Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn neon tỏa ra những đường cong nhiều màu và sặc sỡ, tiếng nhạc dịu dàng vang vọng trong xe. Mặc dù Cao Ngân Nguyệt hỏi rất thoải mái nhưng thật ra cô ấy vẫn cẩn thận quan sát biểu cảm của Chu Mạnh Ngôn.

Chu Mạnh Ngôn rất hiểu Cao Ngân Nguyệt, hoặc nói đúng hơn thì anh có khả năng nghe hiểu kiểu nói chuyện nghe qua có vẻ thoải mái nhưng thật ra mang hàm ý khác của con gái. Nếu không trả lời được thì cũng đừng nói dối người ta, làm thế có lỗi lắm.

Tương tự như vậy, lúc trả lời cũng không được tỏ vẻ mình đã nhìn thấu ý định của cô gái đó, con gái thường hay xấu hổ, nếu không người ta đã không phải vòng vo mà cứ đi thẳng vào vấn đề rồi, nhất là Cao Ngân Nguyệt còn kiêu ngạo hơn những cô gái bình thường một chút.

Chu Mạnh Ngôn ngà ngà say, suy nghĩ cũng chậm chạp hơn bình thường, may là cuối cùng anh vẫn trả lời được: “Tớ ở bên hồ Yến, bạn gái tớ cũng ở đấy với tớ.”

Sau khi nghe được đáp án chính xác, Cao Ngân Nguyệt có cảm giác như vừa bị đâm một nhát vào tim, cô ấy cắn chặt môi, giả vờ trêu chọc: “Hai người yêu nhau từ bao giờ thế? Sao không nói với chúng tớ một câu?”

“Mới hai ngày nay thôi, tớ vừa theo đuổi được cô ấy xong.” Chu Mạnh Ngôn lười biếng đáp: “Tớ đang định để mấy ngày nữa mời các cậu ăn một bữa.”

Cao Ngân Nguyệt nhạy cảm nắm bắt được từ khóa quan trọng nhất: “Cậu theo đuổi bao lâu rồi? Sao không nói sớm hơn, chúng tớ có thể tư vấn cho cậu.”

“Trước kia cô ấy không ở đây nên cũng chẳng theo đuổi được.”

“Ồ, vậy là hai người quen nhau lâu rồi à?”

Vốn dĩ Lâm Hà định nằm ở hàng ghế sau giả chết đến cùng, nhưng nghe đến đây thì anh ta không đành lòng để nữ thần của mình bị lăng trì từng nhát dao như vậy, đành phải tỏ vẻ hóng hớt, nói một lèo hết mọi chuyện ra: “Tớ biết này, hình như hai người họ là bạn qua thư hay sao ấy, à không, bạn trên mạng. Nói tóm lại là quen nhau từ hồi tiểu học rồi. Nói thật thì không ngờ tên nhóc này lại trong sáng như vậy, chơi cả Plato (1) cơ đấy."

(1) Plato: Đây là thuật ngữ mà triết gia Hy Lạp Plato đã đưa ra để nói về tình yêu thuần túy, đại khái dùng để chỉ tình yêu trong sáng thuần khiết không có sự đụng chạm về xác thịt và mối quan hệ tình dục giữa hai người.

Thoáng chốc, câu đùa của Lâm Hà đã phá vỡ bầu không khí xấu hổ quanh cuộc hỏi đáp vi diệu vừa rồi. Chu Mạnh Ngôn giả vờ bất mãn: “Đồ độc thân như cậu không hiểu nổi đâu.”

“Nhảm nhí, làm như tớ chưa yêu đương bao giờ ấy.”

“Đúng vậy, bị người ta đá mà.”

Lâm Hà: “… Chúng tớ chia tay vì tốt nghiệp thôi.”

“Lâm Hà, đừng để sự thật đánh bại.”

“Đừng có nói chuyện kiểu như nam chính trong truyện tranh nữa.” Lâm Hà đánh nhẹ vào lưng anh một cái: “Nghe trẻ trâu lắm.”

Chu Mạnh Ngôn phì cười.

Hai người trêu đùa, cười cợt với nhau nhưng Cao Ngân Nguyệt vẫn không từ bỏ ý đồ của mình, nhẹ nhàng hỏi: “Cô ấy là người thế nào vậy?”

Chu Mạnh Ngôn nghe xong thì biết là cô ấy vẫn chưa cam tâm, chắc Cao Ngân Nguyệt thích anh lắm. Chu Mạnh Ngôn nhớ đến những chuyện trước kia, cả lời khẩn cầu của cô ấy, vẻ giãy giụa rồi tuyệt vọng gọi tên anh trước khi chết… Còn anh thì sao? Anh đã yêu người khác rồi.

Chu Mạnh Ngôn cụp mắt, quyết định chơi lớn, hai người phải thật sự kết thúc thôi, chỉ khi nào quên hẳn anh thì Cao Ngân Nguyệt mới có được cuộc sống mới, số phận của cô ấy sẽ bước sang con đường khác với trong truyện.

Nhưng anh phải nói sao đây, vừa dứt khoát nhưng lại không làm Cao Ngân Nguyệt tổn thương… Chu Mạnh Ngôn suy nghĩ, giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng: “Câu hỏi này khó trả lời quá, không rõ ràng chút nào.”

Cao Ngân Nguyệt cũng cười theo: “Chỉ tâm sự thôi mà.”

“Vậy cũng được, hai người không được để cô ấy biết đâu nhé.” Chu Mạnh Ngôn ra vẻ ngả ngớn sau khi uống rượu.

Lâm Hà rất phối hợp: “Yên tâm đi, tớ tuyệt đối sẽ không nói ra đâu.”

“Thật ra, nếu so sánh với những cô gái xung quanh tớ thì cô ấy là người bình thường nhất.” Chu Mạnh Ngôn âm thầm tung ra chiêu lớn trước, “Bình thường nhất là thế nào? Nói đúng hơn thì là vẻ ngoài bình thường, dáng người bình thường, bằng cấp bình thường, chấm được khoảng sáu mươi điểm. Tớ quen rất nhiều người xinh gái hơn cô ấy, dáng người đẹp hơn cô ấy, bằng cấp cũng cao hơn cô ấy, cả tính cách nữa. Lâm Hà có thể làm chứng là tớ không nói quá đâu.”

Lâm Hà xấu hổ: “Cậu nói về bạn gái mình như vậy mà được à?”

“Tớ yêu cô ấy nhưng không mù quáng, giờ có đứng trước mặt cô ấy đi chăng nữa thì tớ vẫn dám nói rằng Cao Ngân Nguyệt xinh hơn cô ấy.” Chu Mạnh Ngôn nói dối không chớp mắt, “Nhưng những chuyện này không quan trọng. Nói đúng hơn thì nó không quá quan trọng vì đó không phải là những điều tớ thích.”

Lâm Hà vẫn luôn chú ý đến Cao Ngân Nguyệt qua gương chiếu hậu, thấy cô chuẩn bị nói thì anh ta cướp lời: “Vậy cậu thích điều gì ở cô ấy? Linh hồn à?”

“Đúng vậy.” Chu Mạnh Ngôn quay sang nhìn Lâm Hà, nghiêm túc nói: “Chính là linh hồn phát sáng lấp lánh của cô ấy, hơn nữa nó chỉ sáng với mỗi tớ thôi, cậu có hâm mộ thì cũng không được đâu.”

Lâm Hà: “Được rồi, cậu là đỉnh nhất.”

Chu Mạnh Ngôn nhìn Lâm Hà với ánh mắt thương hại: “Cậu không hiểu đâu.”

Nếu nói văn vẻ một chút thì chuyện yêu đương đối với một số người là phải cho đi quả thận, một số người lại giao trái tim ra. Nhưng Chu Mạnh Ngôn và Chung Thái Lam thì khác, cả hai người đều không trọn vẹn, chỉ khi đến với nhau thì họ mới bù trừ cho nhau. Điều này xuất phát từ tận sâu trong tâm hồn của hai người chứ không phải vì vật chất bên ngoài.

Anh thật sự rất may mắn.

“Tớ hiểu.” Cao Ngân Nguyệt cười: “Tớ hiểu rồi.”

Điều Cao Ngân Nguyệt hiểu không phải cảm giác yêu nhau vì linh hồn là như nào, mà hiểu rằng Chu Mạnh Ngôn đang từ chối mình. Cô nên dừng lại ở đây thì hơn, đã nói hẳn đến linh hồn rồi, nếu vẫn cố chấp cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

Cao Ngân Nguyệt ngẩn người nhìn về phía trước, xe cộ qua lại tấp nập, dường như ai cũng có điểm đến của riêng mình, nhưng có mỗi cô lại mờ mịt không biết đi đâu: Cô đã thích Chu Mạnh Ngôn nhiều năm như vậy rồi, sau này phải làm gì đây?

Chu Mạnh Ngôn nhìn bóng cô ấy đang phản chiếu qua cửa sổ thủy tinh, nghĩ thầm: Ngân Nguyệt tốt như vậy, sau này chắc chắn sẽ tìm được người thật sự yêu mình, nhất định sẽ có một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc hơn.

Đoạn đường tiếp theo không ai nói gì, chẳng mấy chốc đã đến khách sạn của Lâm Hà. Anh ta xuống xe trước, Chu Mạnh Ngôn nhìn anh ta xuống xe thì thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa sống sót qua một kiếp nạn vậy.

Vất vả cho cậu bạn này quá rồi.



Mười phút sau đến nhà anh, Cao Ngân Nguyệt hỏi: “Xe làm sao bây giờ? Tớ lái về được chứ?”

“Không sao, không sao. Nhưng cậu tự lái xe về nhà có nguy hiểm lắm không?” Chu Mạnh Ngôn nghĩ ngợi: “Hay là cậu lên nhà uống cốc trà, sau đó gọi trợ lý đến đón đi?”

Cao Ngân Nguyệt nói với vẻ xót xa xen lẫn bông đùa: “Thế bạn gái của cậu không ghen à?”

Chu Mạnh Ngôn mỉm cười: “Không đâu, cô ấy sẽ rất vui khi được gặp cậu đấy.” Thấy cậu bình an, thấy cậu còn sống, chắc chắn cô ấy sẽ vui lắm.

Trong chốc lát, Cao Ngân Nguyệt cũng muốn lên gặp bạn gái của Chu Mạnh Ngôn, nhưng cô nghĩ lại, gặp rồi thì sao chứ? Bản thân anh cũng nói cô ấy là một cô gái bình thường, có ngoại hình khoảng sáu mươi điểm, vẻ ngoài và khí chất đều không quan trọng, anh chỉ yêu cô ấy mà thôi.

Chẳng có ý nghĩa gì cả. Cao Ngân Nguyệt lắc đầu tự giễu: “Thôi, chúc cậu hạnh phúc.”

“Cậu cũng vậy nhé.” Chu Mạnh Ngôn không ép Cao Ngân Nguyệt: “Về đến nhà thì nhớ gọi điện thoại báo bình an nhé.”

Cao Ngân Nguyệt dở khóc dở cười: “Tớ thì gặp nguy hiểm gì chứ? Tớ sẽ đỗ xe của cậu ở bãi để xe nhà tớ, khi nào có thời gian cậu tự đến lái về nhé.”

“Ừ.” Anh dặn dò: “Đi đường cẩn thận đấy.”

Cao Ngân Nguyệt lắc đầu cười khổ, xoay vô lăng rồi quay xe rời đi.

Chu Mạnh Ngôn đứng nhìn cô ấy rời đi, một lúc sau mới lên tầng về nhà. Vừa vào nhà, vai anh đã sụp hẳn xuống, anh ngáp mấy cái, loẹt quẹt thay dép lê: “Thái Lam, anh về rồi đây.”

Chung Thái Lam đang đắp mặt nạ, nghe thấy tiếng động thì bước ra: “Anh về rồi à? Đi chơi vui không?”

“Mệt quá.” Chu Mạnh Ngôn thở dài đi vào phòng tắm, quen tay cởi quần áo ra: “Trái tim anh mệt quá.”

Chung Thái Lam nhặt quần áo anh vừa vứt ra, ngửi thử: “Mùi rượu nồng thế, anh uống bao nhiêu vậy?”

“Quên rồi.” Chu Mạnh Ngôn vặn nước ấm, thấy cô đang định đi thì vội nói: “Đừng đi, đừng đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

Chung Thái Lam ném quần áo bẩn của anh vào sọt: “Tắm xong rồi nói.”

“Có liên quan đến Ngân Nguyệt đấy, em không muốn nghe à?” Chu Mạnh Ngôn ló đầu ra, nước và bọt xà phòng trên đầu chảy xuống tạo thành một vũng nước nho nhỏ dưới chân anh, sau đó lại nhanh chóng trôi đi: “Không nghe thì thôi.”

Chung Thái Lam dừng bước: “Cao Ngân Nguyệt lại làm sao thế? Cô ấy có khỏe không?”

Chu Mạnh Ngôn tóm tắt lại câu chuyện trong vòng hai ba câu, sau đó chợt phát hiện mặt Chung Thái Lam đen sì, anh hoảng sợ: “Em giận à?”

Không phải chứ!? Sao Chung Thái Lam lại giận vì chuyện anh ra mặt giúp Cao Ngân Nguyệt được, đừng hỏi anh tại sao, anh chỉ biết chắc chắn là vậy thôi.

Chung Thái Lam thở dài: “Anh để cho Cao Ngân Nguyệt chở anh và Lâm Hà về nhà rồi bảo cô ấy tự lái xe về ư?”

“Anh uống rượu, không thể lái xe được nên mới nhờ cô ấy chở.” Chu Mạnh Ngôn ngạc nhiên, logic của cô kiểu gì vậy?

Chung Thái Lam thở dài: “Mấy anh không thể gọi người lái xe hộ đến à? Sao lại để một ngôi sao chở các anh về chứ? Mà nếu cô ấy lái xe thì sao không ngồi luôn xe cô ấy đi? Bây giờ anh phải đi lấy xe về đã đành, ngày mai người ta còn mất công xuống gặp anh để trả xe. Mà quan trọng nhất, cô ấy là người của công chúng, anh bớt gây phiền cho người ta đi, nhỡ có tên paparazzi nào đó theo dõi thì sao?”

Chu Mạnh Ngôn: “…” Anh quên mất Cao Ngân Nguyệt tự lái xe đến, mà mấy chuyện có thể bị chụp lén các thứ anh cũng quên luôn.

“Được rồi, tại anh uống nhiều quá đấy.” Chung Thái Lam lắc đầu, vắt khăn tắm lên vai anh: “Mau lau khô người đi, cẩn thận bị cảm.”

Chu Mạnh Ngôn vừa lau người vừa tỉnh táo lại, sau đó chợt nhớ ra một chuyện: “Đệt!! Anh làm cho em một cây kẹo bông gòn! Nhưng cuối cùng lại quên cầm theo rồi.”

Chung Thái Lam: “…” Không ngờ tên này uống rượu vào xong bị đần đi, vậy mà cũng dễ thương ra phết, “Không sao, em nhận tấm lòng của anh.”

“Anh làm mất cả buổi tối, mãi mới làm được đấy.” Chu Mạnh Ngôn tức giận thở hổn hển: “Tất cả là tại mấy tên kia, làm hại anh quên béng mất.”

Chung Thái Lam cầm máy sấy sấy tóc cho anh, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, hôm khác mua hoa về cũng được.”

“Hừ.” Chu Mạnh Ngôn ôm eo cô, thở dài một hơi, uống rượu vào là hỏng hết việc mà!

Chung Thái Lam vuốt tóc anh, mái tóc anh đen nhánh và mềm mượt, cảm giác khi sờ rất sướng: “Được rồi, ngủ đi.”

Nhưng người nào đó uống nhiều rượu xong vẫn chưa chịu đi ngủ, chỉ muốn nói chuyện phiếm. Chu Mạnh Ngôn ôm lấy Chung Thái Lam: “Thái Lam, anh muốn hỏi em một việc.”

“Chuyện gì?”

Chu Mạnh Ngôn thì thầm bên tai Chung Thái Lam: “Hôm nay anh giúp Cao Ngân Nguyệt như vậy, em có giận không?”

“Không giận, câu tiếp theo đi.”

Chu Mạnh Ngôn không vui chút nào: “Tại sao lại không chứ?”

“Nếu là em thì em cũng sẽ nổi giận, với cả quan hệ giữa anh và Cao Ngân Nguyệt như vậy, nếu anh không ra mặt giúp cô ấy mới kỳ lạ đấy. Anh và cô ấy đã có gì với nhau đâu mà em phải giận?” Chung Thái Lam túm lấy cánh tay với đường nét hoàn mỹ của anh, cười nói: “Anh từ chối cô ấy rồi cơ mà, em vui còn không hết.”

Chu Mạnh Ngôn buồn bã hỏi: “Vui cho cô ấy hay là vui cho anh?”

“Vui cho cả hai, nhưng cho anh nhiều hơn một chút.” Chung Thái Lam vỗ lưng anh, “Hài lòng chưa? Có thể đi ngủ được chưa?”

“Không ngủ được.” Anh lật người đè lên cô: “Em có biết anh định làm gì không?”

Chung Thái Lam: “... Đừng có giở trò say rượu mất lý trí với em đấy.”



“Không được, rượu làm tê liệt thần kinh của anh mất rồi, anh không khống chế nổi bản thân nữa.” Chu Mạnh Ngôn liếm bờ môi khô khốc của mình, hôn nhẹ lên môi cô: “Mai em không có tiết.”

Chung Thái Lam suy nghĩ, đã mười hai giờ rồi, bây giờ mà lăn lộn kiểu gì cũng phải hơn một tiếng đồng hồ nữa mới được ngủ: “Ngày mai đi.”

“Sáng à?” Chu Mạnh Ngôn nhìn chằm chằm vào Chung Thái Lam.

“Buổi sáng.” Chung Thái Lam nhận lời.

Chu Mạnh Ngôn đồng ý: “Em uống thuốc chưa?”

“Uống rồi.” Nghĩ đến việc ở chung với nhau thì sẽ khó tránh khỏi cảnh lau súng cướp cò nên Chung Thái Lam đã quyết định uống thuốc tránh thai: “Làm gì vậy?”

Chu Mạnh Ngôn thay đổi tư thế, cố chen vào nơi bí ẩn nào đó của cô: “Vậy để anh xếp hàng đặt chỗ trước.”

“Anh bị điên à? Xếp hàng gì chứ, chẳng lẽ còn có người khác nữa?” Chung Thái Lam bị anh đè lên người nên không thể nhúc nhích nổi, cứ vậy mà bị anh chắn ở chỗ đó: “Tránh ra đi.”

Chu Mạnh Ngôn: “Tất nhiên là không có ai khác! Anh muốn từ từ, chỉ đứng đó thôi, không vào đâu.”

Chung Thái Lam không thể hất anh ra được, đành thở dài, bật cười: “Anh đúng là đồ tham lam.”

Chu Mạnh Ngôn ôm eo cô, như có như không cọ vào người cô: “Bây giờ khá hơn rồi đấy. Em chưa thấy anh lúc dậy thì đâu.”

“Lúc dậy thì anh thế nào?”

“Lúc nào cũng bực bội, không kiềm chế được bản thân mà nghĩ đến những chuyện đấy.” Bây giờ Chu Mạnh Ngôn nhớ lại, dường như vẫn có thể cảm nhận được sự nóng nảy ở thời niên thiếu ấy của bản thân, “Giải quyết bằng tay cũng chẳng ăn thua, làm xong được một lúc thì lại có cảm giác đấy, phiền chết đi được. Mà khi đấy mấy nữ sinh cứ tìm đến anh suốt, nhỡ chẳng may bị họ thấy thì sao? Mất mặt lắm.”

Điều phiền lòng nhỏ nhoi lúc dậy thì này đáng yêu thật đấy. Chung Thái Lam tò mò hỏi tiếp: “Vậy anh đã làm thế nào?”

“Nghỉ hè anh đã đi gặp bác sĩ để khám. Bác sĩ nói với anh là thanh niên nào cũng vậy, khuyên anh mau tìm bạn gái.” Chu Mạnh Ngôn hậm hực: “Sau đó anh đã quen cô bạn gái đầu tiên.”

Chung Thái Lam ồ lên: “Em không biết đấy, bạn gái đầu tiên của anh là ai vậy?”

“Em không biết à?” Chu Mạnh Ngôn bỗng cảm thấy vui vẻ, anh rất thích chút tự do ngắn ngủi đó.

Chung Thái Lam ôm eo Chu Mạnh Ngôn: “Anh kể cho em đi.”

Thế này thì ai mà từ chối được chứ.

Chu Mạnh Ngôn cọ cằm mình vào tóc cô, nhớ lại: “Nói là bạn gái đầu tiên nhưng càng giống như chơi trò gia đình hơn. Mùa hè năm đó anh đã sống trong căn biệt thự ở một vùng quê, còn cô ấy thì là hàng xóm, đó là gia đình Hoa kiều mới di dân, có vẻ họ chưa hòa nhập được. Vì anh biết nói tiếng Trung nên cũng hay nói chuyện với cô ấy. Trùng hợp lúc đó bác sĩ cũng bảo anh nên có một người bạn gái, vậy là anh yêu đương.”

“Sau đó thì sao?”

“Bị lừa.” Chu Mạnh Ngôn không vui phàn nàn, “Mặc dù đúng là anh có thể làm chuyện ấy với bạn gái nhưng cũng không thể trực tiếp nhảy đến cuối luôn, phải bắt đầu từng bước một. Mà khi hẹn hò với cô ấy thì cũng không vui lắm, xem phim, đi dạo, ăn uống này nọ… Anh không có động lực làm mấy việc đó, hơn nữa, anh cứ có cảm giác như đang lừa người ta lên giường ấy, hèn hạ lắm, vậy nên đến lúc khai giảng thì bọn anh chia tay.”

Chung Thái Lam bật cười, câu mà Chu Mạnh Ngôn dùng để tóm tắt câu chuyện này rất chuẩn. Nghe chuyện tình này chẳng khác gì chơi trò gia đình cả. Có lẽ cô bạn hàng xóm kia đã cảm nhận được tình yêu là gì, nhưng đối với Chu Mạnh Ngôn thì nó không là gì cả.

Chu Mạnh Ngôn thở dài: “Lúc đấy anh cảm thấy yêu đương không vui chút nào.”

“Đàn ông các anh đúng là...” Chung Thái Lam véo má Chu Mạnh Ngôn, quả là tên khốn vừa khiến người ta yêu lại vừa khiến người ta hận mà.

Chu Mạnh Ngôn nhìn sang Chung Thái Lam: “Nếu đó là em thì tốt biết mấy.”

Chung Thái Lam tàn nhẫn đập tan những tưởng tượng đẹp đẽ của Chu Mạnh Ngôn: “Dù vậy thì em cũng không lên giường với anh đâu.”

“Nếu không làm gì thì cứ đi từng bước cũng được.” Chu Mạnh Ngôn ảo tưởng: “Còn tốt hơn là tự giải quyết.”

Hàng mi thanh tú của Chung Thái Lam cong lên: “Sau này có Cao Ngân Nguyệt rồi mà?”

Chu Mạnh Ngôn rất cảnh giác: “Cao Ngân Nguyệt thì sao? Anh có hẹn hò với cô ấy đâu.”

Chung Thái Lam véo anh một cái: “Im ngay, trước mặt em mà còn dám nói dối? Kể cho em nghe xem anh và Cao Ngân Nguyệt hẹn hò thế nào đi, em đảm bảo sẽ không giận đâu.”

Chu Mạnh Ngôn tuyệt đối không tin, chuyện mối tình đầu này không có gì cả nhưng giữa anh và Cao Ngân Nguyệt thì coi như những gì cần làm đều đã làm rồi, sao có thể kể hết với Chung Thái Lam chứ, hơn nữa bây giờ anh cũng đang có cớ sẵn: “Anh không nhớ gì thật mà, chỉ là một giấc mơ thôi, ai nhớ được chứ?”

Chung Thái Lam yên lặng một lúc lâu, mãi sau mới quay người đi chỗ khác: “Không nói thì thôi.”

Thôi toang, giận rồi, hóa ra mình vừa chọn sai hướng.

Chu Mạnh Ngôn thầm thở dài, nhanh chóng lao đến chỗ Chung Thái Lam, ôm eo rồi vuốt tóc cô, nhẹ nhàng hôn lên da thịt sau tai cô: “Thái Lam… Đừng giận mà.”

Dưới sự tấn công dịu dàng của Chu Mạnh Ngôn, Chung Thái Lam cũng khó mà chống cự nổi, chưa đầy một phút sau cô đã quay ra nói: “Được rồi, em chỉ muốn biết thôi mà. Chuyện giữa anh và Cao Ngân Nguyệt do em viết ra đấy, sao em lại không chấp nhận được chứ? Em chỉ muốn hiểu thêm về những gì anh đang nghĩ thôi. Cho dù lùi mười nghìn bước lại mà nói thì em có để ý đến chuyện này cũng có sao đâu, chỉ là một giấc mơ, em tị nạnh làm gì?”

“Em không giận thật à? Em sẽ không bơ anh chứ? Em có thấy khó chịu không?” Chu Mạnh Ngôn luôn miệng xác nhận lại.

“Em chỉ thấy không vui vì anh giấu em chuyện gì đó thôi.” Chung Thái Lam hôn lên trán anh: “Còn những thứ khác của Chu Mạnh Ngôn thì em đều thích.”

“Được rồi.” Chu Mạnh Ngôn đành phải thỏa hiệp, Chung Thái Lam là người đặc biệt, giữa hai người không nên có bất kỳ bí mật và mâu thuẫn nào cả. Nhưng anh cũng không ngu xuẩn đến mức có gì thì nói hết ra mà chỉ thích thú hỏi Chung Thái Lam: “Vậy em muốn biết gì nào?”

Chung Thái Lam hỏi: “Lúc hẹn hò với Cao Ngân Nguyệt thì anh có cảm giác gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play