Ý ám chỉ trong lời không thể rõ hơn.

Trần Khả Như lề mề một lúc, cảm thấy vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, trượt chân trốn tránh anh, chạy vào trong thay quần áo.

Tim đập thình thịch bắt đầu loạn nhịp.

Không có cách nào để cho cô quang minh chính đại “thẳng thắn thành khẩn”, nhất là trong phòng làm việc nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, phòng bị tâm lý không thể phá bỏ, đương nhiên có người không có kiêng kỵ, muốn ở đó hưởng thụ.

Lê Hoàng Việt liếc thấy vành tai cô hồng hồng, thầm nghĩ nếu có một ngày cô đột nhiên chủ động, anh đúng là không quen.

Cánh cửa khép hờ, thoáng hiện ra một tia sáng trắng nhàn nhạt, ánh mắt anh dần dần sâu thẳm, ý nghĩ vừa rục rịch, dục vọng khống chế bước chân, tấc tấc yết hầu căng lên, bất giác trong không khí lơ mơ nét kiều diễm.

Thứ mà Lê Hoàng Việt chuẩn bị cho cô là một chiếc váy dài màu be, mấu chốt là váy rất vừa... Chỗ nào cũng bó sát, có lẽ Lê Chí Cường không biết gần đây cô béo lên, nên đặt cái váy nhỏ nhất, dây kéo sau lưng kẹt ở dưới, không kéo lên được.

Nói như thế nào về tình hình hiện tại, nếu định vệ sinh, đã ngồi rồi nhưng không thể cởi được quần. Cuối cùng, còn rất có thể buồn vệ sinh đến mức đái luôn lên quần... Nghĩ tới điều này, biểu cảm của Trần Khả Như xoắn xuýt lại, hay tay duỗi ra vô cùng vặn vẹo.

"Để anh giúp em."

"Không... "

Trần Khả Như chưa kịp từ chối, Lê Hoàng Việt đã đi về phía trước hai bước, nhiệt độ dán chặt sau lưng, đầu ngón tay thiêu đốt da thịt dọc theo dây kéo lan dần lên trên.

Những từ tiếp theo của Trần Khả Như hoàn toàn bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể thoát ra được.

Rốt cuộc đang làm gì thế này, Lê Hoàng Việt có chắc anh không dùng mỹ nam kế chứ? Bắt đầu với đằng sau trước? Rõ ràng là nhiệt độ điều hòa không cao, sao lại nóng như vậy!

"Xong chưa?"

Được một lúc, cô không nhịn được, thúc giục. Trong đầu nhớ ngay đến một bài báo đã đọc cách đây vài ngày, nói không chỉ đàn ông là động vật thân dưới mà phụ nữ cũng có nhu cầu. Đặc biệt là những phụ nữ sắp ba mươi.

Được rồi, cô đã hai mươi chín rồi.

Nhưng cô tuyệt không thừa nhận mình có nhu cầu.

"Được rồi."

Thanh âm Lê Hoàng Việt hơi khàn khàn, bàn tay bắt đầu lướt trên vai, như có ý chộn rộn. Đột nhiên, anh lại nói: "Không được."

Trần Khả Như lập tức hiểu ra, bởi vì chiếc vốn mặc gần xong, từ cổ áo tuột xuống như tàu lượn siêu tốc, một bữa tiệc thị giác phong phú dường như đang chờ người chọn.

"Hoàng Việt, đừng... muộn rồi."

Hai tay cô che lại, vẻ mặt có chút cáu giận, trong đó còn mang theo mấy phần nghiện mà còn ngại.

Đôi mắt Lê Hoàng Việt sâu thẳm, mơ màng chìm đắm trong đó. Trong nháy mắt, anh không khống chế nổi, đè cô xuống mặt bàn cứng, giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Hai người đều nhớ, rõ anh đã cùng Trần Khả Hân thực hiện ca phẫu thuật, nhưng cuối cùng Lê Hoàng Việt lại gan lớn bằng trơi trêu chọc cô, Trần Khả Như nửa xấu hổ nửa giận dữ... Tóm lại, cuộc gặp gỡ lần đó không mấy dễ chịu, nhưng mở màn cho những ân oán của bọn họ.

Nói đến đây, Lê Hoàng Việt phải cảm ơn Trần Khả Hân, nếu không có cô ta, kiếp này bọn họ đã không gặp nhau.

"Bà xã, kỳ thật, lúc đó em rất hưởng thụ. Rõ ràng là thích anh đến chết đi sống lại, vậy mà còn phải giả bộ lạnh nhạt. Có phải rất khổ không hả người phụ nữ không thị tâm phi này?"

Khóe mắt Lê Hoàng Việt mang ý cười, ngón tay lưu luyến giữa lông mày và mắt cô, cuối cùng dọc theo sống mũi thẳng dần dần bao phủ đôi môi mềm mại, ấm áp, mơ hồ cảm nhận được hơi thở gấp gáp.

“Vớ vẩn, lúc đó em không thích anh chút nào, anh vừa tự phụ vừa thích kiểm soát mạnh mẽ, là loại đàn ông cặn bã khiến người ta ghét!” Nếu anh đã nhắc đến, Trần Khả Như lại nhớ N scandal của Lê Hoàng Việt.

Cuối cùng, lành lạnh thở dài một hơi nói: "Khẩu vị của giám đốc Việt khá tạp, bất kỳ cô nào chạy đến đều không sàng lọc, đúng không, ngay cả em gái em cũng không bỏ qua."

Đây là, ghen?

Lê Hoàng Việt có cảm giác nhặt một tảng đá đập vào chân mình, nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi xuống vành tai, không nhanh không chậm giải thích: “Trời đất chứng giám, anh thật sự chưa chạm vào Trần Khả Hân, cô ta tự muốn cho anh xem một số công cụ, nhưng cấu hình phần cứng không đủ tốt, nên mới xảy ra tai nạn."

Trần Khả Như nhìn đôi mắt đen láy trong sáng của hắn, không cần biết có phải thật hay không, đối với cô từ lâu đã không quan trọng, ai lại quan tâm đến mấy chuyện vụn vặt từ xửa từ xưa này!

Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, xúc động nói: "Ông xã, em yêu anh. Cũng cảm ơn anh đã ở bên cạnh em suốt thời gian qua".

Sau hai năm, Lê Hoàng Việt vì cô mà trả giá khá nhiều, cho dù những năm trước khó khăn, trống trải và đau đớn, mọi thứ đều đúng đích, đáng được bảo vệ.

Tiếng nhạc chuông máy móc vang lên, Lê Chí Cường đang thúc giục.

"Giám đốc Việt, anh đang ở đâu..."

"Nửa tiếng nữa."

"Alo… "

Lê Chí Cường chưa kịp nói xong, Lê Hoàng Việt đã cúp điện thoại. Trần Khả Như thật lòng cảm thấy đồng cảm với Lê Chí Cường, phải làm việc cho một ông chủ bá đạo như vậy. Công việc thì nhiều hơn ngựa, mệt hơn bò. Ông chủ không có mặt, thì anh ta phải xử lý đủ chuyện trên dưới lớn nhỏ, 24/24 đều sẵn tinh thần bị gọi đến, công năng sánh ngang siêu nhân.

Bởi vì bận rộn, thậm chí không có thời gian để yêu, giải quyết chung thân đại sự.

"Em đang nghĩ gì thế?"

"Không có gì, chỉ là em đang nghĩ, nếu Lê Chí Cường nghỉ việc, anh sẽ đi đâu để tìm nhân viên trung thành, đáng tin cậy lại có năng lực như vậy chứ?"

Lê Hoàng Việt suy nghĩ một chút, ánh mắt không đổi: "Em nói không sai, nhưng nếu biết tiền lương hàng năm của cậu ta là bao nhiêu, em sẽ không nghĩ như vậy."

"Bao nhiêu?"

Trần Khả Như nghĩ, đối với một trợ lý cao cấp, bảy, tám trăm triệu một năm cũng không tệ.

"Xấp xỉ lương hàng năm của em nhân với 10."

Trần Khả Như: "..." Lương của cô chừng hơn 350 triệu một năm, chưa tính các khoản trợ cấp và bảo hiểm, như vậy lương Lê Chí Cường hơn 3 tỷ rưỡi một năm. Cô giật mình: "Lương trợ lý và thư ký của anh cao như vậy sao?"

Lê Hoàng Việt nhướng mày hỏi: "Bác sĩ Khả Như có định đổi việc không? Bên anh đang thiếu thư ký văn phòng..."

"Bỏ đi, em không làm được."

Trần Khả Như vẫn tự biết mình, cô không phải Lê Chí Cường, gần như dâng hiến cả cuộc đời của mình cho Lê Hoàng Việt Thành. Nhưng mà Lê Chí Cường được Lê Hoàng Việt coi trọng, đương nhiên tiền lương của những người khác không thể nào bằng, Lê Hoàng Việt là thương nhân, không phải nhà từ thiện.

"Hai bảy phút."

Trần Khả Như đã chuẩn bị xong, lưng đau nhức hồi lâu, nhưng lại nghe thấy Lê Hoàng Việt nói gì đó không liên quan.

"Cái gì hai mươi bảy phút?"

Lê Hoàng Việt giải thích: "Bà xã, chúng ta phải tranh thủ từng giây. Anh bảo với Lê Chí Cường là nửa tiếng rồi. Bây giờ không còn nhiều thời gian..."

Trong mắt anh hiện lên một tia sáng xanh, Trần Khả Như cảm thấy rõ ràng nóng như bàn ủi... Cô lập tức đỏ mặt: "Em còn tưởng anh đang nói đùa, không được... tối hãy nói..."

Lê Hoàng Việt nói: "Bác sĩ Trang đã đóng cửa cho chúng ta. Nếu chúng ta không cảm kích, há không phải là uổng phí sự mong đợi của cô ấy."

Trần Khả Như đang định nói gì đó, nhất thời trợn tròn mắt, anh đã xông vào rồi... Cô hơi nhíu mày, đương nhiên, mặc dù lúc đầu có chống lại một chút nhưng cô nhận ra mình cũng rất muốn anh.

Tầng dưới bệnh viện đa khoa An Tâm.

Vũ Tuyết Trang trêu chọc Trần Khả Như xong thì chuẩn tan làm về nhà. Nói thật cô ấy không có hứng thú nghe lén, nếu như xem hiện trường trực tiếp còn kích động.

Có lẽ là do đọc quá nhiều tiểu thuyết, gần đây dễ dàng tự động đem nam chính, nữ chính trong mấy cảnh 18+ tự động nhập vào giám đốc Việt và bác sĩ Khả Như, trạng phục không chỉnh tề, đầy dụ dỗ khiến người khác muốn xịt máu mũi, nhất thời, gần như đã quên hết những chuyện không hay liên quan đến Tôn Khải La.

Nhưng lại cứ người như nhặng chạy đến chọc người ta bực mình, chẳng hạn như Tôn Khải La.

"Bác sĩ Trang, chúng ta nói chuyện đi."

Tôn Khải La chặn đường cô, khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng, bực nhất là như thường lệ đánh lừa thị giác và khối óc của mọi người. Cô đúng là xui tận mạng mới thành trò đùa của thằng cha này.

Vũ Tuyết Trang đanh mặt, hếch cằm, cao ngạo nói: "Tôi chẳng có gì để nói với loại người lăng nhăng lại còn dám phao tin đồn nhảm! Tên khốn nạn anh, cút xa tôi chừng nào tốt chừng ấy!"

Bệnh viện lắm người nhiều miệng, Vũ Tuyết Trang là người không giữ miệng, nhất thời có rất nhiều đồng nghiệp ở cửa vây xem, chỉ trỏ trêu đùa. Vũ Tuyết Trang dù sao cũng không sợ chuyện lớn, Tôn Khải La mới là người đuối lý.

Tôn Khải La đương nhiên muốn lấy lại thể diện, thấp giọng nói: “Bác sĩ Trang, cô đừng có nói năng vô lý được không. Trong bệnh viện tôi nói nhân tiện nói một câu, tôi không biết sao chuyện thành như vậy, tôi thật sự không bảo cô lăng nhăng, vốn là lỗi của tôi, nhưng cô phải thừa nhận bạn vốn không thích tôi chút nào. Cô cũng là loại phụ nữ trong ngoài bất nhất. "

Vũ Tuyết Trang há miệng, lửa giận trào lên: "Tôn Khải La, anh có ý gì?"

Tôn Khải La giận điên nói: "Cô đồng ý hẹn hò với tôi tức là hẹn hò chơi bời, nhưng lại không cho tôi chạm vào cô. Cô cho mình là thiếu nữ ngây thơ chắc? Ai cũng là người lớn, còn giả vờ giả vịt gì!"

"Tôi… "

Vũ Tuyết Trang sắp ói ra máu, đúng vậy, cô không phải là một cô gái ngây thơ, suy nghĩ đục ngầu, nhưng cô ấy có nguyên tắc! Sao ra khỏi miệng Tôn Khải La lại là giả vờ ngây thơ.

"Tôi cái gì mà tôi. Vũ Tuyết Trang, tôi chịu đựng cô đủ rồi, tôi cũng không sợ cô trả thù, ít nhất bác sĩ Khả Như khẳng định năng lực làm việc của tôi!"

"Mẹ kiếp... Tôi thèm mà trả thù anh chắc? Cái mẹ anh trong mắt tôi còn chẳng bằng một cọng hành! Trước đây tôi đúng là mù rồi mới dính vào kẻ dớ dẩm như anh!"

"..."

Hai người òm sòm đến khi Tôn Khải La ngừng công kích thì kết thúc. Cãi vã vốn là chuyên môn của Vũ Tuyết Trang, nhưng cô ấy cảm thấy hôm nay mình chưa phát huy đủ công lực, trái lại để Tôn Khải La tiểu nhân đắc chí, để các đồng nghiệp vào bệnh viện xem miễn phí trận chiến trở mặt.

Tệ nhất là sắc mặt bác sĩ Trang còn chưa kịp bình tĩnh lại, vừa quay đầu đã thấy một người đứng trước cửa bệnh viện.

Phong nhã, lịch sự, đeo kính gọng đen, nhưng không che được vẻ ngoài điển trai đến cấp hotboy, không phải là Lê Chí Cường thì là ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play