Khai giảng học kì mới, Giản Ngôn Chi trở lại trường học.

Giản Ngôn Chi không phải tuýp người thích thể hiện nên dù cô là người nổi tiếng nhất trong hội nam thanh nữ tú thì trên lớp học, cô vẫn trông chẳng khác gì các sinh viên khác cả.

Được thêm khoản tốt tính, không mắc bệnh ngôi sao nữa nên cô rất được lòng các bạn học.

Nhưng dạo gần đây có một chuyện khiến cô phiền lòng.

Trường cô đang chuẩn bị cho hoạt động kỉ niệm trường, khoa biểu diễn của cô phải tham gia một tiết mục. Giáo viên đã chốt là sẽ diễn vở kịch "Khuynh Thành Chi Luyến" được cải biên từ tiểu thuyết cùng tên của Trương Ái Linh, năm 2006 do Lương Gia Huy và Tô Ngọc Hoa đóng chính.

Cuộc cạnh tranh vai nam nữ chính diễn ra rất khốc liệt, ai cũng muốn có được cơ hội phô diễn tài năng của mình trong hoạt động kỉ niệm trường lần này, lý do cũng đơn giản thôi, vì sẽ có rất nhiều nhà làm phim và đạo diễn ngồi theo dõi ở hàng ghế khán giả.

Vẫn chưa quyết định được vai nam nữ chính sẽ thuộc về ai, Giản Ngôn Chi cũng không mấy để tâm đến chuyện này, mãi cho đến khi cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện của các bạn nữ cùng lớp ở nhà vệ sinh.

"Hình như thầy Nghiêm muốn chọn Giản Ngôn Chi cho vai nữ chính, nhưng tao thấy tao đâu có thua gì nó đâu, tại sao cứ nhất quyết phải chọn nó chứ." Là giọng của Lỗ Tiểu Kỳ, một bạn nữ khá có thực lực trong lớp bọn cô, vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người cũng rất hút mắt.

Giản Ngôn Chi tự cảm thấy mối quan hệ thường ngày giữa mình và cô ta khá tốt, lúc ở trường còn thường xuyên đi ăn cùng nhau.

Một người khác tiếp lời, là Dư Trinh, bạn cùng phòng của Lỗ Tiểu Kỳ, "Sao mày không nhìn lại xem người ta là ai, còn mày là ai đi, với độ nổi tiếng của nó thì vở kịch của lớp mình chẳng phải sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn à."

"Bất công không chịu được, nếu chuyện gì tốt cũng dành hết cho người đã nổi tiếng vậy còn tụi mình thì sao, đến khi nào tụi mình mới ngóc đầu lên được?"

"Ây dà, nghĩ thoáng ra đi mày ơi, có được vai nữ phụ đã là tốt lắm rồi."

"Càng so càng thấy tức, có người sinh ra đã ở vạch đích, làm gì cũng thuận lợi chẳng phí tí sức nào, còn chúng ta thì sao... chuyện gì cũng phải tự đi giành giật lấy, đáng sợ nhất là còn giành không được."

Vừa dứt lời thì cửa của một gian vệ sinh mở ra.

Giản Ngôn Chi mặt không biến sắc bước ra ngoài.

Hai bạn nữ nhìn thấy cô, sắc mặt hơi thay đổi.

Dư Trinh, "Ngôn, Ngôn Chi, cậu cũng ở đây à."

Giản Ngôn Chi "ừ" một tiếng, "Tôi đi ẻ nên tất nhiên là phải ở đây rồi."

Lỗ Tiểu Kỳ và Dư Trinh nhìn nhau, "Bọn mình, chuyện bọn mình vừa nói..."

"Tôi rất không đồng ý với những gì cậu nói." Giản Ngôn Chi rửa tay xong, bất ngờ quay lại nhìn Lỗ Tiểu Kỳ.

Lỗ Tiểu Kỳ ngẩn ra, môi hơi mím lại.

"Không có ai làm gì cũng không phải phí sức cả, những nỗ lực của tôi không phải là thứ mà chỉ một câu sinh ra ở vạch đích của cậu có thể phủ nhận được, lúc quay phim là tự tôi làm, không có ai ra đỡ cho tôi cả." lúc nói chuyện Giản Ngôn Chi không hề thay đổi sắc mặt, nhưng đôi mắt cô đã không còn vẻ sáng rỡ vui vẻ khi gặp người bạn tốt này như thường ngày nữa, "Cậu muốn vai nữ chính thì tại sao không đi tìm thầy mà chứng minh bản thân mình đi, giờ cậu nói sau lưng tôi thế này thì có tác dụng gì."

Mặt Lỗ Tiểu Kỳ hơi tái đi, là sự bức bối vì bị nói trúng tim đen, và cũng là sự chột dạ vì bị bắt ngay tại trận.

Giản Ngôn Chi không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra cửa, khi đi đến cửa thì cô lại dừng bước, "À đúng rồi, tôi đâu có nghe nói gì về việc thầy chọn tôi làm nữ chính đâu, thầy Nghiêm trước giờ rất công tâm, không có chuyện tự quyết định một mình đâu."

Giản Ngôn Chi nói xong, không buồn bận tâm đến vẻ mặt của người phía sau, đi thẳng ra ngoài.

Tâm trạng không được tốt nên đến giờ học buổi chiều, Giản Ngôn Chi cũng không còn tâm trí nghe giảng.

Lúc sắp hết tiết thì Giản Ngôn Chi nhận được tin nhắn, là của Hà Uyên, anh hỏi cô cuối tuần có về nhà không.

Tâm trạng của Giản Ngôn Chi được thả lỏng hơn rất nhiều, cô bất giác nhướng khóe miệng, "Ừm, em có về."

Anh lại gửi tiếp một tin đến, "Ồ, trùng hợp anh cũng đang ở gần trường em, tiện đường đón em về luôn nhé."

"Ơ, sao anh lại đến khu trường em làm gì."

"Có việc."

"Ở đây thì có việc gì được chứ."

"Thì có việc, thế em có cần anh đón không thì bảo, không cần thì anh về đây."

"Được thôi, anh cứ về đi, em để người khác đưa em về cũng được."

Mấy phút sau, điện thoại lại rung lên, Giản Ngôn Chi nhìn vào màn hình, Hà Uyên nói, "Cái con người sống lỗi đáng đánh đòn, xe đậu ở ngoài trường rồi đấy, anh đứng đợi em ở ký túc xá, không đến thì biết tay anh."

Ý cười trong mắt Giản Ngôn Chi càng đậm, cô cất điện thoại đi, cảm thấy tâm trạng hôm nay tốt trở lại rồi.

Ký túc xá đông người ra vào, ở ngôi trường một mét vuông bốn anh đẹp trai này, Hà Uyên đứng đó vẫn thu hút ánh mắt của người khác như thường.

"Uyên thần." Giản Ngôn Chi chạy vội đến ký túc xá thì thấy anh đang đứng ở đó, đôi chân dài làm cô không kìm lòng được mà nhìn thêm vài lần.

Hà Uyên nghe thấy giọng cô thì quay đầu lại, "Tan học rồi à."

"Dạ." Giản Ngôn Chi thấy anh như vầy, giờ mới thực sự trải nghiệm cảm giác có người yêu là như thế nào, lúc trước ở trường, cô rất hâm mộ cảnh tượng mấy bạn nam đứng ở dưới sân chờ bạn gái, không ngờ bây giờ cũng có người chờ cô rồi, hơn nữa còn không cần phải giấu giấu giếm giếm.

"Vậy thì đi thôi, về nhà."

"Ừ nè." Giản Ngôn Chi vui vẻ, đi bộ mà cứ như sắp bay được đến nơi vậy.

Cơ mà chuẩn bị bay thì đã có người kéo cô xuống rồi.

"Ngôn Chi." Có người gọi cô, Hà Uyên và cô cùng nhìn về hướng tiếng gọi đó.

Nụ cười trên mặt Giản Ngôn Chi nhạt đi nhiều, Lỗ Tiểu Kỳ bước đến, tò mò nhìn Hà Uyên một cái rồi nói, "Chuyện lúc sáng, xin lỗi cậu."

Giản Ngôn Chi, "Không sao."

"Mình..."

"Đứng từ góc độ của mình cảm thấy bản thân mình chịu thiệt thòi rồi oán trách vài câu với bạn bè, cậu không sai." Giản Ngôn Chi cười nhạt.

Lỗ Tiểu Kỳ cụp mắt xuống.

"Thật ra chính tôi là người đề nghị thầy làm vở "Khuynh Thành Chi Luyến" đấy, hơn nữa ngay từ đầu tôi cũng đã nói với thầy là tôi không muốn làm nữ chính."

Lỗ Tiểu Kỳ hoàn toàn bị bất ngờ, nhìn Giản Ngôn Chi, "Cái gì?"

"Vì tôi nói, vị trí mà tôi muốn là, đạo diễn."

Lỗ Tiểu Kỳ trợn tròn mắt.

Vở kịch này hoàn toàn do sinh viên tự biên tự diễn, giáo viên nhiều lắm cũng chỉ hướng dẫn mà thôi chứ không can dự vào. Dàn diễn viên của cả bộ kịch tất nhiên là quan trọng, nhưng nhân vật sau cánh gà cũng quan trọng không kém.

Giản Ngôn Chi muốn làm đạo diễn, thật sự là vì cô đột nhiên thấy có hứng thú, làm diễn viên mãi cũng chán, còn vị trí này thì lại đầy mới mẻ.

"Vậy cậu cố gắng lên nhé, tôi còn có việc, đi trước đây." Vừa nói Giản Ngôn Chi vừa cười với Hà Uyên, rồi hai người cùng đi về phía cổng trường.

"Cậu——" Lỗ Tiểu Kỳ há miệng nhưng lại không gọi cô lại.

Cô nhìn theo bóng của Giản Ngôn Chi và Hà Uyên, trong lòng hiểu rõ một điều đó là dù đã xin lỗi, dù cô ấy đã nói là "không sao" nhưng mối quan hệ của hai người đã không còn có thể cứu vãn được nữa.

Sau khi lên xe, Giản Ngôn Chi tháo khẩu trang ra rồi ném ra ghế sau.

"Sắc mặt em không tốt lắm." Hà Uyên liếc nhìn cô, "Ở trường có chuyện gì không vui à?"

Giản Ngôn Chi chu môi, "Cũng không có gì, chẳng qua là cứ tưởng một người bạn rất tốt nhưng có lẽ không phải vậy."

"Hả?" Hà Uyên hỏi dò lại, "Là người lúc nãy à?"

"Đúng rồi." Giản Ngôn Chi cũng không giấu, "Chắc là cậu ấy nghĩ em nắm chắc vai nữ chính rồi, nhưng thực tế là em có muốn làm nữ chính đâu."

Nói đến chuyện này, Giản Ngôn Chi lại chuyển đề tài, nói, "Này anh biết không, em phát hiện ra là em cực thích vị trí đạo diễn, lúc trước em có nói chuyện với một đạo diễn, em cảm thấy em có tố chất làm đạo diễn á."

Hà Uyên nhìn cô đang buồn phiền mà thoắt cái đã vui vẻ hẳn lên, nên cũng không nhắc đến chuyện làm cô không vui nữa, "Làm đạo diễn không đơn giản đâu."

"Đúng là không đơn giản, nhưng em muốn tận dụng lúc còn học ở trường học hỏi các tiền bối, đợi sau này các kĩ năng của em thuần thục rồi, biết đâu có thể quay được tác phẩm siêu hay thì sao."

------------------------------------------------

Xe dừng lại trong bãi đậu xe của trụ sở, Giản Ngôn Chi xuống xe, "Em về nhà chào bố mẹ đã."

"Ừ."

Giản Ngôn Chi gõ cửa nhà, gõ hai cái mới nhận ra không có ai ra mở, thế là cô lấy chìa khóa ra mở cửa vào, kết quả trong nhà vắng tanh, chẳng có ai.

"Ra ngoài cũng không nói với mình một tiếng." Giản Ngôn Chi rót cho mình một cốc nước hoa quả xong mới sực nhớ ra mình bỏ quên túi trên xe Hà Uyên.

Đi sang nhà đối diện, người ra mở cửa là một cậu nhóc.

Hai người nhìn nhau, cả hai đều im lặng.

"Em là?"

Cậu nhóc đứng sau cửa, mặt mũi gợi cho người ta cảm giác lạnh lùng bất cần của tuổi trẻ, cậu ta không nói chuyện, xoay người đi vào trong. Giản Ngôn Chi đóng cửa lại rồi đi đến cạnh chỗ Giản Bác Dịch, "Uyên thần đâu?"

Lúc hỏi cô cũng không nhịn được mà nhìn cậu nhóc đang ngồi chỗ máy tính kia thêm vài lần.

"Trên lầu, chắc đang trong phòng đấy."

"Ồ." Giản Ngôn Chi lay vai Giản Bác Dịch, "Cậu nhóc kia là ai thế."

Giản Bác Dịch cười, "đại ca Liệt của bọn anh đấy."

"???"

"Là thành viên dự bị, thằng nhóc đó tay to lắm, hôm nay anh Đông đưa nó đến đây chơi."
Tay to ở đây có nghĩa là kĩ năng chơi game ở mức rất cao.

"Ầu." Giản Ngôn Chi lại nhìn cậu ta thêm lần nữa, cậu nhóc đó đang đánh xếp hạng, cầm Varus.

Vị trí của cậu ta là AD.

Giản Ngôn Chi hơi cau mày lại, quay người đi lên lầu.

Giản Ngôn Chi gõ cửa, Hà Uyên ra mở cửa.

Hà Uyên nhìn thấy cô thì sắc mặt dịu dàng hẳn đi, "Tìm anh à."

"Ừa, chìa khóa xe anh đâu, em để quên túi trong xe anh rồi."

"À, vào lấy đi."

Giản Ngôn Chi vào phòng anh, nghe thấy tiếng anh khóa cửa thì khó hiểu quay người lại, "Anh làm gì vậy, này em cần chìa khóa xe...ớ."

Chưa nói hết câu thì Hà Uyên đã bế cô thả lên giường rồi, một tay anh chống xuống giường, miệng cười nhạt, "Anh ném chìa khóa xe lên bàn trà ở tầng dưới rồi."

"Anh lừa em à." Giản Ngôn Chi lườm anh, "Thả em ra, em xuống lấy."

"Cho anh hôn một cái rồi anh thả."

Giản Ngôn Chi cũng không nhiều lời, không nói tiếng nào hôn một cái lên môi anh, "Rồi đó."

Hà Uyên ngẩn ra, "Em cũng dứt khoát quá nhỉ."

Giản Ngôn Chi nằm trên giường anh, tóc hơi rối, "Không dứt khoát thì anh muốn sao nữa, anh thả em ra trước đi, lỡ lát có người vào thì sao."

"Anh khóa cửa rồi."

"...Nhưng ai cũng biết là em đang ở phòng anh mà."

"Thì?"

Giản Ngôn Chi nhận ra mình không thể nào nói chuyện tiếp với Hà Uyên lúc anh chơi trò mặt dày.

Còn Hà Uyên thì lại nhìn Giản Ngôn Chi, chỉ cảm thấy dạo này gặp nhau quá ít, từ sau lần ở khách sạn khi cô quay quảng cáo thì anh không còn được chạm vào cô nữa.

Chưa nếm thử cảm giác kia thì còn đỡ, nếm rồi mà lại không được chạm thêm lần nữa thì mới gọi là đau khổ.

Hà Uyên thấy cô không trả lời được nữa thì đắc ý hôn lên môi cô, miệng có động tác thì tay cũng không vừa, bắt đầu thò vào trong quần áo của cô. Giản Ngôn Chi tất nhiên là không thực sự muốn từ chối anh, nhưng ban ngày ban mặt ở ngay tại trụ sở, ở trong phòng anh mãi không ra thì không biết mấy người ở tầng dưới sẽ nghĩ gì đây nữa, da mặt anh dày như bê tông là chuyện của anh, còn cô thì không phải thế.

Thế là khi cảm nhận được có thứ gì đó cưng cứng cạ vào đùi, cô vội vàng muốn bật dậy, "Anh không được làm bậy!"

Giản Ngôn Chi hô hấp hỗn loạn giữ lấy cái tay trong áo cô, "Còn làm bậy nữa là em la lên đấy."

Hà Uyên nhìn cô, "Em la đi."

Giản Ngôn Chi, "Em..."

Hà Uyên nhìn gương mặt với đủ loại biểu cảm này của cô, cười nằm nghiêng xuống cạnh cô, "Ngốc quá."

Giản Ngôn Chi vội vàng ngồi dậy, chỉnh sửa lại cái áo bị anh đẩy lên trên.

Hà Uyên cũng ngồi dậy theo cô, ôm cô từ phía sau, tì cằm lên vai cô, nói, "Vậy em nói đi, khi nào anh mới được làm."

Giản Ngôn Chi hơi xấu hổ, "Dù sao cũng không phải là bây giờ."

Hà Uyên "ờ" một tiếng, chỉ ôm cô mà không nói gì. Giản Ngôn Chi nghiêng đầu nhìn anh một cái, phát hiện vẻ mặt đang cực kì tủi thân của anh.

"......"

===Dải phân cách===

Tác giả có lời muốn nói:

Uyên thần: Khi nào mới được làm? Tối nay? Ngày mai? Ngày kia?

Em Giản: Có thể đừng bám theo em hỏi mấy chuyện này nữa được không vậy...

Uyên thần: Ở đâu làm thì được? Phòng tắm? Nhà bếp? Nhà em hay là nhà anh?

Em Giản: ...Xéo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play