"Không cho phép..."
Mike chưa kịp trả lời thì Lê Hoàng Việt đang thoi thóp trong vũng máu, cất giọng yếu ớt, ngẩng đầu lên một cách khó nhọc, tầm mắt đã mờ đi.
Tầm nhìn mờ ảo, anh nhìn thấy vẻ mặt của Trần Khả Như đầy lo lắng, ánh mắt có sự sốt ruột không thể nói thành lợi.
Lê Hoàng Việt lộ ra vẻ bất lực cùng ánh mắt không cam lòng. Anh luôn tự đánh giá mình rất cao, không chịu nhận thua, nhưng bây giờ anh lại nhếch nhác nằm dưới chân đối thủ, không thể bảo vệ người phụ nữ mình yêu, thậm chí mạng mình cũng trong cảnh một sớm một chiều.
"Trần Khả Như, cô dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ đồng ý với cô?"
Mike cảm thấy vô cùng thoải mái. Anh ta đứng cách họ không xa, nháy mắt một cái, người của anh ta đã ngừng tấn công. Lúc này Lê Hoàng Việt trông như chết đi sống lại, anh ta từ trên cao nhìn xuống Lê Hoàng Việt, giống như người chiến thắng nhìn xuống kẻ bại trận.
Trong lòng Mike cũng thầm kinh ngạc và bội phục, gã đàn ông này thực sự quá mạnh mẽ, nếu không ỷ phe mình động, sao có thể trấn áp được gã ta!
Nhưng Trần Khả Như vốn là vị hôn thê mà công chúa Thư muốn gả cho anh ta, anh ta chỉ lấy lại những gì thuộc về mình. Nếu không nhỏ cỏ tận gốc một kẻ đáng sợ như Lê Hoàng Việt, nhất định sẽ để lại họa lớn sau này.
Trong mắt anh ta lóe lên một sát ý.
Thấy bọn họ đã dừng lại, Trần Khả Như vội vàng đi đến bên cạnh Lê Hoàng Việt, nửa quỳ trên mặt đất ẩm ướt, nhìn khuôn mặt sưng đỏ, trán rách ra, vết thương hòa với máu đỏ, đột nhiên khó thở, đầu căng lên.
Cô run rẩy vuốt má Lê Hoàng Việt, tức giận nói: "Rõ ràng vì tranh giành ngôi vị và quyền lực mà cuốn vợ chồng chúng tôi vào, sao có thể trơ mặt coi đó là chuyện đương nhiên vậy? Nếu hôm nay có chuyện gì xảy ra với anh ấ, tôi nhất định sẽ liều mạng với mấy người!"
Lê Hoàng Việt cảm thấy lòng bàn tay cô nhẹ nhàng mơn trớn giống như như gió xuân lất phất thổi, như tắm trong ánh ban mai, tự nhiên xoa dịu hết thảy thương tổn và đau đớn.
Mike cau mày, cảm thấy khó chịu.
Anh ta không chê cô ô uế, thấp hèn, nhưng cô lại cố chấp quyết tuyệt bảo vệ người đàn ông khác! Chẳng lẽ ngay cả một người đàn bà như vậy cũng có thể thản nhiên khinh thường một người đường đường là bá tước đại nhân sao?
Nếu đổi thành Mike trước đây, nhất định đã sớm quay đầu bỏ đi, hơn nữa lý trí hủy bỏ hôn sự này. Dẫu sao dưa hái ép không ngọt, anh ta cũng không có tấm lòng bác ái đến độ đi nuôi con cho người khác, nhưng lại không cam lòng.
Đám đàn bà thuộc tầng lớp giải trí quý tộc nước Ý, có kẻ nào không khao khát tự dâng mình lên? Anh ta đã chơi qua không ít đàn bà, niên thiếu không chơi đúng là uổng phí tuổi trẻ! So với những người phụ nữ đó, Trần Khả Như thường không thể thường hơn. Hơn nữa, chuyện cưới xin của anh ta, Trần Khả Như không phải là sự lựa chọn duy nhất.
Hết lần này tới lần khác, người đàn bà tầm thường này lại khiến anh ta không cam lòng, không cách nào dễ dàng buông tay.
“Được, cô về hoàng cung với tôi, hơn nữa đồng ý xử lý sạch sẽ cái thai trong bụng, tôi sẽ tha cho Lê Hoàng Việt, thế nào?” Mike không chút biểu cảm, nói: “Cho dù không phải tôi, đứa trẻ này bị bại lộ, công chúa Thư cũng sẽ không mạo hiểm đắc tội tôi, để cô giữ lại đứa bé."
Trần Khả Như biến sắc, cả người cứ như vừa bị dội một thùng nước lạnh, cảm giác rét run bao trọn từ đầu đến chân.
Mike nói đúng, công chúa Thục bảo cô phải lừa Mike và những người khác, cô lại bại lộ, như vậy tình cảnh của đứa bé sẽ trở nên vô cùng bấp bênh.
Lúc này, Lê Hoàng Việt bất khuất, chống người lên. Trần Khả Như tỉnh táo lại, kinh hãi ôm Lê Hoàng Việt đang lảo đảo muốn ngã.
Trong mắt cô, anh hiện diện như một vị thần. Anh vĩ đại, hiên ngang, dù nhếch nhác như vậy, yếu ớt như vậy, máu me đầm đìa, đều không thể thay đổi được đôi mắt người, ánh mắt trời sinh đã có khí thế kiên gang, mạnh mẽ, áp đải người thường.
Mike và mọi người đều ngạc nhiên, người đàn ông này!
Lê Hoàng Việt từng chút nới lỏng cánh tay Trần Khả Như. Trần Khả Như cảm thấy rõ ràng sức mạnh trong tay anh rõ ràng mỏng manh, nhưng lại kiên định như vậy.
Anh cần phải đứng vững bằng chính năng lực của mình, bản lĩnh và tôn nghiêm của một người đàn ông không cho phép anh hèn yếu. .
truyện teen hayTrần Khả Như chậm rãi thả lỏng. Dáng anh cao như núi, sừng sững, tựa như mặt trời lặn đỏ rực lửa, mặc dù sắp xuống, cũng dồn hết sức thiêu đốt đi tia sáng cuối cùng.
Anh đè ngực mình, không nhanh không chậm nói: "Mike, nghe này, nếu hôm nay mày không giết tao, tao sẽ cho mày biết thế nào là sống không bằng chết!"
"Mày... mọi người nghe rồi đấy, hắn ta có tư cách uy hiếp tôi?"
Mắt Mike nhìn anh như đang xem phim hài, trong mắt thoáng hiện sát khí: "Lê Hoàng Việt, mày cho rằng tao thật sự không dám giết mày sao?"
Trái tim của Trần Khả Như lại căng lên, nàng không thể bác bỏ hay chất vấn Lê Hoàng Việt, nhưng bây giờ hoàn cảnh của bọn họ thật sự không thích hợp để khiêu khích đối phương nữa, có lẽ cô về cùng còn còn một còn đường sống.
Trong nháy mắt, Trần Khả Như lại bị mấy tiếng ho dữ dội của Lê Hoàng Việt tác động, cô liên tục nhắc nhở: "Đừng nói nữa, anh đừng nói thêm câu nào nữa."
Hốc mắt cay cay, trong lòng xót xa.
Lê Hoàng Việt lau vết máu trên khóe miệng, bất chấp bỏ qua, tốn sức nói từng câu từng chữ: “Mặc dù ở đất nước này tao không phải thuộc cơ cấu ban lãnh đạo chính phủ, nhưng địa vị trong giới kinh doanh khá quan trọng, mạng giao thiệp rộng rãi, nếu mày muốn giết tao, cân nhắc kỹ hậu quả. Nước Ý của chúng mày chỉ là một nước nhỏ, nếu tao chết nơi đất khách quê người, không thể bình yên về nước thì các công ty, xí nghiệp trực thuộc tập đoàn Á Châu và các doanh nghiệp đối tác khác đang cung cấp thực phẩm, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại từ trong và ngoài nước đến nước Ý sẽ bị cắt đứt. Nguồn cung cũng không còn, rất nhiều dự án khai thác đầu tư sẽ bị rút vốn... Khi đó, xin hỏi ngài bá tước có gánh nổi không?"
Sắc mặt Mike càng ngày càng khó coi, nét mặt căng thẳng. Những lời đối phương nói hoàn toàn không phải phóng đại, tập đoàn Á Châu ở thành phố Đà Nẵng là một đế chế kinh doanh cường thịnh không chỉ ở Việt Nam, hay Đông Nam Á mà còn có ảnh hưởng sâu rộng hơn thế, đã thâm nhập vào đủ các ngành nghề khác nhac, cuộc sống hàng ngày của người dân nước Ý không thể tách rời những sản phẩm sản xuất đến từ đó.
Trước đây, công chúa Thư vò đầu bứt tóc, khổ tâm tạo ra cái chết của Trần Khả Như, một mặt cũng vì kiêng kỵ Lê Hoàng Việt.
Ngay cả các nhà lãnh đạo tối cao cũng rất coi trọng Lê Hoàng Việt, kính như thượng khách. Một khi Lê Hoàng Việt xảy ra chuyện thì ai chắc sẽ không dính dáng đến chính trị.
Mike siết chặt tay. Ánh mắt Lê Hoàng Việt sâu không thấy đáy, anh nói tiếp: "Đương nhiên, mày có thể thử xem hòa bình bao nhiêu năm này giữa hai nước có tan vỡ vì hành vi của ngài bá tước không?"
"Lê Hoàng Việt, mày dọa tao?"
"Quyền quyết định trong tay mày, sao tao phải dọa mày?"
Một hỏi một đáp, thắng bại giữa hai người đàn ông dường như vô tình được phân ra, Lê Hoàng Việt đã vô tình chiếm được ưu thế, Mike chỉ hung tợn nhìn anh, nhưng không ra lệnh.
Trần Khả Như không khỏi bị sự cơ trí, bình tĩnh của Lê Hoàng Việt chinh phục, cuối cùng tràn ra toàn bộ trái tim, chiếm cứ trong lồng ngực. Biểu hiện hiện tại của anh không thể tưởng tượng nổi, người vừa mới bị đánh quăng quật trên mặt đất đến tột cùng là ai!
Sau một hồi im lặng, Mike thỏa hiệp nói: "Cho dù địa vị của mày quan trọng như mày nói, cũng chỉ là việc riêng của mày. Trần Khả Như là người của hoàng tộc nước Ý, là vị hôn thê của tao, mày không thể thay đổi, cho nên tao sẽ không giết mày, nhưng Trần Khả Như phải quay lại với tao."
"Mày mơ đi! Nếu mày dám động đến người phụ nữ và đứa trẻ của tao, cho dù tao phải đem hết lực, dùng toàn bộ tập đoàn Á Châu để đổi thì cũng phải bắt chúng mày trả giá thê thảm!"
Lê Hoàng Việt hung hãn nghiến răng, vừa dứt lời, lại ho dữ dội. Đột nhiên một ra một ngụm máu, bắn tung tóe trên không trung, vương vãi trên sàn gạch đen.
"Hoàng Việt..."
Trần Khả Như khẽ vuốt lưng anh, lo lắng hét lên: "Anh bị thương nặng, em phải lập tức phải đưa anh đi bệnh viện!"
Anh đâu có mình đồng da sắt, sao có thể gắng gượng lâu như vậy?
Mike nghiến răng xoèn xoẹt, trong hốc mắt như có thể phóng ra lửa. Lê Hoàng Việt chết tiệt kia không có gì mà lại dáng ra vẻ uy hiếp anh ta, khiến anh ta không cách nào không tin.
Nước Ý đâu có giống Việt Nam, dù là lãnh thổ rộng lớn, sản vật phong phú, hay công nghệ, thương mại phát triển thì nước Ý đều thua xa. Với tài sản của tập đoàn Á Châu, cũng đủ chấp toàn bộ hoàng tộc nước Ý. Cho dù xảy ra tranh chấp, nước Ý nhất định phải là kẻ thất bại thảm hại.
Mike thân ở trung tâm quyền lực, đảm nhiệm một chức vụ, thì phải lo nghĩ mọi chuyện liên quan, anh ta không thể tùy hứng không để ý.
“Tôi có thể đưa hắn ta tới bệnh viện, Trần Khả Như, có vừa mới đồng ý với tôi cái gì, nuốt lời?” Ánh mắt Mike rơi vào Trần Khả Như. Hiện tại anh ta chẳng muốn lắm chuyện với Lê Hoàng Việt, không muốn đổi chác cũng không muốn nói thêm một lời nào. Anh cảm thấy sự khôn khéo và phương pháp của mình hoàn toàn vô dụng.
Vào lúc nguy cấp này, Lê Hoàng Việt đột nhiên nhắm mắt, thân thể bất ngờ đổ sang một bên, lảo đảo sắp ngã, không có điểm tựa.
Trần Khả Như nhanh chóng nắm lấy hai bên người Lê Hoàng Việt. Trọng lượng của người kia đè lên cơ thể yếu ớt của cô, suýt nữa cả hai cùng ngã xuống, Trần Khả Như dùng rất nhiều sức mới có thể ổn định được anh.
Ánh mắt cố định, gấp gáp nói với Mike: "Đưa anh ấy đến bệnh viện trước!"
Mike cau mày. Hôm nay anh ta quá mất mặc. Đường đường là một bá tước lại bị hai kẻ ngoại quốc dắt mũi dẫn đi. Nếu Rocky biết chuyện, anh ta sẽ cười nhạo mất.
"Cô đi với tôi, tôi sẽ phái người đưa hắn ta tới bệnh viện. Cô yên tâm, anh ta không chết được đâu. Cô cũng đừng quá đề cao mấy câu của Lê Hoàng Việt. Tôi không sợ anh ta, hoàn toàn vì nữ hoàng nên mới giữ lại mạng cho anh ta!"
"Mike, ta đã nói, đưa anh ấy đến bệnh viện, ngay lập tức! Bằng không, anh có tin tôi giết Lê Hoàng Việt, sau đó tự sát. Cùng lắm chúng ta cùng tôi cùng chết. Đến lúc đó anh định giải thích thế nào với nữ hoàng và công chúa Thư?"
Trần Khả Như dùng hết sức lực toàn thân hét lên, đôi vai gầy còm mang quá nhiều gánh nặng và áp lực.
Trước đôi mắt cương nghị và sáng rõ của Trần Khả Như, Mike thỏa hiệp.
“Người đâu, phái xe đưa bọn họ đến bệnh viện!” Tuy miệng nhượng bộ, nhưng trong lòng Mike đã sớm gieo hạt mầm ghen tị và tức giận.
Trần Khả Như lúc đó mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, những ngón tay run rẩy như có như không chạm vào má Lê Hoàng Việt.