Theo hiểu biết phiến
diện của cô, Ôn gia ở Giang Thành và Ôn gia coi trọng khuôn phép của tổ
tiên ở Yến Thành kia là cùng một dòng họ, tinh thần tài phú lưu truyền
đến nay đã hàng trăm năm, là gia tộc lớn quyền thế hùng hậu nhất nhì
giới hào môn, địa vị không thể lay động.
Còn lại, cô cũng không biết Ôn Thụ Thần ở nhà đứng hàng thứ mấy, trong gia tộc có anh chị em gì hay không.
Tới nhà cũ Ôn gia, Hạ Thanh Trì được quản gia dẫn tới phòng khách, mới vừa
vào cửa, đã nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm dịu dàng ngồi trên sô
pha đầu tiên, thấy cô xuất hiện, buông chén trà trước, trên mặt treo nụ
cười khéo léo: “Đây chắc là Hạ tiểu thư nhỉ?”
Hạ Thanh Trì còn
chưa biết thân phận của người phụ nữ nhìn như trung niên ba bốn mươi
tuổi trước mặt này là gì, nên không mở miệng gọi.
Khâu Cẩm đi tới, mới lần đầu gặp mặt đã nắm lấy tay cô: “Dì là vợ thứ hai của cha Thụ Thần, cháu gọi dì là dì Khâu cũng được.”
Vợ thứ hai?
Hạ Thanh Trì trong lòng tự biết đúng mực, giữ thân phận danh viện Hạ gia, mở miệng nói: “Bà Ôn (Ôn phu nhân).”
Cô không muốn xưng hô thân mật như Khâu Cẩm, về mặt lễ nghĩa lại cũng làm người ta không bắt lỗi được.
Nụ cười của Khâu Cẩm phai nhạt đi một phần, rất nhanh lại khôi phục nhiệt
tình: “Cha của Thụ Thần nghe nói về chuyện của các cháu, liền muốn gặp
cháu, không hổ là danh viện khuê tú của Hạ gia ở Yến Thành, dáng vẻ này, thật là xinh đẹp.”
Hạ Thanh Trì từ nhỏ đã nghe nhiều lời ca ngợi nịnh hót, không vì vài câu khen của Khâu Cẩm mà đắc chí. Cô nhẹ mím môi đỏ, chỉ là trong lòng nghi ngờ nghĩ, quan hệ giữa mình và Ôn Thụ Thần
còn chưa công khai, cũng không thường xuyên xuất hiện cùng nhau ở đây
đó.
Tại sao lại bị Ôn gia “nghe nói”?
Khi Hạ Thanh Trì
đang thất thần hai giây, ở chỗ cầu thang có bóng dáng của một người đàn
ông đi xuống, dáng đứng cao thẳng, không nhìn ra vẻ già nua ở tuổi 64,
ngũ quan khuôn mặt mơ hồ mang theo đường nét tuấn mỹ thời còn trẻ, bên
mái vài sợi tóc bạc, dưới miệng cong lên một nụ cười nhạt.
“Đây chính là cha của Thụ Thần.” Khâu Cẩm ở bên nhắc nhở.
Dựa vào này khí chất này, Hạ Thanh Trì cũng có thể nhìn ra là ai.
“Ngài Ôn.” Cô vẫn dùng kính ngữ, mà không phải bác Ôn.
Ôn Cảnh Xuân giấu ánh mắt sắc bén dưới đôi mắt ôn hòa, nhìn cô đánh giá mấy phần: “Nghe nói cháu và Thụ Thần ở bên nhau?”
Hạ Thanh Trì sửng sốt, cũng không biết Ôn Thụ Thần có nói chuyện này với người trong nhà hay không.
Cô và anh, chắc là coi như ở bên nhau đi?
Nhưng cũng chưa chính thức làm rõ với nhau mối quan hệ này, về chuyện này,
hai người chỉ liên lạc thường xuyên và quan tâm hơn một chút so bạn bè
bình thường thôi.
Hạ Thanh Trì đắn đo không xác định được thái độ của Ôn gia là gì.
Nghe những lời từ miệng cha và mẹ kế của Ôn Thụ Thần nói ra, e rằng bọn họ đã tìm người điều tra để biết.
Đột nhiên phái người tìm cô tới, là muốn cô tách khỏi Ôn Thụ Thần? Hay là
lần đầu tiên gặp mặt thấy cô không phù hợp với yêu cầu con dâu của Ôn
gia?
Hạ Thanh Trì trầm mặc một lúc lâu, Ôn Cảnh Xuân cũng không
trách, ngược lại thái độ hiền hoà hơn rất nhiều: “Khi lão gia tử mất vì
bệnh, không yên lòng nhất là về hôn nhân đại sự của Thụ Thần, hiện tại
nó đã biết phải tìm cho mình một nàng dâu, bác là cha nó cũng rất vui
mừng, buổi tối cả nhà ăn một bữa cơm, cháu Hạ ở lại làm khách đi.”
“Cô đã để bảo mẫu dọn dẹp phòng của Thụ Thần xong rồi.” Khâu Cẩm thuận thế
tiếp lời, không muốn cho Hạ Thanh Trì cơ hội cự tuyệt, còn hiền lành
cười với cô: “Cháu Hạ mệt mỏi rồi, có thể lên lầu nghỉ ngơi một lúc.”
Hạ Thanh Trì bên môi chậm rãi cười, không trực tiếp thừa nhận quan hệ giữa cô và Ôn Thụ Thần: “Tôi không mệt, ngồi ở phòng khách là được rồi.”
Cô đến Ôn gia làm khách, thân phận trước mắt còn danh không chính ngôn
không thuận mà đã lên tầng vào phòng ngủ của Ôn Thụ Thần, chuyện này mà
bị truyền ra ngoài, chỉ sợ ném hết mặt mũi Hạ gia.
Sau khi cự
tuyệt, Khâu Cẩm lại nói: “Cháu Hạ và Thụ Thần quen nhau như thế nào vậy? Đứa bé này từ nhỏ đã không chủ động lắm với bất kì đứa con gái nào, cô
rất sợ với tính tình quạnh quẽ này, nó sẽ tiếp tục sống cô độc cả quãng
đời còn lại.”
Nghe giọng điệu, chữ chữ đều có mức độ liên quan với Ôn Thụ Thần.
Mà Hạ Thanh Trì trong lòng biết rõ ràng, trên đời này có người mẹ kế nào thực sự tử tế lương thiện chứ?
Cô cong khóe môi, nói những gì muốn nói: “Ôn Thụ Thần là một người rất ấm áp, sẽ không sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”
Khâu Cẩm đã lấy ra toàn bộ nhiệt tình để chiêu đãi, nghe cô nói chuyện chu
toàn, tư thái lại lạnh nhạt, không quá mức thân mật với người khác.
Nghĩ thầm, nha đầu này tuổi còn nhỏ, lại không dễ lừa gạt.
Bà rất nhanh chóng lại uyển chuyển hiền lành cười rộ lên, sai bảo mẫu
chuẩn bị chút điểm tâm ngọt và nước trà để chiêu đãi khách.
Hạ Thanh Trì trên mặt bình tĩnh, nhưng nội tâm vẫn ngây thơ.
Cô cứ ngồi trong phòng khách, nghe Khâu Cẩm nửa ngày kể chuyện về Ôn Thụ
Thần lúc nhỏ để kéo quan hệ. Mà ngài Ôn kia ngồi ở một bên rất ít nói
chuyện, ánh mắt lại đang dò xét ngôn hành cử chỉ của cô.
Nói xong lời cuối cùng, Ôn Cảnh Xuân đột nhiên lấy tư thái trưởng bối nhắc tới:
“Thứ tư tuần sau là ngày hoàng đạo, cháu và Thụ Thần chọn luôn ngày này
để kết hôn đi.”
Hạ Thanh Trì đang uống trà, cổ họng đột nhiên sặc nước, suýt nữa ho khan.
Đôi mắt đen nhánh của cô xẹt qua kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: “Ngài Ôn, việc này tôi không làm chủ được.”
“Thụ Thần không muốn kết hôn với cháu à?” Ánh mắt Ôn Cảnh Xuân nhìn qua.
Hạ Thanh Trì chậm rãi buông chén trà, ngẩng đầu nói: “Hôn sự của tôi là do cha tôi và Hạ gia làm chủ.”
Với xuất thân danh viện, sau lưng có gia tộc làm chỗ dựa, không có chuyện tự mình bí mật định ra hôn sự.
Huống chi, quan hệ giữa cô và Ôn Thụ Thần, ngay cả thân phận bạn trai bạn gái cũng chưa ổn định.
Nói kết hôn là quá sớm.
“Cái này đơn giản, Ôn gia sẽ gặp mặt cha của cháu nói về hôn sự.” Khâu Cẩm
cười nói, nhiệt tình nắm tay Hạ Thanh Trì, lại bổ sung nói: “Cháu có thể lãnh chứng cùng Thụ Thần trước, hôn lễ chúng ta phải làm long trọng một chút, có thể chậm rãi chuẩn bị từ bây giờ được rồi.”
Ôn Cảnh Xuân cũng tán thành: “Bác đã phái người mang sính lễ đến Yến Thành, tới cửa nhà cha cháu cầu hôn……”
Cái tốc độ này làm Hạ Thanh Trì suýt nữa không đỡ được.
Quá mức nhiệt tình, lại có vài phần quỷ dị.
Hạ Thanh Trì nhất thời không hiểu nổi, thấy Ôn Cảnh Xuân lại nói đã phái
người đến Yến Thành tìm cha cô bàn chuyện cưới hỏi, môi đỏ khẽ nhúc
nhích, chung quy là không làm hạ thể diện cha của Ôn Thụ Thần ngay tại
chỗ.
Thế nhưng nói đến cha mẹ, Hạ Thanh Trì mặc dù muốn uyển
chuyển cự tuyệt hôn sự này, nhưng để cha cô mở miệng thì sẽ tương đối
thỏa đáng hơn một chút.
Vẫn giữ lại cho nhau ba phần đường sống.
Khâu Cẩm rất hài lòng, trái phải nhìn Hạ Thanh Trì cũng càng ngày càng
thích: “Cô cũng đã sớm nghe nói về danh viện Hạ gia, nghe nói cháu có
một người cô vẫn là khuê nữ(*), được bình chọn là con dâu hoàn hảo nhất
trong bảng xếp hạng phu nhân hào môn, ai cũng muốn cưới cô của cháu vào
cửa, muốn cướp người. Không nghĩ tới Ôn gia chúng ta cũng có cái phúc
khí cưới được đại tiểu thư của Hạ gia.”
(*) Khuê nữ: Con gái chưa chồng và là con nhà quyền quý.
Kỳ thật Hạ Thanh Trì cảm thấy nói hơi quá, những năm này đều lặng lẽ sinh hoạt ở Giang Thành, theo bên người bà ngoại.
Thanh danh không bằng Hạ gia bên kia, cũng còn không nổi tiếng bằng đứa em
gái họ tên là Hạ Lê từ nhỏ đã lớn lên ở bên cạnh bà nội của cô.
Trong ngôn hành cử chỉ của Khâu Cẩm, lời trong lời ngoài như thể con trai ruột của mình sắp cưới vợ, nhặt được bảo bối.
Hạ Thanh Trì ứng phó rất mệt, ngoài mặt thì nụ cười đặc trưng vẫn bất biến.
Đến khi Ôn Cảnh Xuân đã tới giờ nghỉ ngơi, Khâu Cẩm đỡ chồng lên lầu trước, phòng khách to như vậy cũng liền lập tức thanh tịnh.
Không có người khác ở đây, Hạ Thanh Trì mới lấy ra di động, nhắn WeChat cho Ôn Thụ Thần: [ Tôi đang ở nhà anh! ]
Gửi một tin nhắn đi, dường như vẫn cảm thấy mình nói chưa đủ cụ thể.
Hạ Thanh Trì lại tiếp tục: [ Cha anh phái quản gia đưa tôi tới nhà cũ, Ôn
Thụ Thần, cha anh muốn tôi và anh kết hôn vào thứ tư tuần sau!!! ]
Hai tin nhắn gửi đi, giống như đá chìm đáy biển.
Hạ Thanh Trì đoán có thể là Ôn Thụ Thần đang mở họp, điện thoại tạm thời rời thân.
Nếu không, với tác phong của anh, không có khả năng giả chết không trở về.
Vậy thì cũng chỉ có thể đợi.
Trong lúc đang đợi, Khâu Cẩm chậm chạp không lộ diện, ngược lại Hạ Thanh Trì
đang nhàm chán thì bỗng dưng thấy một thân hình nam nhân cực kỳ giống Ôn Thụ Thần đi vào phòng khách.
Hai giây đầu còn tưởng là anh.
Đối diện xuất hiện một người đàn ông với ngũ quan tinh xảo nhu hòa, khuôn
mặt phải nói là rất giống Ôn Cảnh Xuân, cũng mặc áo sơmi màu xám nhạt,
trên cánh tay đắp một cái áo khoác tây trang cao cấp, bên người còn có
một cái vali, hẳn là ra ngoài phong trần mệt mỏi trở về.
Hạ Thanh Trì bưng chén trà ngồi ở trên sô pha, sự xuất hiện của cô dường như không khiến người đàn ông xa lạ này bất ngờ.
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, anh bỗng nhiên mỉm cười trước, độ
cong rất hoàn mỹ: “Tôi tên là Ôn Việt, em là con gái nhà ai?”
Anh họ hay là em họ Ôn Thụ Thần vậy?
Hạ Thanh Trì lễ phép trả lời: “Hạ gia ở Yến Thành.”
Ôn Việt đặt áo khoác tây lên trên vali, chậm rãi đi tới: “Có phiền nếu mời tôi uống chén trà không?”
“Đây là nhà của họ Ôn.” Hạ Thanh Trì chỉ là khách, anh ta mới là một trong những chủ nhân tòa nhà cũ này chứ nhỉ.
Nào có đạo lí ‘có phiền không’?
Ôn Việt thong dong hào phóng ngồi xuống sô pha đối diện, rót chén trà.
Cử chỉ và cả khí chất giữa anh ta và Ôn Thụ Thần có ba phần tương tự.
Nhưng khác nhau ở chỗ, Ôn Thụ Thần mặc áo sơmi thích bất động thanh sắc cài
chặt mỗi một viên cúc áo, chỗ cổ áo chỉ lộ ra nửa tấc, mỗi lần đều gãi
đúng chỗ ngứa, thoạt nhìn vừa thần bí vừa tràn ngập cảm giác cấm dục nam tính.
Mà người nhà họ Ôn trước mặt, áo sơ mi không thắt cà vạt, cũng cởi ra hai viên cúc áo, lộ ra bộ phận trên xương quai xanh.
Hạ Thanh Trì không có thói quen nhìn chằm chằm vào nam nhân xa lạ, cô cúi đầu, cũng uống trà.
Ôn Việt lúc này nói chuyện phiếm, uống xong trà rồi nói: “Tôi ở Giang
Thành chưa bao giờ gặp cô gái như em, vừa nhìn cũng đã biết không phải
là người địa phương, mấy năm gần đây mới cư trú ở Giang Thành à?”
Hạ Thanh Trì đã tới Giang Thành từ rất lâu, chẳng qua là sống ở thị trấn cực kì ít lộ mặt thôi.
Cô không quá thích cùng nam nhân xa lạ nói về chuyện riêng tư của mình, cười cười: “Ừm.”
Ôn Việt thấy cô không thích đáp lời, ánh mắt mang theo ý tìm tòi nghiên
cứu không dời đi, Hạ Thanh Trì giờ phút này mặc một bộ váy lụa mỏng màu
xanh bạc hà, dáng ngồi rất quy củ an phận, vòng eo thướt tha, đôi chân
dưới làn váy tinh tế thẳng tắp.
Có lẽ thiên tính của đàn ông là
có một dục vọng chiếm hữu đối với người con gái tốt đẹp như vậy, nên hảo cảm của anh tăng thêm vài phần với cô gái có khí chất danh viện trước
mắt này.
Không khí trong phòng khách lặng im một lát, đáy mắt
thâm trầm của Ôn Việt lưu động, môi mỏng thấp thấp nói: “Cô gái nhỏ họ
Hạ, có thể cho tôi một phương thức liên hệ riêng của em không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT