Bạch Đào chỉ thuận miệng châm chọc vài câu mà thôi, đúng như những gì cô đã
nói, điều cô cần chính là sự thật, còn chuyện tình cảm thì cảnh sát sẽ
không xen vào. Vậy nên khi ăn xong bát mì, cô thấy Chu Mạnh Ngôn vẫn còn ngẩn ra thì hơi bực bội: “Này, không có việc gì thì tôi đi đây.”
“Đợi đã.” Chu Mạnh Ngôn hoàn hồn, bây giờ không phải là lúc để nghĩ chuyện
này, “Cô từng nói là Nhiếp Chi Văn có một cô bạn gái cũ à?”
“Phải.”
“Có tiện nói một chút về những gì đã xảy ra không?”
Mặc dù thấy hơi khó hiểu nhưng Bạch Đào vẫn trả lời: “Bạn gái cũ của Nhiếp
Chi Văn tên là Khương Tuyết, tôi đã đến gặp cô ấy rồi. Nhìn qua thì có
vẻ cô gái này rất biết cách sống, tôi cũng đã xác nhận với cô ấy rồi,
tối ngày mùng 6 tháng 8 cô ấy và Nhiếp Chi Văn ở cùng nhau, cô ấy nói
rằng hai người đi ăn, sau đó đi xem phim, chỉ thế thôi, có gì đáng ngờ
à?”
Chu Mạnh Ngôn: “Nghe có vẻ như không có gì cả.”
“Vậy thì sao anh cứ nhằm vào Nhiếp Chi Văn vậy?” Bạch Đào rất tò mò, “Trực giác à?”
Chu Mạnh Ngôn không nói ra được, một phần là trực giác, một phần là do lo lắng nhưng anh chỉ có thể gật đầu với Bạch Đào thôi.
“Nhưng anh đã gặp anh ta bao giờ đâu.” Bạch Đào nghi ngờ: “Trực giác ở đâu ra? Chẳng lẽ anh ta là người nói xấu anh à?”
Chu Mạnh Ngôn chẳng nói đúng sai: “Có khi là vậy đấy, có thể cho tôi địa chỉ của cô Khương Tuyết kia để tôi đến xem thử không?”
Bạch Đào hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đưa địa chỉ cho anh: “Tôi cảnh cáo
anh, đừng có giở trò, nếu không thì tôi sẽ bắt anh đấy, thế là vui đủ
đường.”
“Đừng, cô muốn dùng tôi làm lá chắn cơ mà.” Chu Mạnh Ngôn nói: “Tôi cam đoan sẽ không làm gì đâu, chỉ đi gặp cô gái này thôi.”
Đang yên đang lành lại đến gặp bạn gái cũ của người ta làm gì? Bạch Đào nghĩ thầm rồi nói: “Tốt nhất là như vậy.”
Nhưng mấy tiếng sau, Bạch Đào lại nhận được điện thoại của Chu Mạnh Ngôn: “Khương Tuyết nhảy lầu rồi, có chuyện gì đó không ổn.”
Bạch Đào: WTF!
Đầu tiên là hãy quay trở lại thời điểm trước khi diễn ra cuộc gọi này khoảng mấy phút gì đó.
Sau khi Bạch Đào và Chu Mạnh Ngôn tạm biệt nhau, cô lập tức đến đội ma túy, đội trưởng đội đó họ Đảng, nghe nói xuất thân từ đội Miêu Hồng, là một
ông chú có bộ râu rất rậm rạp.
Bạch Đào có ông ngoại và cậu chống lưng nên được đội trưởng Đảng tiếp đón
rất ân cần và nhiệt tình, hai người nói chuyện một lúc, đội trưởng Đảng
vào thẳng vấn đề chính: “Cháu đến chỗ các chú có chuyện gì vậy?”
Bạch Đào cười hì hì, đưa thuốc cho ông ta: “Cháu muốn nghe ngóng chút chuyện ở chỗ chú thôi, nghe nói hai ngày trước các chú đã bắt được một ngôi
sao ạ?”
Đội trưởng Đảng nhận lấy điếu thuốc rồi cài lên tai, gật đầu: “Đúng là có chuyện đó.”
Hai ngày trước, một người dân nhiệt tình nào đó đã báo cảnh sát là ở chung
cư họ có người đang hút thuốc phiện, cảnh sát phá cửa xông vào thì đúng
là vậy, hơn nữa trong những người đang hút thuốc phiện ấy còn có một
người khá quen mắt, nghe tên mới biết là một ngôi sao nhỏ chẳng nổi
tiếng lắm.
Bạch Đào hỏi: “Cháu nghe nói có một nhà thiết kế tên là David, cũng tính là người có liên quan đến giới giải trí.”
“À, đúng lúc lắm.” Đội trưởng Đảng vỗ bàn, ném cho cô một bản ghi chép mới: “Cháu tự đọc đi.”
Bạch Đào đọc nhanh như gió, thoáng chốc đã đọc xong bản tường trình của ngôi sao kia, anh ta tự xưng là chỉ vô tình thử một lần để tìm linh cảm sáng tác mà thôi, bản thân anh ta vẫn là công dân tốt, luôn tuân thủ pháp
luật, vân vân…
Cũng không có gì nhiều ngoài mấy lời bao biện này nhưng điều quan trọng nhất là anh ta đã nói rằng lần đầu tiên mình tiếp xúc với “thứ này” là trong bữa tiệc của David.
“Hôm đó tôi được bạn dẫn đến, tôi không biết gì cả, chỉ nghĩ rằng đây là một bữa tiệc bình thường. Anh cảnh sát, các anh cũng biết là những người
như tôi phải nắm chắc cơ hội để làm quen thêm bạn bè, nếu không thì còn
lâu mới được xuất hiện trước công chúng… Mới đầu bữa tiệc đó rất bình
thường, chỉ là uống rượu rồi đùa giỡn với nhau thôi, sau đó uống nhiều
quá, mọi người cũng thoải mái hơn, có người hỏi tôi có muốn thử đồ tốt
không? Lúc đó tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ tưởng là anh ta muốn làm
chuyện đó với tôi. Không, không, tôi không phải gay, nhưng chẳng còn
cách nào khác, nếu muốn lăn lộn ở đây thì phải biết cách từ bỏ một số
thứ, chỉ là bán mông thôi mà, cũng chẳng có gì… Vậy nên tôi mới mơ hồ
đồng ý, tôi hít một hơi, lúc đó tôi thấy rất buồn nôn, sau đó thì chẳng
biết đã xảy ra chuyện gì nữa, chỉ thấy phê thôi…”
“Chỗ chú loạn thật đấy.” Bạch Đào vừa nhìn vừa cười ha hả, “Với cả, anh ta hút cái quái gì vậy ạ?”
Đội trưởng Đảng tự rót cho mình một tách trà táo đỏ, “Còn gì được nữa? Heroin chứ sao.”
Bạch Đào hỏi tiếp: “Vậy chú đã nghe nói đến Spring bao giờ chưa?”
“Cháu hỏi chuyện này làm gì? Có vụ án nào à?”
“Vụ của Cao Ngân Nguyệt ấy ạ.” Thấy đối phương còn chưa hiểu, Bạch Đào lại giải thích thêm: “Cao Tố Nga.”
Đây đúng là cái tên khiến người ta ấn tượng hơn, thoáng chốc, đội trưởng
Đảng lập tức hiểu ra: “À, Spring ấy hả? Hiệu quả của thứ ấy không bằng
heroin và thuốc phiện, đối với mấy con nghiện thì nó chỉ như đồ chơi cho trẻ con thôi, vậy nên mấy tên nghiện không dùng thứ ấy mấy đâu, đa số
là người bình thường.”
Bạch Đào hỏi tiếp: “Là những người nào vậy ạ?”
“Mấy người có bệnh cần chữa, lớn tuổi mà không cam lòng, hoặc mấy tên trẻ
tuổi thích ăn món mới.” Đội trưởng Đảng kể bừa ra cũng được khá nhiều,
“Nhiều phết đấy.”
Bạch Đào nói: “Nói cách khác thì rất có thể David cũng có được thứ ấy đúng không ạ?”
“Tám chín phần mười gì đó.”
Ánh mắt Bạch Đào sáng bừng lên: “Vậy bao giờ các chú bắt anh ta ạ? Không bắt thì để cháu bắt nhé?”
“Đợi chút.” Đội trưởng Đảng vội gọi cô lại: “Bọn chú theo dõi cậu ta được
một thời gian rồi, cháu đừng đánh rắn động cỏ, muộn nhất là ngày mai chú sẽ đến tìm cháu.”
Tất nhiên là Bạch Đào đồng ý rồi.
Cùng lúc đó, Chu Mạnh Ngôn đã tìm thấy Khương Tuyết, kể ra cũng khéo, anh
vừa đi vào khu chung cư thì thấy dưới tầng có một nhóm người đứng túm
tụm dưới chân một tòa nhà, anh nhìn lên sân thượng thì thấy có người nào đó, nhìn lại số nhà, anh lập tức có cảm giác không ổn lắm.
Vừa định xông vào tòa nhà kia, khuyên người ta đi xuống thì những người
đứng xem đã hét toáng lên, anh ngẩng đầu nhìn, một bóng người lóe lên
sau đó ngã bịch xuống nền đất bằng xi măng, máu và não văng tung tóe ra
khắp nơi.
Gần đó có hai bác gái nói chuyện với nhau.
Một người hỏi: “Người thuê nhà là cô gái trẻ họ Khương đúng không?”
Một người khác đáp: “Là cô ấy, đáng thương quá, tuổi còn trẻ mà lại nghĩ quẩn.”
Chu Mạnh Ngôn cố ôm tâm lý may mắn lên tầng, chỉ thấy cửa nhà Khương Tuyết
mở toang, nhưng bên trong lại chẳng có ai cả. Anh bất đắc dĩ thở dài và
gọi điện cho Bạch Đào.
Bạch Đào vừa nhấc máy đã hỏi: “Anh làm gì cô ấy rồi hả?”
“Cảnh sát Bạch, cô có thể tin tưởng người mình đang hợp tác một chút không
hả, cô nghĩ tôi làm gì cô ấy chứ?” Chu Mạnh Ngôn không biết nên khóc hay cười, “Tôi vừa đi đến nơi đã thấy cô ấy nhảy lầu rồi.”
Lúc cô đến, Chu Mạnh Ngôn đã đi ra ngoài, các cảnh sát khác cũng đến nhà
Khương Tuyết để lấy khẩu cung. Bạch Đào chìa giấy chứng nhận ra, sau đó
bắt đầu tìm xem có manh mối nào trong nhà Khương Tuyết không.
Vẫn giống như lần trước, đây là một căn phòng có trang trí rất ấm áp, chủ
nhà trồng khá nhiều cây xanh, trong bếp có máy sấy và nhiều đồ khác đã
có dấu hiệu được sử dụng nhưng lại không hề lộn xộn.
Bạch Đào đi vào phòng ngủ, trên bàn trang điểm của Khương Tuyết có khá ít mỹ phẩm dưỡng da, quần áo trong tủ cũng theo phong cách mộc mạc và đơn
giản, trên bàn máy tính có một tờ giấy bị gập lại làm đôi, Bạch Đào mở
ra xem, là di thư.
“Con xin lỗi bố mẹ, con đã mất động lực sống tiếp rồi. Con không thể báo
hiếu bố mẹ được nữa, hãy tha thứ cho con nhé, kiếp sau con sẽ lại làm
con của hai người. Đứa con gái bất hiếu: Khương Tuyết.”
Lập lờ thế nhỉ. Bạch Đào nghĩ thầm trong lòng, đồng thời cầm điện thoại di động bên cạnh lên.
Theo nhật ký cuộc gọi thì khoảng hai mươi phút trước khi nhảy lầu, Khương Tuyết đã nói chuyện điện thoại với Nhiếp Chi Văn.
Trái với sự bi thảm ở chỗ Chu Mạnh Ngôn và Bạch Đào, bên Chung Thái Lam lại đang nắng vàng rực rỡ, cực kỳ tươi sáng.
Xế chiều hôm nay, Giang Tĩnh nhận được điện thoại của Quách Mậu Nguyên,
hai vợ chồng già ngồi ở một góc nấu cháo điện thoại hơn nửa tiếng đồng
hồ, sau khi cúp máy, bà vui vẻ nói với cô: “Chú Quách của con bảo mẹ về
sớm một chút, chắc không kịp xem triển lãm rồi, để mẹ mua cho con và
Tiểu Hàm vài bộ quần áo.”
Chung Thái Lam có cảm giác như mình sắp được tan học rồi vậy, cô lập tức nói: “Không cần đâu, mẹ mua cho Tiểu Hàm thôi là được rồi ạ.”
“Con tự nhìn lại mình đang ăn mặc thế nào đi.” Giang Tĩnh không vui, “Hai
mươi mấy tuổi đầu rồi mà mặc còn bảo thủ hơn cả mẹ, có người đàn ông nào sẽ thích con chứ?”
Chung Thái Lam không dám nói dù có lạnh lùng thì cũng là một loại phong cách, chỉ có thể gật đầu: “Mẹ nói đúng lắm… Nhưng mà chúng ta cứ mua đồ cho
Tiểu Hàm đi, ở Tùng Dung không có nhiều quần áo như thành phố Hoài đâu
mẹ.”
Mỗi khi có chuyện gì thì cứ lấy Quách Tiểu Hàm ra là thượng sách.
Nhưng nào ngờ sau khi trải qua chuyện lần trước, Quách Tiểu Hàm đã trưởng
thành hơn rất nhiều, cô bé hiểu chuyện nói: “Mẹ ơi, mẹ mua cho chị đi ạ, chị ấy còn phải đi hẹn hò nữa.”
Chung Thái Lam: “…” Nể mặt chị đây đã cứu em một mạng, em có thể đừng gài bẫy chị ruột của mình không?
Giang Tĩnh nghe vậy thì lại cảm thấy rất vui vì sự thân thiết của hai chị em gái, bà gật đầu lia lịa: “Mua chứ, phải mua hết.”
Chung Thái Lam xốc lại tinh thần, đi dạo trung tâm thương mại với họ từ chiều đến tận tối, ba người xách túi lớn túi nhỏ ra ngoài. Cuối cùng thì
Giang Tĩnh cũng thỏa mãn dẫn Quách Tiểu Hàm quay về khách sạn. Trước lúc chia tay, bà còn kéo cô sang một bên, nhẹ nhàng nói: “Mặc dù con gái
rụt rè là đúng, nhưng con phải biết nắm bắt cơ hội, người ta hẹn con ra
ngoài thì con đừng có từ chối mãi, nếu từ chối nhiều quá, người ta sẽ
không muốn hẹn con nữa đâu, biết chưa?”
“Ha ha, mẹ và Tiểu Hàm đi đường cẩn thận nhé.” Chung Thái Lam cố ý nói sang việc khác.
Giang Tĩnh gí ngón tay vào trán cô: “Đừng có mà giả ngu, mẹ của con không
phải là loại người cổ hủ gì, chỉ cần đừng có bầu trước khi cưới là được, ôm bụng lớn để kết hôn thì xấu lắm.”
Chung Thái Lam bó tay, "Mẹ à, mẹ nói gì thế?”
“Mẹ biết là con không thích nghe.” Vẻ mặt Giang Tĩnh rất phức tạp: “Từ nhỏ
con đã trưởng thành trước tuổi, thích tự mình quyết định mọi chuyện, mẹ
cũng kệ con. Nhưng mẹ là mẹ của con, mẹ hại con được chắc? Mẹ ăn muối
còn nhiều hơn con ăn cơm đấy. Con có đốt đèn lồng thì cũng không tìm
được người nào có điều kiện như Tiểu Nhiếp đâu, điều này chắc con cũng
tự hiểu.”
Chung Thái Lam cũng từ bỏ việc nói lý với mẹ mình, đành nói qua loa cho xong
chuyện: “Vâng, vâng, con biết rồi, con sẽ cân nhắc, xe tới rồi kìa mẹ.”
Cô giúp Giang Tĩnh mở cửa xe taxi, Giang Tĩnh không còn cách nào khác,
đành phải kéo Quách Tiểu Hàm ngồi vào xe: “Đừng có coi lời mẹ như gió
thổi qua tai đấy.”
“Dạ, dạ, dạ, con nghe rồi ạ.” Chung Thái Lam đọc địa chỉ khách sạn, thấy xe
đi xa rồi cô mới thở phào một hơi, nhẹ nhõm như thể vừa trút bỏ được một gánh nặng ngàn cân vậy.
Vừa về đến nhà, cô không nhịn được mà chia sẻ cho Chu Mạnh Ngôn biết tin vui này: “Ngày mai mẹ tôi đi rồi, cảm ơn trời đất.”
Chu Mạnh Ngôn đang chơi ipad, nghe cô nói vậy thì ngạc nhiên: “Tôi còn
tưởng cô sẽ tranh thủ hưởng thụ tình yêu thương của mẹ cơ.”
Nghe anh nói vậy, Chung Thái Lam cũng không thể phản bác được, những lúc
Giang Tĩnh không quan tâm thì cô tức giận chê bà bất công, đến khi bà
thật sự quan tâm thì cô lại thấy sự quan tâm ấy rất phiền phức, đừng nói là tình yêu, đôi khi tình thân cũng phức tạp không kém.
“Đừng nói chuyện về tôi nữa, đi dạo phố, mua sắm cả ngày hôm nay rồi.” Chung
Thái Lam vứt túi giấy sang một bên, ngồi khoanh chân dưới dất, xoa bóp
chân: “Đi đau hết cả chân. Hôm nay anh có thu hoạch gì không?”
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô với ánh mắt thăm dò: “Tôi gặp Bạch Đào, nói chuyện với cô ấy về chuyện hôm qua.”
“À.” Chung Thái Lam rất tự nhiên hỏi tiếp: “Có manh mối gì không?”
Chu Mạnh Ngôn: “…”
Chung Thái Lam khó hiểu: “Sao thế?”
“Không có gì.” Tâm trạng Chu Mạnh Ngôn hơi phức tạp, trước kia mỗi lần anh
nhắc đến Bạch Đào thì cô luôn mất tự nhiên, như thể đang cố gắng lảng
tránh điều gì đó, nhưng hôm nay lại đột nhiên không biểu hiện như vậy,
không hiểu là đã có chuyện gì. Anh cảm thấy hơi hụt hẫng nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ nghiêm mặt nói: “Có, bạn gái cũ của Nhiếp Chi Văn tự sát rồi.”
Chung Thái Lam giật mình: “Gì cơ?”
Lần này thì Chu Mạnh Ngôn thật sự cảm thấy không vui, nhắc đến Bạch Đào thì không phản ứng gì, nhưng nhắc đến bạn gái cũ của Nhiếp Chi Văn lại giật mình, thái độ này đúng là có vấn đề.
Chung Thái Lam không hề cảm nhận được thái độ của anh, chỉ nhíu mày: “Đang yên đang lành lại tự sát… cũng trùng hợp quá đi.”
Đột nhiên tâm trạng của Chu Mạnh Ngôn lại tốt lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT