“Làm sao có thể chứ?”
Đôi môi mỏng, mát lạnh của Lê Hoàng Việt đã bắt đầu vẽ lại theo từng đường cong trên chiếc cằm nhỏ và dần dần trượt xuống chiếc cổ thon dài của Trần Khả Như.
Giọng anh gần như khàn đi, Trần Khả Như cũng hoàn toàn mất đi sức phản kháng, mềm nhũn ở trong khuỷu tay của anh.
Lê Hoàng Việt tiếp tục nói: “Nếu em không muốn kết hôn lại với anh, vậy thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng em, chỉ cần chúng ta lại ở bên nhau là đủ rồi.”
Ngay sau đó, anh xoay người cô lại một cách thành thục, ôm chặt lấy cô trong ngực rồi chầm chậm di chuyển đôi môi nóng bỏng từ vành tai đến vị trí của đôi môi ngọt ngào, cuốn lấy cô thật sâu, muốn hôn xuống.
“Mẹ?”
Một giọng nói non nớt, run rẩy đột nhiên vang lên. .
truyện đam mỹTrần Khả Như bừng tỉnh lại từ trong làn cờ quyến rũ mang tên Lê Hoàng Việt đang bay phấp phới, cô nhanh chóng đấy Lê Hoàng Việt ra, vô cùng mất tự nhiên nói: “Minh Lâm, sao con lại xuống lầu vậy?”
Giữa hai hàng lông mày của Lê Hoàng Việt dần dần hiện lên một luồng khói đen, vẻ mặt có chút không được kiên nhẫn, bất kỳ người đàn ông nào bị cắt đứt ngay trong khoảnh khắc động tình như thế này đương nhiên đều sẽ không được thoải mái. Con ngươi đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào Minh Lâm đang mặc quần áo ngủ, ánh mắt u mê ở trước mặt.
“Mẹ, con vừa mới mơ thấy ác mộng, lại nằm mơ thấy động đất...”
Minh Lâm vừa nói vừa nhào vào trong ngực của Trần Khả Như, nhìn qua thì có vẻ đã bị dọa cho không nhẹ.
Trần Khả Như ngồi xổm xuống ôm lấy Minh Lâm, lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ về, dỗ dành nó: “Đừng sợ nhé, con trai, động đất đều đã đi qua hết rồi, tất cả đều đã qua hết rồi, hiện giờ con rất an toàn, có mẹ ở bên con mà.”
“Mẹ...”
Bên này đang diễn ra một vở kịch về tình mẹ con, rất đáng giá để khiến cho người khác cảm động.
Lê Hoàng Việt nhíu chặt mi, hai mắt ảm đạm, nói đến thì cũng thật là kỳ lạ, mấy ngày trước đó, lúc anh nhìn thấy Minh Lâm thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng mà hiện tại, muốn có bao nhiêu chướng mắt thì có bấy nhiêu chướng mắt.
“Mẹ ơi, tối nay mẹ có thể ngủ cùng với Minh Lâm không?”
“... Được.”
Dĩ nhiên là Trần Khả Như không đành lòng từ chối yêu cầu này của Minh Lâm, chỉ trong những ngày tháng sinh sống ngắn ngủi từ lúc tới Thành phố Đà Nẵng, Trần Khả Như đã cảm thấy mình mắc nợ rất nhiều, cô nhận nuôi Minh Lâm nhưng lại không có nhiều thời gian rảnh rỗi để ở bên nó, ngược lại là Trần Văn Bảo lại chăm sóc cho Minh Lâm nhiều hơn.
Trần Khả Như bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lê Hoàng Việt một cái: “Anh về trước đi.”
Vẻ mặt của Lê Hoàng Việt vẫn bình tĩnh, anh cũng không nói gì nhưng hơi thở trên người có bao nhiêu lạnh lùng, thì dù cho cách một tầng không khí, Trần Khả Như cũng vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Không thể nào có cả cá và chân gấu cùng một lúc, Trần Khả Như thầm nghĩ, tương lai của cô và Lê Hoàng Việt còn rất dài, không cần phải gấp gáp.
“Lê Hoàng Việt, khi về nhớ đóng cửa lại.”
“...”
Không đợi để nghe được câu trả lời của anh, Trần Khả Như đã ôm Minh Lâm bước lên bậc thang dẫn thẳng lên lầu.
Bình thường Minh Lâm cũng không quá dính người như vậy, nó đã trải qua nhiều chuyện hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng trang lứa, tư tưởng cũng kiên cường và độc lập hơn nhiều, ngày hôm nay có lẽ thật sự đã bị dọa sợ rồi.
Đã rất lâu rồi Trần Khả Như không ngủ cùng với Minh Lâm, cô tỉ mỉ, cẩn thận vén lại hai bên chăn bông bên người cho nó, tắt đèn sau đó dịu dàng vỗ nhẹ lên ngực của nó, mình thì nằm ở bên cạnh, mở to hai mắt.
Trần Khả Như như thế nào lại không hề cảm thấy buồn ngủ, trong đầu cô thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nói trầm thấp của Lê Hoàng Việt, sự thỏa hiệp của anh, sự thuận theo của anh... còn có, ánh mắt có chút mất mát và nguy hiểm vừa rồi của anh, quanh quẩn không ngừng.
Mình cứ như vậy mà đuổi anh rời đi, với người có tính cách kiêu ngạo như anh, chắc chắn là rất tức giận nhỉ.
Tại sao anh lại đột ngột thay đổi ý định và chiều hướng theo thái độ không chịu kết hôn của cô, nhưng sao trong lòng cô lại ngược lại, cảm thấy trống rỗng, mất mát, cảm thấy không phải là loại mùi vị này?
Được rồi được rồi, cô thừa nhận, đây là tác phong điển hình của cô.
Suy nghĩ một chút, ở bên cạnh đã truyền đến tiếng hô hấp đều đều của Minh Lâm, hô hấp nhẹ nhàng chứng tỏ nó đã ngủ đến đặc biệt ngọt ngào.
Trần Khả Như phục hồi lại tinh thần, cẩn thận đứng dậy, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó cô rón rén đi xuống lầu dưới của phòng khám bệnh, đèn sợi đốt vẫn còn bật sáng nhưng bên trong lại trống rỗng, không một bóng người.
Mí mắt cô lúc này lộ ra mấy phần mất mát, anh về rồi à.
Hiện tại cũng đã sắp đến mười hai giờ đêm rồi, nếu như Lê Hoàng Việt còn ở lại gác đêm thì mới là kỳ lạ đấy. Cánh cửa cuốn bằng sắt vừa mới đóng đột nhiên lại vang lên âm thanh, có lẽ là âm thanh do anh tạo ra.
Tiếng bước chân sột soạt sột soạt truyền đến từ bên cạnh, Trần Khả Như xoay người lại, vẻ mặt vui mừng còn chưa kịp kéo dài đến khóe môi, ánh mắt đã lập tức đông cứng lại, sự mất mát thoáng qua, tan rã rồi rơi xuống thành từng mảng rời rạc.
Không phải anh.
“Bác sĩ Như, đã trễ thế này rồi mà tại sao cô vẫn còn ở dưới lầu thế?”
Sau khi Trần Văn Bảo tiễn Vũ Tuyết Trang về xong thì cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn, cho nên anh ta cắm đầu vào trong chăn ngủ một giấc dài, lúc đang ngủ lại mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng động, lại ngỏm dậy chạy ra xem, hiện tại hai con mắt trên khuôn mặt ngăm đen chất phác vẫn còn lim dim vẻ buồn ngủ.
“Đột nhiên nhớ ra còn có một khoản hạch toán vẫn chưa tính xong cho nên xuống lầu xem lại một chút. Anh Văn Bảo, nếu như anh buồn ngủ thì mau đi ngủ đi, tôi tắt đèn xong rồi cũng sẽ đi lên.”
Trần Khả Như tùy tiện bịa ra một cái cớ, ngoại trừ việc Trần Văn Bảo hơi hơi có chút thông minh vặt ra thì có thể nói tóm gọn lại là làm người hiền lành lại thật thà, cho nên căn bản cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
“Được, vậy tôi đi trước đây.”
Anh ta vừa đi vừa ngáp dài một cái, vẻ buồn ngủ mông lung.
Bước chân của Trần Khả Như bỗng nhiên mềm nhũn, đột nhiên cảm thấy mê man và không có sức lực.
Tái hôn cũng được, nói chuyện yêu đương cũng tốt, vào thời điểm hoạn nạn sống chết làm sao chỉ hận không thể được gắn bó cùng nhau, bình an trải qua, vấn đề như vậy ngược lại lại dựng thành vách ngăn cản trở ở trước mặt của bọn họ, yêu chính là yêu, sao lại có nhiều sự băn khoăn và cứng ngắc như vậy chứ, đến tột cùng là do cô quá già mồm cãi láo, hay là sau khi tình cảm xuất hiện sự hiểu lầm, cho dù làm lành lại rồi, cũng đã được đền bù lại rất nhiều nhưng cũng vẫn không thể nào có thể yêu nhau như lúc ban đầu, thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, tất cả đã không còn giống với lúc trước nữa, hương vị cũng đã mất đi.
Vốn dĩ cô muốn gửi tin nhắn cho Lê Hoàng Việt, nhưng sau đó suy nghĩ lại một chút, cảm thấy hiện tại đã quá muộn rồi, cho nên lại xóa bỏ.
Trên đường phố bên ngoài, ánh đèn nê ông dần dần mờ nhạt đi, người đi đường cùng với xe cộ cũng thưa thớt dần.
“Tổng giám đốc Việt, chúng ta còn phải dừng lại bao lâu nữa?”
Sau khi người lái xe quan sát thấy đồng hồ trên màn hình hiển thị vượt quá mười hai giờ thì mới dám lấy hết can đảm để hỏi.
Bọn họ đã dừng lại ở trên con đường đối diện theo đường chéo với phòng khám nơi ngã tư này suốt hai tiếng đồng hồ rồi, trong khoảng thời gian này, Tổng giám đốc Việt vẫn luôn ngẩn người im lặng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía phòng khám.
Anh không mở miệng, người tài xế cũng không dám lên tiếng nữa.
“Đi thôi.”
Ngay lập tức, một tiếng ra lệnh phát ra từ phía sau, người tài xế đã cảm thấy như được đại xá.
Trần Khả Như phát hiện ra, mấy ngày gần đây Minh Lâm càng ngày càng trở nên dính người, lúc nào cũng nghĩ cách để chiếm dụng khoảng thời gian sau khi tan sở của cô, khiến cho cuộc hẹn của cô và Lê Hoàng Việt liên tục bị lỡ mất.
Cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ là do tình cảm của cô và Lê Hoàng Việt đối với Minh Lâm mà nói đã ập đến một cách quá bất ngờ, khiến cho Minh Lâm không thể nào chấp nhận được chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, có lẽ cần có một quá trình khởi động và ma sát tạo cảm tình.
Hai ngày nay Vũ Tuyết Trang vẫn luôn cảm thấy không yên lòng, tâm trạng cũng có chút suy sụp, ngay cả người luôn vui vẻ nhất phòng khám là Trần Văn Bảo cũng đang lộ ra dáng vẻ của người thất tình, cho nên không ai để ý hay bàn luận đến những hành vi kỳ lạ dị thường của Minh Lâm và cả hình thức sống chung của Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt, mọi người đều đang không mang nổi mình ốc của chính mình.
Bởi vì giai đoạn đầu làm quen tiếp xúc đầy khó khăn giữa Minh Lâm và Lê Hoàng Việt mà Trần Khả Như vô cùng khổ não, người thường xuyên bị Trần Khả Như cho ăn quả thất hứa lại biểu hiện quá mức bình thường, thay đổi thái độ nóng nảy, hơn nữa còn vô cùng rộng lượng, không hề so đo.
Lê Hoàng Việt vốn đã rất nhạy cảm, cũng mang máng hiểu ra được, tên nhóc kia rõ ràng là cố ý.
Rốt cuộc là do nguyên nhân gì chứ, điều duy nhất có thể lý giải được là, tiểu quỷ này không hy vọng anh và Trần Khả Như ở bên nhau, cho nên mới cố ý phá hỏng chuyện.
Dĩ nhiên, sự thay đổi này của Lê Hoàng Việt cũng không phải là vô duyên vô cớ, người mà anh phái đến bệnh viện để giám sát Tống Quốc Minh đã báo cáo lại, Minh Lâm từng đến bệnh viện thăm Tống Quốc Minh.
Tống Quốc Minh là thứ hàng gì, Lê Hoàng Việt hiểu rõ ràng hơn so với bất kỳ ai, một người đàn ông cố chấp đến cái chết còn không sợ, làm sao có thể dễ dàng buông tha thứ mà bản thân mình yêu nhất trong đời được chứ!
Càng trải qua cánh cửa chết khủng khiếp, càng cảm thấy được sự quan trọng của việc nắm giữ được hết thảy những thứ quý báu đối với bản thân, chỉ có như vậy mới không để lại nỗi nuối tiếc.
Ở một khía cạnh nào đó, Tống Quốc Minh rất giống anh.
Đồ vật mình thích, nhất định phải có được, ngay cả sự chia sẻ tối thiểu, cũng không thể.
Cho nên, kết quả cũng có thể dễ dàng thấy được, những biểu hiện bây giờ của Minh Lâm có lẽ là do Tống Quốc Minh đứng ở phía sau màn khống chế và xúi giục. Nhưng cái người Tống Quốc Minh này vừa nham hiểm lại vừa diễn xuất
giỏi, còn có ơn với Trần Khả Như, đúng là một tên khó giải quyết. Cho dù là ở
hiện trường vụ nổ ngày hôm đó, anh còn cứu Tống Quốc Minh ra ngoài, nhưng đến hiện tại, chỉ trong chớp mắt đã hối hận rồi.
Mặc dù Trần Khả Như đã giải thích với Tống Quốc Minh xong hết rồi, nhưng mà nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, nếu không đợi gió xuân thổi thì lại lan ra, từ đầu tới cuối vẫn luôn là một mầm họa.
Lần đầu tiên Lê Hoàng Việt phát hiện ra, anh rất ghét trẻ con.
Một ngày nào đó, trong phòng làm việc của tổng tài Tập đoàn Á Châu.
Lê Hoàng Việt thấp giọng hỏi: “Chuyện của Trần Phương Liên thế nào rồi?”
“Vẫn còn chưa cắn câu, có lẽ là có người đứng ở sau lưng cô ta bày mưu tính kế, nhưng mà Tổng giám đốc Việt yên tâm, không cần phải chờ lâu nữa đâu.” Lê Chí Cường ăn ngay nói thật.
“Vậy còn chuyện còn lại thì sao?”
Lê Hoàng Việt nhướn hai hàng lông mày rậm anh tuấn một cái, hai chân dài vắt chéo lên nhau, tựa lưng vào ghế ngồi, từ trong dáng vẻ lười biếng lại lộ ra vẻ đứng đắn, vẻ mặt nghiền ngẫm mang theo sự nghiêm túc.
Lê Chí Cường do dự một lúc rồi mới mở miệng: “Làm thì làm xong rồi, nhưng mà Tổng giám đốc Việt, anh nhất định phải làm như vậy sao? Lỡ như để cho mợ chủ biết được, có thể cô ấy sẽ lại hiểu lầm anh... giữa hai người có khi sẽ lại xuất hiện khoảng cách...” Đến lúc đó thì quả thật là mất nhiều hơn được.
“Lê Chí Cường, anh nhớ cho kỹ, người muốn làm chuyện lớn thì không được câu nệ tiểu tiết!”
Ánh mắt của Lê Hoàng Việt vô cùng thâm thúy, toàn thân tỏa ra khí thế câu hồn đoạt phách: “Huống chi, cô ấy không thể nào biết được! Không có người nào sẽ nói cho cô ấy biết, hiểu không?”
“Tổng giám đốc Việt, tôi hiểu rồi!”
Lê Chí Cường không biết những chuyện mà bọn họ làm là đúng hay sai, Tổng giám đốc Việt nói cái gì, vậy thì anh ta sẽ nghe cái đó vậy.
Tình cảm, thật sự phải giống như thế này hay sao?
Tổng giám đốc Việt và mợ chủ rõ ràng là thật lòng yêu nhau, còn từng cùng nhau trải qua sống chết vậy thì tại sao phải xuất hiện sự tính toán?
Tuy rằng mợ chủ có lúc hơi tôn sùng hóa mẹ ruột nhưng mà đa số thời gian còn
lại đầu óc đều tương đối tỉnh táo, tại sao Tổng giám đốc Việt lần nào cũng phải
giấu giếm, không chịu thành thật? Nói không chừng đến cuối cùng hai người còn có thể cùng nhau đạt được thỏa thuận thì sao?
Cũng không biết đến khi nào Tổng giám đốc Việt mới có thể phục hôn thành công, Lê Chí Cường không một tiếng động thở dài một hơi, muốn gặp được việc tốt phải trải qua nhiều trắc trở trước mà, sau đó yên lặng lui ra ngoài.
Mặt trời nghiêng về phía Tây, thời gian trôi qua thật nhanh.
Lúc Trần Khả Như đi đón Minh Lâm từ trường học về, sắc mặt cô không được tốt. Minh Lâm cũng cúi đầu không nói tiếng nào.
Bầu không khí giữa hai người dường như đã có gì đó không ổn.
Vũ Tuyết Trang kỳ quái hỏi: “Tại sao từng người từng người lại cúi đầu hết thế kia, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trần Khả Như chăm chú nhìn Minh Lâm, muốn nói lại thôi, Minh Lâm ngoan ngoãn đi tới vị trí ở bên cạnh cửa sổ, buông cặp sách nhỏ xuống, thành thành thật thật cúi người, nghiêm túc làm bài tập.
Trần Khả Như nói với Vũ Tuyết Trang, Minh Lâm chuyển đến một trường mầm non phổ thông ở Thành phố Đà Nẵng, học trong lớp lớn, nhưng mà không chỉ có thế mà thôi, trong vòng nửa tháng, bất luận là ở phương diện tài năng, khả năng nhận biết mặt chữ hay khả năng tính toán, Minh Lâm đều chênh lệch khá xa với các bạn học khác, không những vậy, biểu hiện của nó còn vô cùng không tốt, thường xuyên đánh nhau với những người bạn nhỏ khác.
Về triết lý giảng dạy và môi trường giáo dục giữa trường mẫu giáo ở thành phố và trường mẫu giáo ở nông thôn đương nhiên có sự khác biệt.
Trước đây đều là anh Văn Bảo đi đón Minh Lâm, cái người đàn ông này chỉ báo tin vui không báo tin buồn, nếu như không phải là hôm nay Trần Khả Như đi đón Minh Lâm, vậy thì cô vẫn sẽ tiếp tục bị lừa, nhưng mà hiện tại biết được rồi, thì trong lòng vẫn có chút phiền não như cũ, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Không đợi Trần Khả Như nghĩ xong cách hợp lý để giải quyết, phòng khám bệnh đã phải tiếp đón mấy khách hàng không mời mà tới.