Khả Như bước vào cửa và nhìn thấy một phụ nữ khoảng hơn 50 tuổi, đeo tạp dề bước ra từ nhà bếp với một cái đĩa trên tay, khi nhìn thấy hai người họ, cô ấy mỉm cười và nói: “Ông chủ, bà chủ, hai người đã về rồi. Hai người mau rửa tay rồi ăn cơm, tôi là giúp việc mới tới, cứ gọi tôi là chị Hoa."
"Chị Hoa, xin chào."
Khả Như cảm động trong lòng, mỉm cười nhẹ nhàng ngồi xuống.
Tất cả đều là những món ăn tự nấu, màu sắc, hương thơm và hương vị đều đầy đủ, nhưng cho dù là món ăn hay cách trang trí ấm cúng của nhà ăn, cũng như bộ dạng tử tế và tốt bụng của chị Hoa, chúng đều toát lên một cảm giác ấm áp của gia đình.
Dưới ánh đèn dịu dàng, có lẽ là bởi vì có anh ở bên cạnh, cô phát hiện hương vị đặc biệt tốt, đặc biệt ngon.
Nếu Hoàng Việt mà nghiêm túc chu đáo, anh sẽ có một trái tim tinh tế hơn một người đàn ông bình thường, anh đã lo lắng trước khi cô phải nghĩ, lo lắng chu đáo. Cô cảm thấy trong lòng mình như được đổ đầy một lớp mật ong, ngọt ngào đến mức lan tràn ra ngoài.
Cô không dám nhìn Hoàng Việt, vì sợ rằng cô sẽ không bao giờ có thể dời mắt đi nơi khác.
Đột nhiên, khi Hoàng Việt đang đi tới, đèn trong nhà ăn mờ đi rất nhiều, Khả Như định thần lại thì thấy trên bàn có vài ngọn nến đủ màu đang tỏa ra ánh sáng dịu dàng, cũng không biết chị Hoa đã rời đi lúc nào.
Lúc này, thân hình cao lớn của anh toát ra ánh sáng như châu ngọc, đường nét trên khuôn mặt phi thường sắc sảo, trong đôi mắt lạnh lùng, sáng như sao hiện lên vẻ dịu dàng như biển sâu, trong mắt là tình cảm nồng nàn không che giấu.
"Muốn uống rượu không?"
Anh lấy một chai rượu vang đỏ từ cửa kính trong suốt, mở nắp chai ra, rót rượu, động tác thuần thục như nước chảy.
“Ừ.” Khả Như đột nhiên cảm thấy say khi nghe giọng nói của anh, giọng nói tràn đầy trong không khí, rượu không say mà người tự say. Cô ấy không biết cách thưởng thức rượu, không biết hương vị của rượu trăm năm sẽ có gì khác, cô cũng không có hứng thú về vấn đề này.
Hoàng Việt là loại rượu ngon nhất của cô, trong đầu cô cảm thấy mơ hồ không rõ.
Không hiểu sao khi cô cầm ly rượu lên, chất lỏng màu đỏ nhạt lắc lư trong ly rượu trong suốt, phản chiếu ánh sáng chói mắt...Cô chợt nghĩ đến nụ hôn rượu đỏ trong phim truyền hình Hàn Quốc, hơn nữa trước đó đã có nụ hôn tỏi, Khả Như đã có một dự cảm xấu.
Cô lắc nhẹ li rượu rồi đưa lên gần chóp mũi, mùi hương êm dịu trong treo tràn ngập giữa hơi thở và các giác quan của cô. Đôi môi mật ngọt như anh đào nhấp một ngụm, khi tiến vào cổ họng có chút ngọt ngào và phảng phất chút men say của rượu.
"Có ngon không?"
Giọng nói khàn khàn của anh khẽ khuấy động trái tim cô, Khả Như gật đầu theo bản năng, "Nó rất ngon."
Cô bị sốc, cảm thấy giọng nói của mình dường như không phải của mình, giống như tiếng mèo kêu, quyến rũ mê hoặc.
Đôi má ửng đỏ, chiếc váy trắng, làn da trắng như tuyết và mái tóc màu mực của cô ấy tạo thành một sự khác biệt tương phản mạnh mẽ, những thứ này kích thích trái tim của Hoàng Việt, máu nóng cuộn trào trong cơ thể, rất nhanh anh che dấu những biến hóa trong cơ thể. Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, một bước, hai bước, mỗi bước đi đều có cảm giác như gió xuân, dịu dàng mà mê hoặc lòng người.
Trái tim cô đập càng lúc càng nhanh.
Anh sắp lại gặp.
Đó giống như một loại định mệnh, giống như là đã chờ đợi từ lâu.
"Anh cũng muốn nếm thử."
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, anh không có chút ngại ngùng nào, như là đây là việc anh nên làm.
Ngay sau đó, đôi môi mỏng bất ngờ ấn xuống, anh ôm chặt lấy eo của cô, ngay lập tức người cô bị nhấc lên, chỉ nghe thấy tiếng lách cách vang lên, chính là do Hoàng Việt đem đồ ăn cùng khăn trải đẩy sang một bên, một số bát đĩa giống như bị lật nghiêng, may mắn là lúc trước chị Hoa đã dọn đã dọn đi một ít, nếu không bây giờ trên sàn nhà sẽ toàn là bát đĩa vỡ.
