Người phụ nữ này!
Trần Nhi không thể nào ngờ bản thân mình lại bị người ta tính kế! Đối thủ lại còn là người phụ nữ mà cô ta từ trước tới nay luôn coi thường.
Khi nỗi buồn đau qua đi, trước mắt là một màu đen mù mịt, đôi chân đã mềm nhũn, tê dại ngã xuống mặt đất.
Chiêu đánh lén lần này của Trần Khả Như quả là lợi hại nhưng có điều cũng chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa còn phải nhân lúc đối phương không kịp phòng bị chứ không thể dùng quá nhiều lần được.
Thấy Trần Nhi đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô không dám chậm trễ thêm một giây phút nào nữa, vội vàng chạy tới bên đường muốn hòa vào dòng người ở đó, chỉ tiếc bây giờ đã quá muộn rồi, người qua lại trên đường lúc này thật sự rất ít.
Đột nhiên trước mắt Trần Khả Như sáng ngời, thoáng nhìn thấy phía trước có một nhà trọ nhỏ, bên cạnh còn có một bốt điện thoại công cộng.
“Ông chủ, có thể giúp tôi báo cảnh sát được không?”
Cô vội vàng nói, thỉnh thoảng lại phải nhìn ngó xung quanh, bộ dạng chật vật vô cùng đáng thương.
Bác gái bên cạnh quầy định nói: “Điện thoại có thể dùng được, cô tự mình gọi đi…”
Thì đột nhiên một kêu thất thanh cắt ngang câu nói, ánh đèn tắt đi, không gian xung quanh bị bóng tối bao trùm, bác gái sợ tới mức run bần bật nói: “Tôi không biết gì cả, tôi không nhìn thấy cái gì cả…”
Người đó vừa mới chạy đi đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trần Khả Như vô cùng sốt ruột, tay chân cô luống cuống vội vàng bấm một dãy số, rõ ràng là gõ ba số 110 còn nhanh hơn nhưng theo bản năng cô lại nhấn số điện thoại của Lê Hoàng Việt, dãy số mà cô đã thuộc làu làu rồi.
Ai nói Lê Hoàng Việt là người vô tâm chứ, kỳ thật anh là một người rất biết trân trọng, bao nhiêu năm qua anh vẫn chỉ dùng một số điện thoại này, chưa từng thay đổi.
Được rồi, không đổi số điện thoại thật ra còn có một nguyên nhân khác nữa, đó chính là lười.
Bỗng nhiên một đôi tay thon dài chặn tay Trần Khả Như lại, tuy nhiên cô vẫn kịp gõ xong số điện thoại nhấn gọi đi, đối phương không những không tắt máy của cô đi mà còn thản nhiên trêu chọc cô một phen.
“Buông ra!”
Trần Khả Như mệt mỏi mắng một câu, không cần quay người cô cũng biết là ai, chính là Mike, mùi nước hoa nồng nặc trên người anh ta khiến cô dễ dàng đoán ra được.
“Bác sĩ Như, cô đúng là lợi hợi, Trần Nhi bình thường hay luyện tập như vậy, không ngờ cô chỉ dùng chút sức mà đã có thể đánh bại cô ấy, chúng tôi đúng là đánh giá cô quá thấp rồi.” Mike nói từng câu từng chữ, trong ánh mắt đong đầy ý cười, câu anh ta nói tưởng chừng như là đang khích lệ nhưng sự thật là đang cố ý trêu chọc cô.
Ít nhất Trần Khả Như cho là như vậy, ánh mắt cô sắc bén, giận giữ nói: “Hai anh em các người, rốt cuộc là muốn làm gì, muốn đưa tôi đi đâu, còn không nói cho rõ ràng ra, cùng lắm thì chúng ta đấu một trận một mất một còn, cá chết thì lưới rách thôi!”
Mike nhìn chằm chằm cô, khóe miệng anh ta khẽ cong lên: “Cô không cần phải cố gắng kéo dài thời gian, cho dù Lê Hoàng Việt có nghe điện thoại của cô đi nữa thì sao chứ, hôm nay tôi nhất định phải đưa cô đi!”
Trần Khả Như nghe anh ta nói vậy, trong lòng cô khẽ run lên, chưa bao giờ cô cảm thấy gọi một cuộc điện thoại lại lâu như thế này. Lẽ nào anh thấy số lạ, nên cố tình không nghe máy sao?
Mike tự tin hùng hổ như vậy, lẽ nào anh ta thật sự không sợ sẽ bị Lê Hoàng Việt trả thù sao?
Con người này quả thật là đáng sợ, trước kia Trần Khả Như vẫn luôn cảm thấy sợ Dương Tử Hào, bây giờ xem ra đối với Mike anh ta cũng chẳng có gì đáng sợ. Ít nhất Dương Tử Hào chỉ trêu chọc Trần Khả Như, chứ không làm thương tổn đến cô, còn với Mike, động cơ của anh ta không hề đơn giản, thật sự khiến người ta sợ hãi.
Vừa rồi những lời Trần Nhi nói với cô hoàn toàn là dối trá!
“Ồ, Anh muốn mang người phụ nữ của tôi đi à?”
Đột nhiên, khi Trần Khả Như đang lơ lửng ở bên bờ vực tuyệt vọng bỗng nghe được một giọng lạnh lùng và mạnh mẽ, không biết phát ra từ micro hay là bên cạnh người Mike.
Trần Khả Như trở nên mơ hồ, cô không biết giọng nói phát ra từ đâu, lẽ nào là do cô bị ảo giác, tự tưởng tượng ra sao.
Sắc mặt của Mike đột nhiên thay đổi, khóe mắt xinh đẹp đột nhiên hiện lên một tia dữ tợn, anh ta quay người, quả nhiên thấy cách đó không xa một vài bóng dáng lấp ló xuất hiện không một tiếng động ở khu đất trống, người đàn ông dẫn đầu vóc dáng cao lớn, bảnh bao, anh mặc áo sơ mi đen toát lên vẻ lạnh lùng bá đạo, bóng dáng anh xuất hiện từ phía xa đã khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Đàn ông và phụ nữ đầu giống nhau, khi nhìn thấy người có dung mạo xuất chúng đều cảm thấy ghen tỵ.
Giờ phút này, Mike như bị cuốn vào một vòng tròn luẩn quẩn, Lê Hoàng Việt nhìn giống hệt trong những bức ảnh chụp mà anh ta đã xem qua, tràn đầy khí chất, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, cả người tỏa ra một khí thế bức người.
Phía sau Lê Hoàng Việt có vài người, ai ai cũng to lớn khỏe mạnh, hơn nữa có thể còn mang theo súng, ánh mặt Mike đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Hoàng VIệt…” Cuối cùng anh cũng đến rồi.
Trái tim lkh suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài, cô còn tưởng mình chết đến nơi rồi, không ngờ Lê Hoàng Việt lại xuất hiện đúng lúc như vậy, cảm ơn trời đất! Khóe miệng cô khẽ cong lên, vừa bất ngờ vừa vui mừng, thế nhưng trong nháy mắt lại bị chuyện ngu ngốc đêm qua làm cho xấu hổ, vẻ mặt lại trở nên đáng thương.
Sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói ra mình bị người ta lừa đến mức xoay vòng vòng chứ, thật không xứng đáng là vợ Tổng giám đốc Tổng giám đốc Tập đoàn Á Châu.
“Anh muốn em gọi là chồng yêu hơn.”
Lê Hoàng Việt nhìn chằm chằm cô, không thèm để ý đến Mike, không coi ai ra gì mà nói mấy lời ngọt ngào trêu chọc người khác. Thế nhưng khi anh nhìn thấy đồ vật trên người cô, ánh mắt bỗng nhiên tràn đầy sát khí.
Lê Hoàng Việt luôn thích nghiêm túc khi nói chuyện yêu đương, lúc này cũng không ngoại lệ, Trần Khả Như nghe xong khóe mũi lại có chút chua xót, cô đáng thương chật vật ở đây, vừa lo lắng vừa hối hận, mọi cảm xúc lẫn lộn đan xen lẫn nhau nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, mím môi không nói gì.
Mike vô cùng chán ghét loại cảm giác này, anh ta vốn dĩ có ấn tượng tốt với Trần Khả Như nhưng khi thấy họ liếc mắt đưa tình với nhau anh ta lại cảm thấy vô cùng đáng ghét, khiến anh ta không khỏi không hoài nghi sức quyến rủ của bản thân mình. Phải biết rằng, dáng người anh ta, khuôn mặt anh ta cho dù là cô gái nào cũng sẽ không thể chống cự được.
Thế nhưng, Trần Khả Như lại là ngoại lệ.
Anh ta không thể không thừa nhận, Lê Hoàng Việt đúng là có điểm hơn người.
Có điều… ha ha...
“Lê Hoàng Việt, anh chắc chắn anh có thể giữ được cô ấy mãi sao?” Anh ta nói một câu ý tứ không rõ ràng.
Lê Hoàng Việt nhàn nhạt nhìn lên, nhẹ nhàng nói: “Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nói chuyện với người chết về mấy cái chuyện không có ý nghĩa gì cả.”
“Anh…”
Mike thở dài một hơi, đúng là một người đàn ông không coi người khác ra gì! So với anh ta khi ở nước ngoài còn kiêu ngạo hơn nhiều!
“Lê Hoàng Việt, anh sẽ phải hối hận vì những lời ngu ngốc anh nói hôm nay, anh đúng là tên đàn ông ngu xuẩn!” .
ngôn tình tổng tàiTrần Khả Như hoàn toàn không ngờ Mike lại to gan như vậy, cô ở bên Lê Hoàng Việt lâu như vậy, Mike là người đầu tiên dám cả gan mắng chửi Lê Hoàng Việt trước mặt anh.
Đúng như cô dự đoán, Lê Hoàng Việt là người có tính cách vô cùng bướng bỉnh, kiêu ngạo, anh có thù chắc chắn sẽ báo, sao có thể chịu đựng chứ? Nói thì chậm mà làm thì nhanh, vài tiếng súng như sấm sét đột nhiên vang lên giữa trời đêm thăm thẳm.
Tiếng súng gần trong gang tấc, không khí ngập tràn mùi khói thuốc.
Tuy đã quen với mưa gió đạn trường nhưng Trần Khả Như vẫn cảm thấy sợ hãi, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
“Bằng Bằng Bằng” ba viên đạn liên tiếp bắn tới chân Mike khiến anh ta nghiêng ngả tránh sang một bên.
Cho dù kế hoạch của anh ta có cẩn thận chặt chẽ tới đâu đi nữa cũng không ngờ được Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như lại khó đối phó như vậy, chỉ trách bản thân anh ta quá khinh địch, Mike vừa tránh đạn vừa cảm thấy không cam lòng nhìn chằm chằm Trần Khả Như.
Sau đó nghe thấy giọng ra lệnh đầy quyết đoán của Lê Hoàng Việt vang lên: “Giết chết Mike, tiền thưởng cuối năm nay của mọi người sẽ tăng gấp mười lần!”
Mấy người đàn ông cầm súng trở nên gấp gáp, địch mạnh ta yếu, Mike cảm thấy tình hình không ổn, thấp giọng quát: “Lê Hoàng Việt, anh đừng có mà quá đáng, tôi là người nước Ý, nếu như tôi chết ở đây thì anh sẽ gặp phiền phức lớn đấy!”
“Đang uy hiếp tôi đấy à?”
Lê Hoàng Việt khẽ cười lạnh một tiếng, ánh mắt anh vô cùng âm u lạnh lẽo.
“Tôi nói thật đấy, không phải đùa anh đâu, bây giờ anh còn chưa biết thân phận thật sự của tôi. Hơn nữa, tôi nói cho anh biết, ở bên cạnh bác sĩ Như rất nguy hiểm, anh…” Mike là một người thông minh, anh ta thấy được sát khí trên người đối phương, ở thời khắc mấu chốt anh ta chắc chắn phải bảo vệ mạng sống của mình, nhưng lời anh ta nói lại một lần nữa bị cắt ngang bởi tiếng súng.
Lê Hoàng Việt cầm một khẩu súng trong tay, hơi thở anh nóng rực như muốn thiêu đốt người khác.
Khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, khóe môi anh khẽ nhếch lên: “Tôi không muốn nghe lời vô nghĩa của anh, anh xuống địa ngục mà nói cùng Diêm Vương!”
Nực cười, Lê Hoàng Việt anh chẳng lẽ không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình sao? Nguy hiểm? Chẳng lẽ trước đây họ trải qua nguy hiểm chưa đủ nhiều sao?
Anh lại một lần nữa kéo cò súng, bắn một phát.
Mike vô cùng nhanh nhẹn, anh ta nhảy lên tránh đi, cùng với viên đạn nhảy thẳng xuống sông, chỉ còn vài giọt nước bắn lên bờ.
Trong chốc lát, không gian vốn đang ầm ỹ bỗng trở nên yên lặng đến đáng sợ.
Lê Hoàng Việt lạnh lùng nói: “Mấy người cậu chia làm hai nhóm, tìm khắp dọc hai bên sống cho tôi, bằng mọi cách phải tìm ra anh ta, không cần giữ lại mạng!”
“Vâng, thưa ông chủ!”
“Vâng, ông chủ!”
Mọi người đồng thanh đáp lời.
Rõ ràng là đang cố ý giết người, Trần Khả Như nghe anh ra lệnh, không hề cảm thấy thương cảm cho Mike chút nào, cô vô cùng chán ghét anh ta, anh ta chết ngàn vạn lần cũng không hết tội.
Có điều, khi Lê Hoàng Việt từ từ đi tới gần cô, cô lại cúi người xuống, cắn nhẹ đôi môi đang khô rát, cổ họng khô khốc không nói nên lời.
“Sợ hãi sao?”
Mãi cho tới khi anh tới bên cạnh cô, giọng nói và hơi thở quen thuộc quẩn quanh người cô.
Cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt tràn ngập lo lắng và bất an.
Không thể phủ nhận là anh rất cao.
Bóng dáng anh có thể che kín cả người cô, ôm trọn lấy cơ thể cô, ánh mắt lạnh lùng tức giận của anh ban nãy giờ đây vì cô mà trở nên dịu dàng ấm áp vô cùng.
Cô lắc đầu, ánh mắt trong veo cố làm ra vẻ vô tội.
“Sau này còn dám tự làm theo ý mình nữa không?”
Giọng nói anh trầm thấp, không có ý gì như trách móc cô mà chỉ là đang trêu chọc.
Trần Khả Như một lần nữa lắc đầu.
Cô không dám, thật sự không dám nữa.
Cô muốn hung hăng tát cho mình mấy cái thật mạnh, cô đúng là tội đáng muôn chết, rõ ràng là có thể yên ổn sống vậy mà lại cứ muốn bất chấp tìm đến nguy hiểm.
“Xin lỗi anh.” Lại gây thêm phiền phức cho anh.
Trần Khả Như đã rút ra một bài học xương máu cho bản thân, cô nhẹ nhàng nói.
Sau đó, nghe thấy Lê Hoàng Việt trịnh trọng nói: “Trần Khả Như, em nhớ kỹ cho anh, cho dù em làm sai chuyện gì anh cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận nó, em biết chưa?”