Trần Khả Như buồn bực, còn có việc gì khác quan trọng hơn cả nghỉ ngơi nữa hay sao?
“Đương nhiên là có rồi. Chính là ăn cơm đấy.”
Lê Hoàng Việt cúi người nhìn cô một cái, ánh mắt anh tràn đầy ẩn ý.
Bụng Trần Khả Như vô cùng phối hợp với chủ nhân của nó, kêu lên một tiếc, bữa tiệc hải sản lúc trưa khi cô đang ăn hai con tôm hùm lớn thì bị cắt ngang. Vừa bước vào xe cô lập tức ngả người ra ghế sau, nằm dựa lưng vào ghế salon mềm mại, hưởng thụ không khí tươi mát trong xe, thoải mái hít thở khiến tinh thần mệt mỏi của cô dễ chịu hơn rất nhiều. Trần Khả Như mơ màng dần chìm vào giấc ngủ.
Lê Hoàng Việt liếc nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của Trần Khả Như, sau đó anh lại nhìn đồng hồ thấy đã sáu giờ, cũng gần đến thời gian đã định sẵn rồi.
Anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, mân mê khuôn mày và vầng trán cô, mặc dù vừa rồi mới xảy ra chuyện không hề nhỏ nhưng thứ duy nhất không hề thay đổi chính là cô, ý chỉ của cô mạnh mẽ hơn bất kỳ người phụ nữ nào, bởi vậy biểu hiện ngày hôm nay của cô mới bình tĩnh đến mức khiến người ta bất ngờ như thế.
Đây mới đúng là vợ của Lê Hoàng Việt chứ.
Anh lưu luyến dịu dàng hôn lên gương mặt cô, dường như cô cảm nhận được bèn đưa tay lên gãi gãi, không bắt được tay anh… Lê Hoàng Việt lại hôn lên môi cô, đôi môi có chút khô nứt.
Đột nhiên, lòng anh khẽ nhói đau, đôi mắt anh dần trở nên nham hiểm.
Hai tên ngu xuẩn Lương Như và Trần Phương Liên! Cứ như vậy mà chết đi quả thật là quá dễ dàng cho hai người họ, nếu không phải cô phúc lớn mạng lớn e rằng có mười Lê Hoàng Việt cũng không thể cứu nổi, đúng là chết cũng không hết tội.
Lúc này Lê Hoàng Việt vô cùng mong muốn Trần Phương Liên chết rồi cũng không được yên ổn dưới mồ, anh đã gặp qua vô số kiểu người nhưng không ngờ lại có một người khiến anh chán ghét đến cùng cực như cô ta, loại người không khác gì sâu bọ rác rưởi, những thứ bẩn thỉu nhất trên đời.
Trần Khả Như ngủ đến mê man, cơ mơ hồ cảm nhận được có người đang cởi quần áo của mình.
“Các người đang làm gì vậy?”
Cô rùng mình đến nỗi nổi cả da gà, nhưng thấy áng sói chói mắt trong ngôi nhà được trang trí xa hoa, vây quanh cô là ba cô gái, họ mặc đồ giống nhau cười vô cùng xán lạn và đáng yêu khiến người ta bất tri bất giác buông bỏ mọi đề phòng.
“Các người là ai? Lê Hoàng Việt đâu?”
Rõ ràng cô đang nằm trong lồng ngực của một người nào đó, bây giờ lại đi tới một nơi không biết là ở đâu, thật sự là không thể hiểu nổi.
“Cô gái, trợ lý Hứa Mặc bảo chúng tôi tắm rửa sạch sẽ cho cô, sau đó tới Spa tân trang xinh đẹp, cô chỉ cần thả lỏng cơ thể là được rồi.” Người đứng đầu là một người phụ nữ lớn tuổi, có vẻ như là tổ trưởng.
Là Hứa Mặc phận phó vậy thì cũng chính là ý của Lê Hoàng Việt.
Không biết người này lại định làm cái gì nữa đây, tuy rằng Trần Khả Như không thích người khác chạm vào mình nhưng trong trường hợp này cô vẫn có thể chịu được, dù sao cũng coi như cô ngủ rồi, muốn làm gì thì làm.
Mát xa quả thật rất thoải mái, đặc biệt là tối qua cô vừa bị người ta quấn lấy vận động suốt cả đêm, giờ đây cơ thể đã dễ chịu hơn một chút, cơn mệt mỏi cũng dần tiêu tan đi.
Không cần nghĩ ngợi gì trong đầu, để bản thân có tâm trạng thoải mái nhất. Có lẽ là do bàn tay của người mát xa khiến cô thấy dễ chịu, sau đó còn được ăn chút trái cây rồi thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Lần thứ hai cô tỉnh lại, bóng tối đã bao trùm bên ngoài cửa sổ.
“Mấy giờ rồi?” Cô vẫn còn ngái ngủ, ghé vào bên cạnh giường, giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc lập tức vang lên
“Thưa cô, bây giờ là chính giờ tối.”
“Có ai gọi đến cho tôi không?”
“Di động của cô đây, thưa cô, không có cuộc gọi cũng như tin nhắn nào cả.”
Trần Khả Như chống khủy tay lại, mở khóa màn hình điện thoại sau đó phát hiện đúng là không hề có cuộc gọi nhỡ nào. Cô lập tức gọi cho Lê Hoàng Việt một cuộc điện thoại nhưng anh đã tắt máy.
Lẽ nào bây giờ anh đang rất bận sao?
Trần Khả Như biết Lê Hoàng Việt thật sự là một người rất cuồng công việc, mọi việc nếu không phải do chính tay anh làm thì anh sẽ khó chịu và không hài lòng cho nên bao nhiêu năm qua mọi chính sách của Tập đoàn Á Châu đều do anh tự quyết định.
Nghĩ tới việc này, cô lại tự an ủi chính mình, còn cảm thấy có chút vui vẻ.
“Cô gái, mời cô thay quần áo.”
Trần Khả Như nhìn chiếc váy không tay màu đỏ mang họ mang tới, trong lòng dấy lên vài tia nghi ngờ, đã là mấy giờ rồi chứ, sao còn phải mặc đồ cầu kỳ như vậy.
“Cô gái, chúng tôi trang điểm cho cô nhé?”
Trần Khả Như nhìn thoáng qua bản thân mình trong gương, vội vàng xua tay: “Không cần trang điểm đâu, một lát nữa là tới giờ đi ngủ rồi, trang điểm xong lại mất công tẩy trang à?”
Cuối cùng cô quyết định không trang điểm, nhà thiết kế và chuyên gia trang điểm không hẹn mà cùng nghĩ, Trần Khả Như đúng là có vẻ đẹp tự nhiên không cần đeo trang sức cũng như trang điểm cầu kỳ cũng có thể thấy được vẻ đẹp thanh khiết cô, kiểu dáng lông mày tự nhiên, đôi môi phiếm hồng không cần trang điểm đậm cũng toát lên vẻ xinh đẹp động lòng người.
Nhà tạo mẫu tóc chỉ uốn xoăn nhẹ cho cô, lộ ra vầng trán xinh đẹp quyến rũ, đúng là vô cùng mê người.
“Cô gái, đánh chút son môi đi, thời tiết này dễ bị nứt nẻ lắm.”
“Được.”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, là Hứa Mặc gọi tới: “Alo, có chuyện gì vậy?”
“Bà chủ, tôi ở quán bar dưới lầu, nếu chỗ cô xong xuôi rồi vậy phiền cô mau chóng tới đây một chuyến nhé.”
“Có...chuyện gì sao?”
Trần Khả Như nghe thấy giọng nói gấp gáp vội vàng của anh, lông mày cô khẽ nheo lại, không phải mọi chuyện đều đã qua rồi sao? Tất cả những chuyện không hay, Lương Như và Trần Phương Liên đều đã chết, mọi chuyện hoàn toàn xong rồi.
Trong lòng đột nhiên lo lắng, cô vội vàng chạy xuống lầu, quả nhiên khuôn mặt Hứa Mặt đang vô cùng hoảng loạn.
Trần Khả Như cất giọng hỏi: “Vừa rồi anh muốn nói cái gì?”
“Không có gì,...chỉ là Tổng giám đốc Việt muốn cùng cô dùng bữa tối nhưng công ty lại có việc gấp, nên anh ấy...không kịp quay về, nên bảo tôi đưa cô quay về biệt thự Di Linh trước…”
Hứa Mặc ngập ngừng mãi mới nói xong một câu, đột nhiên cảm thấy bản thân mình không có chút năng lực thuyết phục người khác tí nào, cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Khả Như.
Trần Khả Như trừng mắt lên, lạnh giọng quát: “Hứa Mặc, anh còn dám nói dối tôi?”
“Bà chủ...Tôi không có...Những gì tôi nói đều là sự thật.”
“Vậy thì tốt, bây giờ tôi sẽ tới công ty tìm Lê Hoàng Việt, anh lái xe đưa tôi đi.”
Dứt lời, Trần Khả Như lập tức tới ghế sau ngồi, tên nhóc Hứa Mặc này không biết lừa người khác, ít nhất so với Lê Hoàng Việt còn kém xa, kỹ thuật diễn xuất xấu như vậy mà cũng dám diễn kịch trước mặt cô.
“Việc này…” Hứa Mặc khó xử nói: “Tổng giám đốc Việt hiện giờ không ở công ty, anh ấy…”
“Anh ấy rốt cuộc làm sao vậy, anh còn không nói rõ ràng ra, ngày mai chắc tối cũng sẽ biết! Tất cả mọi chuyện liên quan đến Tổng giám đốc Việt, tôi đều phải biết.”
“Trên đường Tổng giám đốc Việt tới đón cô, anh ấy bị tai nạn giao thông, hiện giờ đang ở phòng cấp cứu trong bệnh viện.”
Hứa Mặc thấy thái độ kiên quyết của Trần Khả Như, anh ta nhắm mắt lại, nói ra mọi chuyện với tốc độ vô cùng nhanh.
Cho dù anh ta nói nhanh Trần Khả Như vẫn nghe được lời anh ta nói, cô nhào tới từ ghế sau, túm lấy cổ áo của Hứa Mặc, đôi mắt tràn đầy lo lắng và tức giận, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hứa Mặc, anh nói lại lần nữa cho tôi!”
Cô không thể kiềm chế nổi tức giận, giọng nói có chút run rẩy.
Hứa Mặc phanh gấp xe lại, hai người loạng choạng một lúc, Hứa Mặc lau mồ hôi trên mặt, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân nói: “Bà chủ, tôi sợ cô lo lắng nên mới không nói cho cô ngay, tuy Tổng giám đốc Việt đang ở phòng cấp cứu, nhưng vết thương cũng không...quá nghiêm trọng, cho nên cô không cần lo lắng quá, được không?”
Cho dù bây giờ Hứa Mặc có nói gì đi nữa, Trần Khả Như cũng không nghe lọt tai, trong mắt cô chỉ toàn là lo lắng không yên, cô nói: “Là ai làm? Rốt cuộc là ai làm, rõ ràng Lương Như, Lương Huy và Trần Phương Liên đều đã chết, có thể là ai nữa chứ?”
Cô nghi ngờ tự hỏi chính mình, bàn tay lạnh như băng, đứng ngồi không yên.
Rốt cuộc là ai chứ? Cô vò đầu bứt tai, sao tự nhiên lại xảy ra chuyện chứ, là Dương tử Hào sao? Trong lòng cô lo lắng, hoảng loạn, đầu như muốn nổ tung ra.
Hứa Mặc khởi động xe, nhìn qua kính chiếu hậu thấy khuôn mặt trắng bệnh của Trần Khả Như, anh ta thở dài khuyên nhủ: “Bà chủ, cô đừng suy nghĩ nhiều nữa, thật sự chỉ là sự cố tai nạn giao thông ngoài ý muốn…”
Sao có thể xảy ra tai nạn giao thông trùng hợp như vậy, Trần Khả Như không thể tin nổi, cô cắn chặt đôi môi đã trở nên tái nhợt: “Bây giờ lập tức tới bệnh viện đi!”
Mười phút lái xe, trong lòng Trần Khả Như cũng hỗn loạn như đèn giao thông vậy, nhấp nháy liên hồi không thể an tâm nổi. Lê Hoàng Việt, tên đáng ghét nhà anh, anh nhất định, nhất định không được xảy ra chuyện gì!
Vừa xuống xe, Hứa Mặc đã thấy thân thể Trần Khả Như như mũi tên lao thẳng xuống xe, anh ta còn chưa kịp dừng hẳn xe, Hứa Mặc la lớn: “Bà chủ, cô chậm một chút.”
Có điều bệnh viện số một ở đây ở ngay sau nhà Trần Khả Như, tìm đến phòng cấp cứu rất tiện.
Trần Khả Như túm váy lên, vội vã chạy tới phòng cấp cứu. Vừa rồi mới được thư giãn ở spa, cả người cô tràn đầy sức lực, chạy thẳng tới nơi đang nhấp nháy đèn đỏ kia, một tay cô chống lên tường, không ngừng thở dốc.
Suốt dọc đường đi, vì quá vội vàng nên cô không để ý đến sự kỳ lạ của bệnh viện này.
Đúng lúc có một y tá mang khẩu trang tới, cô lấy lại bình tĩnh nói: “Cô y tá, cho tôi hỏi một chút, người vừa mới được đưa vào phòng cấp cứu có phải tên là Lê Hoàng Việt không?”
“Lê Hoàng Việt? À đúng rồi.”
“Tình hình anh ấy bây giờ ra sao rồi? Bị thương có nghiêm trọng không, phần đầu có làm sao không?”
Trần Khả Như liên tục hỏi, cô y tá nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Việc này...tôi cũng không rõ lắm, tình hình cụ thể phải hỏi bác sĩ và y tá đang phẫu thuật bên trong mới biết được.”
“Tôi là người nhà bệnh nhân, có thể để tôi đi vào trong hỏi thăm chút được không, tôi có thể mặc đồ trang phục phẫu thuật vô khuẩn không?”
“Cô gái, theo quy định của bệnh viện thì không được đâu, cô nói vậy là làm khó chúng tôi rồi!”
Trần Khả Như thật sự không chịu nổi cảm giác dày vò khi phải chờ đợi thế này, từng giây từng phút trôi qua cô đều cảm thấy vô cùng khó chịu, điều cô sợ hãi nhất là Lê Hoàng Việt không còn ở bên cạnh cô nữa.
Không được nhìn thấy anh khiến lòng cô hoảng loạn không yên.
Trong lúc còn đang tranh luận, Hứa Mặc chạy tới nhìn thấy bộ dáng suy sụp của Trần Khả Như, anh ta suýt chút nữa không kiềm chế được cảm xúc, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Bà chủ, cô tạm thời đừng nóng vội, nếu thật sự muốn vào phòng phẫu thuật, để tôi nhờ vả giúp cô.”
Vừa dứt lời, anh ta gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau cửa phòng phẫu thuật đã mở ra, cảnh tượng bên trong có chút mờ mịt.
Vì quá bối rối và lo lắng nên có nhiều điểm vô cùng kỳ lạ mà cô cũng không phát hiện ra.
Cô trực tiếp đi vào, quên cả thay quần áo, cô vô cùng quen thuộc với phòng phẫu thuật cấp cứu, dưới ánh đèn sáng chói, giường mổ như trở nên trong suốt, một người nằm trên đó, mặc một chiếc áo màu xanh dương, khuôn mặt mơ hồ lộ ra, đôi lông mày nhíu chặt lại, vừa mới nhìn thấy, Trần Khả Như đã nhận ra ngay lập tức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT