Trong vội vàng có nhẹ nhàng.
Dường như cô đang trút cái gì đó, lại như vội vàng biểu đạt điều gì đó! Trong đầu cô hỗn loạn, không ngừng đòi hỏi, cấu xé, thăm dò... cuối cùng cũng hòa tan trong nhiệt tình của nhau.
Từng lớp quần áo nhẹ nhàng tuột ra, phòng ngủ lại rơi cảnh mê tình diễm lệ.
"Oe oe oe..."
Đột nhiên, tiếng khóc của một đứa trẻ làm gián đoạn con kích tình, Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt tỉnh hồn, cả hai thò đầu ra khỏi chăn, phát hiện ra con trai họ đang không ngừng phát ra tiếng ồn, kích thích màng nhĩ họ.
Sắc mặt giám đốc Việt hơi trầm xuống, vào thời khắc mấu chốt, con trai mình lại... haizz...
Trần Khả Như nhanh chóng ôm lấy Minh Khôi, khẽ đung đưa, nhẹ nhàng trêu chọc và trấn an, một lúc sau cậu nhóc mới dần dần bình tĩnh lại, hai má ửng hồng, đôi mày nhỏ vẫn nhíu lại, trông rất dễ thương.
Trần Khả Như vuốt lông mày hết lần này đến lần khác, nhưng thằng nhỏ cứ tự động trở lại cái mặt cũ, cô chỉ có thể lắc đầu cho qua, đứa nhỏ này đúng là, thật sự không phải thói quen tốt.
Giám đốc Việt bất mãn, trở nên trầm lặng trước gương mặt trong sáng, không chút phòng bị của con trai mình, trái lại khiến người ta không thể nảy sinh suy nghĩ thô bỉ. Mẹ của đứa trẻ cụp mắt xuống, đôi mắt hiền từ, khuôn mặt nhân hậu, mặc dù quần áo thơm tho lộ ra một nửa, tóc tai xộc xệch, nhưng cũng không phớt lờ hào quang thánh mẫu của cô.
Đứa nhỏ đã ngủ say, Trần Khả Như cũng không bế mà đặt ở giữa giường lớn, để bé ngủ giữa hai người.
"Muộn rồi, ngủ đi."
Sau khi Trần Khả Như hôn lên má đứa trẻ, anh nghiêng người về phía trước để an ủi ai, mặt mũi hơi mang theo nụ cười. Trong mắt ai đó, lại biến thành cười trên sự đau khổ của người khác.
"… Em rất vui?"
Đôi mắt Lê Hoàng Việt thâm thúy lại sáng ngời, u ám, không rõ hỏi.
Trần Khả Như ôm đứa bé, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, ngủ đi.” Trong đôi mắt khép hờ không khỏi ánh lên nụ cười nhàn nhạt.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ ý định.
Nguyên bản hơi thở gấp gáp dần dần bình tĩnh lại, hướng bên người con, cả mặt nghiêng đến rất gần, hơi thở ấm áp phun lên trên vai nhóc con.
Mùi sữa và hương thơm trên người cậu nhỏ rất nồng, thoảng qua chóp mũi vô cùng thơm, Lê Hoàng Việt bất giác chìm vào giấc ngủ.
Chỉ cần vậy, anh cảm thấy hạnh phúc. Mặc dù hiện tại không thể tìm thấy Minh An, có Minh Khôi bên cạnh tựa như cũng không khó chịu lắm, sự an ổn lặng lẽ phủ đầy lồng ngực cô.
Hạnh phúc có thể rất đơn giản, nếu con người mỗi ngày đều sống trong bóng tối thì làm sao nhìn về phía trước?
Nắm lấy hạnh phúc giản đơn trong tầm tay mới là thiết thực nhất.
Những chuyện xảy ra trong quá khứ không thể nào quên, sống nghiêm túc mỗi ngày và mỗi giây trong hiện tại.
Tâm trạng của Trần Khả Như đã hoạt bát và vui vẻ hơn trước rất nhiều. Hàng ngày, cô đẩy Minh Khôi trong nôi đi dạo trong vườn, buổi tối thỉnh thoảng hát và kể chuyện cho cậu bé nghe, chơi đùa với cậu, đặt trọng tâm của cuộc sống lên con trai.
Đánh lạc hướng sự chú ý, phương pháp này vô cùng tốt.
Nhìn thấy cậu bé lớn lên từng ngày, trong lòng có chút an ủi. Mặt khác, cô và Lê Hoàng Việt chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của con gái mình, nhưng cũng không để lộ cảm xúc tiêu cực.
Dù là Lê Hoàng Việt hay cảnh sát, họ vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm, dù tốn thời gian, công sức và tiền bạc nhưng cũng không thể ngăn cản quyết tâm của họ. Quá trình điều tra bệnh viện không có bất kỳ điều gì bất thường, hay xuất hiện các đối tượng khả nghi khác, về cơ bản đã xác định được nghi phạm là do một người thực hiện.
Một ngày khoảng hai tuần sau, Trần Khả Như nhận được một cuộc gọi lạ.
Mí mắt cô cứ nhảy lên, có một dự cảm chẳng lành. Bởi vì người kia đã bắt cóc con cô không hề liên lạc, cho nên đây rất có thể hành động trả thù của đối phương.
"Alo, Trần Khả Như, cô còn nhớ tôi không?"
Giọng nói của người phụ nữ trong điện thoại kèm theo tiếng nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng có cảm giác quen thuộc đập vào mặt.
Trần Khả Như đè ép sự run rẩy, nói: "Cô là Võ Anh Thư?"
Có một khoảng thời gian trí nhớ Trần Khả Như rất tệ, những chuyện, những người trước dần dần trở nên mơ hồ, cô gần như đã quên mất giọng nói của Võ Anh Thư, nhưng dù qua sóng điện thoại, cô vẫn cảm nhận được sự căm thù đến tận xương tủy của người kia.
Người đàn bà bật cười, không còn vẻ nũng nịu như xưa nữa, hé hé hé, không hiểu sao khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Sau khi cười đủ rồi, mới chậm rãi nói: "Đúng vậy, tôi nên cảm ơn cô hay hận cô đây?"
Trần Khả Như mỉa mai: "Ồ? Cô đang ở trong tù có thể gọi điện thoại được sao?" Trần Khả Như lúc này tâm trạng phức tạp, kích động, dù thế nào, cô cũng không thể hiện ra.
Mặc dù cảnh sát nghi ngờ Võ Anh Thư là người bắt cóc đứa trẻ, nhưng cuộc điều tra được tiến hành bí mật nên cô chỉ giả vờ như không biết gì.
Võ Anh Thư đã gọi, nhất định là ra điều kiện.
Cuối cùng cô cũng đợi được, cho dù là cuộc gọi tống tiền, điều cô sợ nhất là đến chết vẫn bặt vô âm tín, trong lòng mãi chẳng bình yên.
Quả nhiên, Võ Anh Thư vừa nghe thấy, lập tức trở nên kích động: "Trần Khả Như, cô không nhắc đến thì không sao, nhắc đến, tôi nhớ tất cả những đau đớn và hành hạ mà Võ Anh Thư tôi phải chịu trong cuộc đời này đều do cô mang đến! Cho dù ngươi có chết ngàn lần, vạn lần cũng không quá đáng! Tôi đã ra khỏi nhà tù chết tiệt kia rồi. Nhờ cô ban cho, bây giờ tôi phải sống chui sống lủi như chuột, không có một thứ gì hết!"
"Nếu cô gọi điện để đọ mồm miệng với tôi, thì thật xin lỗi, tôi không có sức đâu mà nghe..."
Trần Khả Như giả vờ cúp máy, Võ Anh Thư nói gấp: "Từ từ đã, Trần Khả Như, con gái cô mất tích hơn một tháng rồi đúng không?"
"Cô nói gì?"
Trần Khả Như xệ mặt, mặt lạnh lẽo, nghiêm nghị, nhuốm một luồng sát khí nặng nề.
Là cô ta! Võ Anh Thư thực sự đã đưa con gái cô đi, hướng điều tra của họ không sai.
"Ha ha... Trần Khả Như, cuối cùng thì cô cũng biết sốt ruột rồi à? Không sao đâu, bây giờ vẫn chưa muộn, con gái cô đang ở trong tay tôi. Con bé trông giống cô, bi ba bi bô rất đáng yêu. Cô yên tâm, tôi nuôi nó trắng trẻo, mập mạp, cho nó tu sữa bột hàng ngày... "
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Bên kia hứng thú nói, nhưng Trần Khả Như không tin, một chữ cũng không tin. Làm sao một người đàn bà đầy thù hận như Võ Anh Thư lại có thể đối xử tử tế với con mình! Cô ta hận cô bao nhiêu, sẽ trừng phạt con gái cô bấy nhiêu.
Sự lo lắng và nhớ nhung của Trần Khả Như trong tíc tắc trở nên điên cuồng, lý trí của cô cũng nhanh chóng thoát khỏi giam cầm, cô nổi điên!
"Tôi đâu muốn làm gì đâu. Trần Khả Như, cô không cảm ơn vì tôi đã không lạm dụng nó, đã là tôi quá nhân từ rồi. Chồng cô Lê Hoàng Việt và cảnh sát đang lùng sục tôi và con cô. Cô không cần phải giả vờ, các người đã sớm biết rồi... Các người ép tôi vào đường cùng, đừng trách tôi độc ác!"
“Võ Anh Thư, cô muốn cái quái gì, nói ra yêu cầu của cô đi!” Trần Khả Như nén giọng chua chát.
"Ha ha, sốt ruột hả? Tôi muốn các người bỏ treo thưởng tìm người, hủy bỏ điều tra, cho tôi một khoản tiền. Tôi cần sống, chắc cô cũng không muốn khiến con mình thành ma đói chứ!"
Võ Anh Thư vừa dứt lời, Trần Khả Như nói nhanh: "Được, cô muốn bao nhiêu, tôi lập tức cho cô."
"Không, không phải tôi đang tống tiền cô, hiểu không? Tôi cảnh cáo trước, đừng nói với Lê Hoàng Việt, nếu không tôi không biết mình sẽ làm gì đâu! Bây giờ tôi đưa tài khoản cho cô, cô lập tức chuyển 35 triệu vào đó!"
Trần Khả Như vô cùng hoảng hốt, thiếu chút nữa chuẩn bị chuyển tiền, trước khi cúp điện thoại, vẻ mặt tỉnh táo trở lại, nín thở: “Chờ đã… Võ Anh Thư, tôi mới nhớ ra, cô đang nói dối tôi sao? Nếu con gái tôi thực sự nằm trong tay cô, tại sao cô chỉ cần 35 triệu, hay cô vốn chỉ lừa tôi? Làm thế nào cô có thể đưa con gái tôi ra khỏi bệnh viện và tránh khỏi tai mắt cảnh sát hơn một tháng?"
Cô hung hãn hỏi: "Không phải con gái tôi chết rồi chứ?"
"Trần Khả Như, gần hai năm không gặp, cô càng ngày càng lề mề! Coo đang nghi ngờ năng lực của tôi sao? Cho cô nghe giọng nó cũng không thành vấn đề!"
Ngay sau đó, nghe thấy tiếng sột soạt từ đầu dây bên kia, và tiếng khóc của trẻ con.
Mỗi tiếng khóc, trái tim của Trần Khả Như lại đau nhói.
"Minh An... con gái của mẹ..." Cô che miệng, nước mắt không sao kiềm chế được lăn xuống, cổ họng đã khóc không thành tiếng.
Cô không biết, lại tựa nhứ đã biết cô bé bên cạnh Võ Anh Thư là người con gái mà cô ngày đêm mong nhớ. .
Đam Mỹ H VănMinh Khôi ngủ say trên chiếc giường nhỏ, cô không dám khóc quá lớn, chỉ dám thút thít, khổ sở kìm nén trong đêm tối.
"Bây giờ cô tin rồi, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ nuôi nó đàng hoàng... Nhưng mà, Trần Khả Như, tôi nói cho cô biết, đời này cô vĩnh viễn không gặp lại con gái ruột của mình, đây chính là sự trả thù Võ Anh Thư tôi dành cho cô! Đừng cố tìm tôi, cô phải rõ ràng, tôi giết con gái cô còn dễ hơn một con kiến! Tôi sẽ liên hệ lại với cô!"
Sau đó, bên kia cúp máy.
Trần Khả Như ngưng thở, chuyển tất cả tiền mặt vào số tài khoản kia.
Võ Anh Thư nói thật hay không, hay cô ta dùng đứa trẻ khác để lừa mình... Hết thảy cô không thể nào biết được, nhưng tâm trạng uất ức đã lâu không còn buồn bã, nay lại bừng tỉnh, cô không thể tưởng tượng được nỗi đau vĩnh viễn không được gặp lại.
Cô nên làm gì ddaa?
Cạch cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, Lê Hoàng Việt vừa bước vào đã thấy mùi vị khác lạ.
Trần Khả Như vội vàng lau nước mắt, nhưng anh đi hai bước, lập tức nhận ra có gì đó mờ ám. Cô cúi đầu che đi nỗi buồn và vẻ hốt hoảng, Lê Hoàng Việt nhanh hơn cô một bước, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi lau đi giọt nước mắt lấp lánh.
"Sao vậy? Em lại nhớ con gái à?"
Anh trầm ngâm phỏng đoán khiến Trần Khả Như không thể kiểm soát được, nước mắt cô tuôn rơi, cô ném mình vào vòng tay của Lê Hoàng Việt, ôm chặt lấy anh, nằm trên vai anh, khóc thút tha thút thít, nhưng không nói một lời.
"Được rồi, đừng khóc."
Lê Hoàng Việt nhẹ nhàng vuốt lưng cô, nhẹ giọng thuyết phục.