”
Cố Manh Manh lại hoàn toàn không có phản ứng.
Có lẽ là đang nói mớ.
Lục Tư Thần cũng không để ý, ôm lấy cô rồi ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Cố Manh Manh mở mắt tỉnh dậy, cả thân người cô không có chút hình tượng nào đang nằm úp sắp trên thân người con trai.
Mà kinh khủng hơn là, Lục Tư Thần không biết từ khi nào đã dậy rồi, anh ta cũng chưa rời khỏi giường, một tay thả lỏng ôm lấy cô, tay còn lại đang cầm điện thoại đọc tin tức.
Dường như là Lục Tư Thần đã nhận ra cử động trong lòng ngực, anh cúi đầu ngó xuống, khóe miệng mỉm cười: “Tỉnh rồi?”
Toàn thân Cố Manh Manh đều cứng đờ.
Hỗ X9) EU Cô mở miệng, muốn hỏi chút gì đó, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.
“Hửm?”
Lục Tư Thần trái lại rất tò mò.
Anh nhìn người con gái, nói: “Làm sao vậy?”
Cố Manh Manh sụp khuôn mặt nhỏ xuống, rầu rï nói: “Tôi làm sao mà ngủ trên người của anh thế này…?
Lục Tư Thần lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Cố Manh Manh lẫm bẩm một câu khó hiểu, chậm rãi từ tốn từ người anh bò dậy.
Nhưng mà, điều chết người vẫn đang còn ở phía dưới.
“AI”
Cố Manh Manh không biết đã nhìn thấy thứ gì, biểu cảm rất kinh hoàng khiếp sợ.
Lục Tư Thần ngồi dậy, nhìn theo ánh mắt của cô, điểm đến là bộ y phục trên người, phát hiện bên trên có vài giọt màu đỏ sậm…
“Đây là?”
Lục Tư Thần nâng mày, lại lần nữa nhìn về người con gái.