Cô ngạc nhiên, khi cô muốn nhìn xem một chút lại bị nụ hôn cuồng nhiệt của anh không cho cô có thời gian phân tâm.
Người này quá hung hăng rồi!
Trong bầu không khí mạnh mẽ như vậy, Khả Như dù có trách móc cũng không có biện pháp, cô ấy đã hoàn toàn gục ngã trước anh, hòa mình vào sự cuồng nhiệt của anh.
Đột nhiên, anh hạ cô xuống nằm trên bàn ăn, sau lưng tiếp xúc với mặt bàn lạnh băng, chiếc váy đã bị anh cởi ra, lộ ra cảnh xuân mê hoặc, không có gì che chắn.
Đôi mắt anh hiện lên ánh lửa mãnh liệt điên cuồng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Ánh nến đung đưa lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách của lửa, xen lẫn tiếng thở dốc của nam nữ, dần dần bao phủ hoàn toàn không gian.
Bóng đen nhấp nhô trên bức tường mờ ảo giống như giai điệu nguyên thủy từ thời cổ đại, tiến hành phương pháp dung hợp và thăm dò sơ khai nhất.
"Lên...lên trên giường..."
Khả Như phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng xen lẫn, gương mặt cô ửng hồng, khẽ ngẩng đầu nhìn anh.
"Đã quá muộn."
Giọng nam trầm thấp, dưới ánh trăng càng phát ra vẻ yêu mị, trong mắt hiện lên dục vọng mạnh mẽ, lan tỏa từ trong ra ngoài.
Gân cốt của anh đã căng ra như dây cung, một khi chạm vào sẽ mất kiểm soát, anh cuồng dại, thậm chí anh còn không biết mình đã phát điên đến thế nào, mọi thứ trên cơ thể cô đều khiến anh cảm thấy hứng thú, bị mê hoặc không cách nào thoát ra.
Cô chợt cảm thấy lạnh.
Cảm giác quen thuộc nhanh chóng kéo tới, cô nắm chặt lấy cánh tay anh, móng tay gần như ấn sâu vào làn da bên ngoài.
Miệng cô định phát ra thanh âm đã bị môi anh hoàn toàn nuốt chửng, anh tính toán chính xác từng cử động nhỏ của cô.
Thành thật mà nói, chất lượng của bàn ăn thật là tốt.
Tuy nhiên, chiếc cốc trên bàn đã lắc lư trong một thời gian rất dài, cuối cùng, khi nến đốt được 2/3, cũng không biết lí do thế nào lại rơi từ trên cao xuống, một âm thanh giòn tan phát ra.
Ngoại trừ việc này, tiếng ồn ào từ bên ngoài hoàn toàn không làm phiền hai người mà giống như là một chất xúc tác, kích thích nhịp đập của trái tim và máu nóng trong cơ thể.
Vâng, đúng vậy.
Cô và Hoàng Việt đã ở đó, trên bàn ăn, làm chuyện đó.
Mặc dù chỉ có một lần, thắt lưng và lưng của Khả Như cảm thấy rất đau, do thời gian dài, cộng thêm việc cô hầu như không có mấy thịt, anh lại vô tình nhéo nhéo cô, cuối cùng có lẽ do làn da của cô quá mỏng manh, cuối cùng bộ dạng có chút lộn xộn, cảm thấy giống như bị làm nhục, giày vò.
Tất nhiên, đây là ý nghĩ đơn phương của Khả Như.
Theo quan điểm của Hoàng Việt, đó hoàn toàn là bộ dáng muốn người ta lại ăn lần nữa, càng khơi gợi lên làn sóng lửa thứ hai của anh.
"Anh đưa em đi tắm."
Sau khi làm xong, giọng nói của Hoàng Việt lộ ra nét vui vẻ khá rõ ràng, môi anh cong lên, tâm trạng thoải mái.
Khả Như mềm mại nằm trên bàn, lúc đó cô nghĩ bản thân đối với Hoàng Việt giống như là đứa trẻ dễ lừa, cái gì gọi là bị dẫn dắt? Chính là đây.
Bữa tối dưới ánh nến về cơ bản chính là một điềm báo trước, anh đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, muốn ăn cô sạch sẽ...Vấn đề là, cho dù cô phản đối thì phản đối cũng không có tác dụng, sau đó cô lại bị vẻ đẹp của anh làm cho bối rối, bị mỹ nam kế mê hoạch.
Thực sự đã làm trên bàn ăn tối!
Khả Như co lại trong vòng tay anh, giả làm đà điểu, nhắm mắt không nói gì.
"Anh đi xả nước."
Giọng anh khàn khàn và mềm mại, đặt cô trên chiếc giường trắng, Khả Như làm sao dám đáp lại, cô nhanh chóng chui vào chăn làm tổ, che kín người.
Làm cũng đã làm, còn tắm rửa gì nữa.
Lúc Hoàng Việt từ phòng tắm đi ra, người trên giường đã ngủ rồi.
“Ai nói tối nay bù đắp cho anh?” Anh đến gần cười khúc khích, hơi nóng phả vào khuôn mặt ửng hồng của cô.
Người trên giường khẽ di chuyển lông mi của mình, giả vờ như không biết, thở ra nhẹ nhàng, đều đều.
Khả Như tự nói trong lòng, em chính là giả bộ ngủ, anh muốn cái gì?
Một lần nữa, cô lại kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, sự bù đắp này khiến cô cảm thấy mình tiều tụy, hốc hác vô cùng.
Không nói chuyện? Cũng thế.
Hoàng Việt hơi nhướng mày lên, đưa tay chọc thẳng vào vòng eo mẫn cảm của cô, Khả Như toàn thân như nhũn ra, cong người như con tôm, hai cánh tay ôm che chắn trước người, cô nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt cảnh giác đề phòng.
"Em mệt nhọc, em muốn ngủ..."
Cô ấy làm dịu giọng điệu của mình, nghe thật mềm mại và có một chút ý tứ làm nũng.
Sao cô dám nói nguyên nhân chính không đi tắm là do sợ Hoàng Việt ở trong phòng tắm làm bậy, nhà ăn, phòng tắm...Thân dưới của cô bị thay đổi môi trường làm N lần, không biết sau này sẽ bị Hoàng Việt phá hư đến mức nào.
"Ngủ đi."
Cuối cùng, Hoàng Việt chỉ ôm lấy cô, thỉnh thoảng nhẹ nhàng hôn lên trán cô, không làm gì cả.
Khả Như tìm được góc thoải mái nhất trong vòng tay anh và chìm vào giấc ngủ sâu.
Đang ngủ mê man, cô nghe thấy Hoàng Việt lẩm bẩm, nhưng cô thật sự không nhớ rõ anh đã nói gì.
Mới chỉ uống một chút rượu vang đỏ, tác dụng chậm của loại rượu này thực sự rất nặng, cô cảm thấy buồn ngủ, mí mắt trên và dưới của cô dính chặt vào nhau, không nhấc lên được nữa.
Mãi đến ngày hôm sau, khi mặt trời ló dạng, Khả Như ngồi trên xe đến cửa Ủy ban nhân dân mới phát hiện ra mình đã hoàn toàn rơi vào bẫy của Hoàng Việt.
Nhưng là cam tâm tình nguyện, không có cách nào trách móc, một chút cũng không.
"Bà xã, tối hôm qua em đã đồng ý!"
Lời nói của Hoàng Việt giống như cầm trên tay thượng phương bảo kiếm, như trong phim Bao thanh thiên cô xem lúc nhỏ, có thể tiền trảm hậu tấu.
Khả Như cuối cùng cũng nhớ ra hình như Hoàng Việt thực sự đã hỏi cô ngày mai đi đến ủy ban nhân dân để tái hôn, rồi cô thản nhiên trả lời đồng ý.
"Em có nói đổi ý khi nào?"
Cô ấy mỉm cười, bây giờ cô đã đồng ý lời cầu hôn, việc tái hôn chỉ là hình thức. ]Nếu như anh ấy muốn thì cô sẽ làm theo ý anh ấy, có vấn đề gì đâu.
Ngoài Hoàng Việt, cô ấy còn có thể kết hôn với ai nữa?
"Đi nào."
Hoàng Việt chưa bao giờ đối xử với một người phụ nữ cẩn thận như vậy, như đi trên mặt băng mỏng. Chỉ có Khả Như, nếu không có được được sẽ khiến anh càng ngày càng phờ phạc, nếu có được cô thì sẽ là có cả thế giới.
Mọi thứ diễn ra hoàn hảo đúng như kế hoạch của anh, từng bước một trôi chảy.
Thời gian tổ chức đám cưới có thể bàn luận từ từ nhưng việc kết hôn là đại diện cho một cặp vợ chồng hợp pháp, vì vậy, theo chủ tịch Việt, danh phận là rất quan trọng.
"Xin lỗi anh Việt, cô Như, tôi sợ hôm nay không thể hoàn thiện thủ tục kết hôn của hai người được."
Sau khi kiểm tra giấy tờ tùy thân và các loại giấy tờ khác, nhân viên đột nhiên nói xin lỗi hai người họ.
"Tại sao?"
Lúc này sắc mặt Hoàng Việt đã tối sầm, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đến đáng sợ, ánh mắt như muốn nuốt chửng người.
Nữ nhân viên trẻ tuổi co rụt lại, ngay cả tên ngốc cũng biết không nên đắc tội.
Khả Như kéo tay Hoàng Việt, nhẹ giọng hỏi: "Thực xin lỗi, cho tôi hỏi là chúng tôi có quên mang theo giấy tờ gì không, hay là thiếu giấy tờ quan trọng nào?"
Nhân viên tránh đi ánh mắt Hoàng Việt, lịch sự nói với Khả Như: "Cô Như, chuyện là thế này, cô đã mất tích gần một năm rồi sao? Hồ sơ của cô đã bị xóa một thời gian và được xử lý giống như cô đã mất tích và tử vong..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT