"Anh nói gì?"

Giữa trời ào gió, đôi mắt Lê Hoàng Việt tối sầm đến đáng sợ.

Lê Chí Cường giải thích ngắn gọn một chút, giám đốc Hoàng Việt quá lo lắng cho chị nhà nên hành động mới không suy nghĩ kỹ càng, thậm chí đây ở đâu cũng không nhận ra, hoàn toàn luống cuống.

Lúc này xe cảnh sát khó khăn lắm mới ngưng lại.

Đội trưởng Dư vô cùng lo lắng chạy đến, hô to: "Giám đốc Hoàng Việt, nghi phạm vừa mới nhận tội. Lúc anh ta lái xe đi, Trần Khả Như đã được cứu."

Hoàng Thế Dư luống cuống tay chân lau mồ hôi lạnh, may mắn đuổi kịp, nếu Lê Hoàng Việt thật sự nhảy xuống sông tìm người giữa lúc sắp xả nước thế này thì người chưa kịp tìm thấy, đã bị cuốn bay rồi.

"Đội trưởng Dư, lập tức tìm ra danh tính của người đó, giám sát từ trên đường đi hoặc tìm trong số bệnh nhân ở bệnh viện gần nhất!"

"Ừm... Được"

Sau khi đội trưởng Dư trả lời. Anh ta gãi đầu một cái, ai mới là người chỉ huy đây? Giám đốc Hoàng Việt ra lệnh thuận miệng làm sao.

"Giám đốc, anh mặc vào đi".

Lê Chí Cường nhặt chiếc áo khoác trên đất khoác lên vai Lê Hoàng Việt, ánh mắt thoáng rụt rè, trong lòng vẫn còn hơi sợ.

Chỉ có anh ta mới biết tình huống vừa rồi gay cấn và nguy cấp đến mức nào. Anh ta thật sự khó có thể tưởng tượng được, nếu không kịp thời ngăn cản, giám đốc Hoàng Việt sẽ hành động điên cuồng như thế nào!

Cũng may bây giờ bà chủ đã thoát hiểm. Quái lạ nhỉ, không ngờ lại có người dũng cảm quên mình, nhảy xuống cứu chị ấy... Lê Chí Cường lờ mờ có thể đoán ra thân phận của người đó, mười phần thì có đến chín phần là...

Đội trưởng Dư không phụ kỳ vọng, trong vòng mười mấy phút liền tra được thông tin chiếc xe, chứng minh chủ sở hữu là Phan Huỳnh Đông.

Sau khi Lê Hoàng Việt nghe vậy sắc mặt không thay đổi đáng kể. Nhưng Lê Chí Cường lại nghe được tiếng khớp xương kêu khừng khực.

Đối với những gì Phan Huỳnh Đông đã làm, giám đốc nên cảm ơn anh ta, hay nên tức giận đây! Nói tóm lại, khi tình địch gặp nhau, chỉ e sắp xảy ra chiến tranh đến nơi rồi.

Nhưng, khi họ đến bệnh viện lại được thông báo: bệnh nhân đã được chuyển viện sau khi qua cơn nguy kịch, bệnh viện cũng không rõ đưa đi đâu.

Điều rõ ràng duy nhất là Trần Khả Như vẫn ổn.

Như vậy, giám đốc và bà chủ lại lỡ nhau một lần nữa.

"Giám đốc..."

Lúc đó Lê Chí Cường đang tự hỏi không biết Phan Huỳnh Đông có cố ý hay không. Làm thế chẳng phải tuyên chiến chính diện với giám đốc Hoàng Việt sao?

Không đúng, giám đốc Hoàng Việt và bác sĩ Khả Như là vợ chồng, tình cảm lại thân mật, tự nhiên. Ngay cả khi Phan Huỳnh Đông muốn từ người thứ ba lấy được danh phận chính thức, cũng không có cơ hội.

Ưu tiên hàng đầu của Lê Hoàng Việt là hai việc. Một là tìm Trần Khả Như, hai là tìm Lương Như và Lương Huy để tính sổ. Hết lần này tới lần khác gây chuyện với bọn họ. Nếu anh không đáp lễ lại bọn họ, thì quá không phù hợp với phong cách của anh.

"Giám đốc, không xong rồi!"

Sau khi Lê Chí Cường nhận một cuộc gọi, sắc mặt anh ta biến đổi đáng kể.

"Có chuyện gì?"

Mặc dù Lê Hoàng Việt dù gặp chuyện cũng không hề hoảng hốt, nhưng anh mơ hồ nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc .

"Bên khu vui chơi Cực Quang xảy ra chuyện. Lúc 6, 7 giờ tối qua, khách sau khi dùng bữa tại một nhà hàng nhượng quyền trong khu, đều có xuất hiện nôn mửa và tiêu chảy. Nhân viên ở đấy đã đưa mấy chục người đến bệnh viện gần đó để cấp cứu. Kết quả kiểm tra là ngộ độc thực phẩm. Tin tức đã lan truyền, nhiều phương tiện truyền thông đã tiến hành phỏng vấn và quay phim tại khu vui chơi Cực Quang và bệnh viện. Em sợ rằng chuyện này sẽ trở thành một điểm nóng ở thành phố Đà Nẵng, hoặc trên toàn quốc vào sáng mai... "

Lê Chí Cường kể lại tình hình rành mạch, càng về sau, giọng điệu càng nghiêm trọng.

Gần đây toàn việc rối ren.

Bà chủ gặp hết chuyện này đến chuyện khác. Do thay đổi mùa cùng với những lý do khác, doanh thu và thành tích của khu vui chơi Cực Quang cũng sụt giảm. Nếu như không điều tra kỹ lưỡng nguyên nhân của vụ ngộ độc thực phẩm này, hoặc không thực hiện công tác trấn an và bồi thường kịp thời, kiểu gì cũng bị truyền thông đại chúng lên án. Thậm chí sự tín nhiệm đối với khu vui chơi Cực Quang, danh tiếng và sự phát triển về sau cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Lê Hoàng Việt im lặng. Ánh đèn neon trên phố vẫn sáng lấp lánh. Dưới ánh đèn mờ ảo, đường nét anh thâm trầm, góc cạnh rõ ràng. Trong mắt thoáng qua sự chật vật, rồi biến mất.

Lê Chí Cường biết, đây là ép giám đốc Hoàng Việt phải lựa chọn.

Chưa bao giờ phụ tấm lòng kính ngưỡng của Lê Chí Cường, Lê Hoàng Việt đưa ra quyết định chỉ sau vài phút.

"Cường, lái xe trở về Đà Nẵng."

Anh vèo một cái ngồi vào ghế phụ, kế bên ghế lái. 

“Bây giờ lái ra Tân Sân Nhất đi chuyến sớm nhất lúc 6 giờ, thì chắc khoảng 7 rưỡi, 8 giờ là đến Đà Nẵng.”

"Ừ"

Lê Chí Cường đi  vội vàng, để Vũ Tuyết Trang ở trong khách sạn cả đêm, đến trưa hôm sau mới nhớ ra.

Chuyện của khu vui chơi Cực Quang không thể trì hoãn, anh ta chỉ có thể tạm gác chuyện yêu đương qua một bên.

Vũ Tuyết Trang dĩ nhiên không ngốc nghếch chờ đợi mãi. Không gọi được điện thoại cho Lê Chí Cường, sáng sớm hôm sau cô ấy chạy đến đồn cảnh sát hỏi tình hình. Cảnh sát chỉ nói rằng con tin đã được giải cứu, ngoài ra không có thông tin gì thêm.

Chết tiệt, vậy là họ để cô ấy lại một mình?

Trong lòng Vũ Tuyết Trang vừa bực bội lại tủi thân. Cô ấy lo lắng cả đêm, cuối cùng bị biến thành người vô hình rồi bị bỏ lại phía sau.

Quên đi, miễn là chị Khả Như được an toàn.

Vũ Tuyết Trang đã mua một vé vào cùng ngày, sau đó rời khỏi thành phố Hồ Chí Minh.

Nhưng lần này trở lại, cô ấy không thấy Trần Khả Như, cũng không có chút tin tức gì.

Trong khi đó tập đoàn Á Châu đang phải xử lý vụ ngộ độc nghiêm trọng, lời bàn ra tán nhiều khôn xiết, Lê Hoàng Việt sợ rằng đang sứt đầu mẻ trán đối phó, thời gian đâu mà để ý chuyện khác.

Lễ Giáng sinh đã qua được ba ngày.

Ánh nắng ban mai tràn qua khung cửa kính chiếu vào căn phòng. Nắng vàng ấm áp và rực rỡ, khiến người ta như quên đi cái lạnh giá khắc nghiệt của mùa đông, cảm thấy như hoa xuân nở rộ.

Khi Trần Khả Như tỉnh lại, ánh sáng chói mắt, cô hơi nheo mắt, định lấy tay che lại, nhưng bàn tay nhỏ bé đáng thương, phải cố gắng lắm mới nhấc lên được.

Cuối cùng cũng cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp.

Còn sống, thật tốt.

"Cô Khả Như, cô tỉnh lại rồi, đừng nhúc nhích, tôi sẽ báo cho ông chủ!

"Một người phụ nữ xa lạ trạc bốn mươi, đeo tạp dề trước ngực, khả năng cao là người giúp việc, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nhìn thấy cô tỉnh. Cô còn chưa kịp nói gì thì bà ấy đã vội vàng chạy ra ngoài.

Trần Khả Như vẫn nằm yên lặng, từ kẽ ngón tay nhìn cây cối xanh tươi và cảnh vật bên ngoài, cô chắc chắn người đã cứu mình không phải Lê Hoàng Việt.

Nếu là Lê Hoàng Việt, người giúp việc đã gọi thẳng cô là cô chủ hoặc bà chủ.

Cô thấy từ cổ họng đến dạ dày và cả bụng dưới vừa đau vừa khó chịu, đây là di chứng của việc ngã xuống nước vào mùa đông. Cô ở dưới sông ít nhất ba bốn phút, nếu không được cấp cứu kịp thời thì đã đột tử hoặc ngạt thở. Tình trạng hiện tại khá nhẹ nhàng rồi.

Tự dưng thấy mệt quá.

"Khả Như, tỉnh rồi à?"

Giọng nói ôn hòa của Phan Huỳnh Đông có hơi khàn, đậm giọng mũi.

Nói một cách đơn thuần, luôn có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh ta.

Theo những gì cô có thấy, Phan Huỳnh Đông đang mặc áo ngủ khá dày, sắc mặt anh ửng đỏ một cách bất thường, tựa như có triệu chứng cảm và sốt.

Mặc dù lúc đó trí óc không được minh mẫn lắm, nhưng cảnh Phan Huỳnh Đông cứu cô, cô vẫn nhớ mang máng.

Cô nhớ cảm giác chết chìm trong làn nước lạnh giá, toàn thân tê cóng.

Cô nhớ rằng có một giọng nói nhẹ nhàng và sợ hãi gọi tên cô nhiều lần.

Cô nhớ ai đó đã cạy miệng cô ra và tiến hành sơ cứu và hô hấp nhân tạo.

Cô nhớ mình đã được vòng tay ấm áp ôm lấy.

"Anh Huỳnh Đông, cảm ơn anh".

Cô nhìn anh với ánh mắt chân thành. Trong đôi mắt trong veo ẩn chứa tâm tình phức tạp, dùng lời không tả rõ được.

Tình cảm và ân tình này, bảo cô phải làm sao cho ổn thỏa?

Khách quan mà nói, tất cả những gì Lê Hoàng Việt đã làm cho cô, cô có thể dùng tình yêu đền đáp.

Nhưng Phan Huỳnh Đông... Cô đã từ chối hết lần này đến lần khác.

Phan Huỳnh Đông định nói gì đó, nhưng lại hắt hơi một cái, anh cười ngượng nghịu. Suy cho cùng, anh ta luôn giữ hình tượng nho nhã, lịch sự, nên lúc này có hơi thất thố, anh nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi".

"Em ngủ mấy ngày rồi?"

Trần Khả Như thật ra có rất nhiều lời muốn hỏi anh ta, tại sao lại xuất hiện đúng lúc như thế?

Cô rất sợ câu trả lời, Lương Huy có thể đã giao dịch riêng gì đó với Phan Huỳnh Đông. Nợ một ân huệ lớn như vậy, cô có tài đức gì chứ!

"Một ngày rưỡi."

Phan Huỳnh Đông bình tĩnh nói: "Lúc em còn đang hôn mê, bác sĩ khuyên em nên nghỉ ngơi một tuần. Tôi đã gọi điện thoại cho Lê Hoàng Việt, em đừng lo lắng. Hình như công ty cậu ấy có chuyện gì đó với nên không thể đến kịp thời tìm em."

"Ừm."

Trần Khả Như nhẹ nhàng đáp lại. Phan Huỳnh Đông là một quý ông khiêm tốn. Anh ta đối với cô, bất cứ lúc, cũng không tiếc gì, không chút lòng riêng.

Do đó, cô vẫn ở thành phố Hồ Chí Minh, còn Lê Hoàng Việt trở về thành phố Đà Nẵng. Cô đã quen với khi tỉnh lại nhìn thấy Lê Hoàng Việt. Trong lòng bất giác có có chút cô đơn khó nói.

"À, đúng rồi, em đói bụng chưa, muốn ăn gì không?"

"Cái gì cũng được."

Trần Khả Như lại ngủ thiếp đi, bụng đói cồn cào.

"Để bác sĩ khám tổng quát cho em trước đã."

Khi Phan Huỳnh Đông bước ra ngoài, anh chợt nghĩ ra điều gì đó, dừng bước lại nói.

Người khám cho Trần Khả Như là một nữ bác sĩ, mang vẻ đẹp tiêu chuẩn của Châu Âu, dù có đeo kính, cô ấy vẫn ngời ngời. Dáng người cao ráo, chiếc áo blue trắng rộng lớn không che được dáng người đầy đặn.

"Xin chào, tôi là Sman, bác sĩ gia đình của anh Huỳnh Đông."

Khi cô ấy giới thiệu bản thân, Trần Khả Như hơi ngạc nhiên, ngay sau đó chào: "Tôi là Trần Khả Như."

Một nữ bác sĩ gia đình không liên quan. Có chút quá coi trọng việc của mình rồi.

"Tôi đã nghe đến tên bác sĩ Khả Như từ lâu. Cô là truyền kỳ trong ngành của chúng ta, là nữ bác sĩ đẹp nhất, phát ngôn viên, vợ của tổng giám đốc Á Châu, lại là bạn tâm giao của anh Huỳnh Đông bên ngân hàng ABC... Nghe danh không bằng gặp mặt, bác sĩ Khả Như, rất vui được gặp cô."

Sman tâng bốc một hồi, không những không làm Trần Khả Như có thiện cảm, lại cảm thấy rằng cô ta có dụng ý khác. Thậm chí có sự thù địch, đặc biệt là mấy chữ mập mờ "bạn tâm giao".

“Cảm ơn.”

Trần Khả Như đáp lại, dù sao vẫn cần phép lịch sự.

Cuộc kiểm tra của Sman nhanh chóng kết thúc.

Trước khi đi, cô ta nhìn vào mắt Trần Khả Như, có vẻ hơi do dự.

"Bác sĩ Sman có gì muốn nói không?"

"Cô Khả Như, thân thể cô chìm trong nước lạnh lâu như vậy, không biết có ảnh hưởng đến tử cung hay không. Cô vừa nói bụng dưới hơi đau, tốt hơn là mấy ngày nữa đi kiểm tra chi tiết đi..." Cô ta che miệng, cười cười nói: "Thực xin lỗi, tôi biết cô Khả Như là chuyên gia về sản phụ khoa, thế mà còn múa rìu qua mắt thợ..."

"Không sao, cảm ơn bác sĩ Sman đã nhắc nhở."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play