Hôm sau, Lý Chí Thành vẫn đến dạy kèm cho Lưu Ngọc. Anh vẫn không có bất kì biểu cảm gì đặc biệt với cô, chuyên tâm dạy học. Lưu Ngọc có chút lo lắng bồn chồn vì không biết anh đang nghĩ gì. Tất nhiên cô giấu những xúc cảm đó ở trong lòng, không để anh biết.
Cô rất tò mò về cuộc sống của anh.Cô muốn biết thêm thông tin về anh chứ không phải mỗi cái tên- Lý Chí Thành. Vì thế cô quyết định theo dõi anh mỗi ngày.
Ngày đầu tiên, cô phát hiện anh không có xe, hằng ngày đều đi bộ đến nhà cô để dạy học. Nhưng nhà anh ở rất xa, xa đến nỗi cô phải đi theo sau anh hơn 2 tiếng đồng hồ mới đến nơi. Nhưng cô càng sốc hơn khi biết anh sống trong một ngôi nhà lụp xụp xiêu vẹo,gần như "mục nát" và có thể bị gió lớn cuốn đi bất kì lúc nào.
Ngày thứ hai, cô lại phát hiện anh đi bộ thật xa đến một bệnh viện. Cô thấy anh tiến vào một phòng bệnh chăm sóc một người phụ nữ đang nằm liệt giường, trên người mắc rất nhiều dây điện, bà ấy bị bệnh rất nặng. Sau khi anh rời đi, cô rút một khoản tiền lớn từ tài khoản riêng của mình để hối lộ cho một y tá. Y tá nói cho cô biết người phụ nữ kia chính là mẹ anh - Lý Uyên đang phải chạy thận hằng ngày để duy trì mạng sống.
Ngày thứ ba, cũng là ngày thứ bảy. Theo hợp đồng, 2 ngày cuối tuần anh sẽ không dạy kèm cho cô. Thế nên, cô đã mai phục ở nhà anh từ 6 giờ sáng. Cô háo hức không biết cuối tuần của anh sẽ như thế nào?Nhưng cô chờ mãi không thấy anh bước ra, hỏi thăm hàng sớm mới biết anh đã rời nhà từ sớm. Chán thật! Cô trễ mất rồi.
Ngày thứ tư, là ngày chủ nhật. Để không bị trễ, cô đã có mặt ở đó từ khi mặt trời chưa ló dạng, sương đêm vẫn chưa tan, bóng tối vẫn còn bao phủ, lúc 3 giờ rưỡi sáng. Cô trốn ở một góc khuất ở gần nhà anh, cái lạnh của đêm như làm cô đóng băng, mấy con muỗi chết tiệt thì cắn cô tấy đỏ. Cô phải chịu trận như thế cả tiếng đồng hồ.
Cuối cùng cô cũng đợi được anh. Anh rời khỏi nhà, vẫn là đi bộ. Hôm nay anh mặc một bộ trang phục bình thường, áo thun cộc cùng quần dài nhưng chúng đều đã cũ và có vết rách,lấm tấm mấy vết bẩn. 1 tiếng sau khi đi bộ, anh bước vào một công trường đang xây dựng. Cô thấy anh làm việc ở đó, anh vác những thùng xi măng lớn nặng trĩu, anh đẩy những chiếc xe đầy gạch, anh vác những thanh lớn thanh nhỏ trên vai, anh khiên những chồng gạch lớn đi lên cầu thang dựng tạm, nhìn qua chẳng có chút an toàn. Cái nắng ban trưa bắt đầu lên, mặt trời treo trên đỉnh đầu chói chang nắng gắt. Cô đứng ở dưới chiếc ô của mình còn muốn choáng váng nhưng anh thì đang ở ngoài kia, làm việc, không một mái che, chỉ có chiếc nón cũ kĩ đội lên đầu.
Lòng cô trỗi lên một cảm giác chua xót đến nghẹn ngào! Có lẽ cô đã yêu anh rồi.
Ngày thứ năm, cô cũng chờ anh ở trước nhà từ sớm. Vì anh dạy học cô vào buổi chiều nên cô đến sớm để xem anh sẽ làm gì vào buổi sáng và tối. Cô thấy anh chuẩn bị rời khỏi nhà, nhưng lần này anh ăn mặc chỉnh chu hơn ngày hôm trước. Là bộ trang phục đó, áo sơ mi màu tím nhạt cùng quần âu dài, đây cũng là bộ mà cô thấy anh mặc trong đêm mưa kia.
Lần này anh đi bộ một khoản gần hơn, đến trường đại học sư phạm k. Thì ra anh là giảng viên khoa Toán của trường.
Trưa, cô nhanh chóng bắt taxi về nhà đợi anh đến dạy học, không để anh nghi ngờ rằng cô đã theo dõi anh.
Đến tối, cô lại lẳng lặng bám theo anh. Nhưng lần này bị anh phát hiện rồi.
" Sau ngày nào cũng theo dõi tôi? " - Anh lạnh lùng.
" Em...em..." - cô ấp a ấp úng không nói nên lời. Cô đã trốn kĩ lắm rồi sao anh còn phát hiện chứ. Cô biết phải nói thế nào đây.
" Lưu tiểu thư, như cô đã thấy cuộc sống hằng ngày của tôi không có gì đặc biệt hơn người. Hy vọng cô sao này đừng làm như thế nữa" - Lý Chí Thành nói rồi xoay người bước đi.
Lưu Ngọc không muốn để anh rời đi như vậy. Nếu hôm nay để anh đi thì nhỡ ngày mai anh không đến dạy nữa thì cô sẽ không còn cơ hội nói cho anh biết. Cô liền lấy hết can đảm thét lên.
" Lý Chí Thành! Lưu Ngọc em thích anh! Chúng ta đã từng gặp nhau trước đó, anh nhớ không? Đêm ấy trời mưa, tại mộc gốc cây ở đường x, em đã thích anh từ giây phút đó rồi!"
" Lưu tiểu thư, đừng đùa nữa. Cô nên về đi"
" Không! Em không đùa. Em thích anh! Em thích anh! " - cô vẫn thét lớn
" Vì sao? Vì tôi đáng thương hại sao?"
" Không! Không phải!"
" Vậy thì tại sao?"
" Em... em không biết! Yêu anh đâu cần phải có lý do chứ"
"... "
Lý Chí Thành cũng không biết nên dùng lời lẽ gì để nói với cô. Anh không phải chưa từng được nữ sinh tỏ tình. Mấy lần khác anh đều rất lạnh lùng từ chối vì anh biết trong mắt họ chỉ đơn giản là sự ái mộ. Nhưng đối với Lưu Ngọc, anh nhìn ra được sự chân thành trong từng câu chữ. Lần đầu tiên anh cảm thấy bối rối không biết phải làm gì.
Bởi anh cũng giống như cô, cũng đã thầm mến cô từ lần đầu gặp mặt. Không phải đêm mưa ấy mà là một ngày đẹp trời từ rất lâu rồi, lúc ấy anh chỉ mới 18 tuổi. Hôm ấy mẹ anh bệnh nặng phải nhập viện điều trị nhưng anh lại không có tiền. Anh đã quỳ xuống để van xin những bác sĩ và y tá ở để họ cho mẹ anh được cấp cứu nhưng họ vô tâm nói với anh " cậu cần đóng viện phí trước".
Ngay lúc ấy một cô bé độ chừng hơn 10 tuổi xuất hiện, cô bé để tóc mái và thắt hai bím tóc rất đáng yêu. Cô bé chạy khỏi vòng tay mẹ rồi chạy đến dùng đôi tay nhỏ bé của mình lau nước mắt cho anh - một người đang quỳ trên đất. Ngây ngô nói với anh:
" Hoàng tử đừng khóc! Cô tiên nhỏ đến giúp hoàng tử rồi nè!"
Sau đó, liền lột chiếc lắc tay bằng vàng đưa cho anh.
" Ba nói cái vòng này có thể bán được tiền a, có tiền rồi có thể đóng viện phí"
Anh nào dám lợi dụng trẻ con mà vụ lợi chứ, huống chi mẹ cô bé kia đang ở đây. Nhưng vị phu nhân kia lại tươi cười nói với cậu "Cậu nhận lấy đi! Đó là tấm lòng của con bé. Hy vọng mẹ cậu sớm bình phục". Thì ra trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt.
Suốt mấy năm qua, anh chưa bao giờ quên cô bé tốt bụng và vị phu nhân nhân từ kia. Họ cũng chính là người của Lưu gia, Lưu phu nhân và tiểu thư Lưu Ngọc.
Anh thật muốn nói anh cũng đã yêu cô từ giây phút ấy, cũng không biết là lý do gì. Có lẽ là vì sự lương thiện thánh thuần của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT