*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edited by Raine Wu - rainewu.wordpress.com-----------Tiệm net.
Lúc Nghiêm Diệc Sơ mở máy tính lên, giao diện trò chơi hiện lên, cậu vẫn không thể tin nổi.
Cận Sầm ngồi bên cạnh cậu, đang đăng nhập vào tài khoản của mình.
Nghiêm Diệc Sơ thông qua lời mời bạn bè của Cận Sầm rồi cả hai bước vào phòng chơi. Nghiêm Diệc Sơ với Cận Sầm đều chơi nhân vật nữ, nhân vật của Nghiêm Diệc Sơ ăn mặc rất đẹp—trước kia khi còn ở Xuyên Thành, đám bạn ăn gà đã đổi cho cậu, còn Cận Sầm thì mặc trang phục dành cho người mới chơi.
"Vô chưa?"
Nghiêm Diệc Sơ hỏi.
"Vô đi."
Cận Sầm ngồi dựa vào ghế gaming, một tay cầm chuột, một tay chống đầu, lười biếng nhìn vào màn hình vi tính.
Thấy Nghiêm Diệc Sơ đang hiển thị online nên Từ Dịch Bình phấn khích gửi cậu tin nhắn Wechat.
Nan Bình: Sơ ca! Tao thấy mày đang 'ăn gà' á nha! Chơi chung với!Nghiêm Diệc Sơ nhíu mày.
Cậu quay sang hỏi Cận Sầm: "Tôi có thằng bạn muốn chơi, chơi chung không?"
Cận Sầm hờ hững nói: "Tùy anh."
Nghiêm Diệc Sơ suy nghĩ một chút, nếu như tài khoản game của Cận Sầm bị Từ Dịch Bình phát hiện thì chẳng phải tiêu rồi sao? Bây giờ vẫn nên cẩn thận không thừa. Do đó, cậu đã từ chối Từ Dịch Bình rồi cùng Cận Sầm vào game. Sau khi đánh nhau như thường lệ, bọn họ lên máy bay.
"Nhảy đi đâu?" Nghiêm Diệc Sơ hỏi.
Cận Sầm nói: "Sân bay."
Nghiêm Diệc Sơ không ý kiến gì, cậu nhảy đâu cũng được.
Sau khi đáp xuống đất, Nghiêm Diệc Sơ thấy một khẩu M416 rất vừa ý, cậu đã sử dụng khẩu này rất lâu rồi, ngờ đâu Cận Sầm cạnh cậu đã nhặt nó lên trước.
Cận Sầm nhàn nhã đặt tay lên bàn phím gõ lách cách, cậu ta nhìn vào màn hình rồi nổ
bằng một tiếng.
Số lần chiến đội giết thêm một.
Nghiêm Diệc Sơ giống như đang giành khẩu súng này, sau khi thấy cảnh này thì thầm nghĩ, không sao, cái này sẽ để cậu ta đi bay.
Cậu lặng lẽ đổi hướng, định tự mình nhặt một mớ trang bị, ngờ đâu khi cậu vừa mới di chuyển thì Cận Sầm bên cạnh cũng di chuyển theo.
Nghiêm Diệc Sơ đè nén nghi ngờ trong lòng bèn chạy xa một chút, cố tình chọn hướng khác nhưng nhân vật nữ đầu trọc ăn mặc đơn giản lại đi theo cậu.
Shh...
Nghiêm Diệc Sơ nheo mắt lại.
Cận Sầm muốn làm gì vậy?
Nghiêm Diệc Sơ chạy vào phòng, cậu nhìn thấy một túi cứu thương nằm trên mặt đất nên nhanh chóng nhặt nó lên, Cận Sầm đứng bên cạnh không nhúc nhích cũng không cướp lấy. Sau khi đổi phòng khác, Nghiêm Diệc Sơ nhặt được một cái đầu cấp ba khác, Cận Sầm đi theo nhưng cũng không giành lấy.
Giống hệt như tự động đi theo, Nghiêm Diệc Sơ bị Cận Sầm bám sát đến sợ hãi, cậu không nhịn được bèn liếc sang nhìn Cận Sầm.
Cận Sầm vẫn đang chăm chú nhìn màn hình, không hề giống như bị mất tập trung nhưng vì sao cứ đi theo cậu mãi thế? Lại còn không nhặt gì ngoại trừ khẩu súng ban đầu? Nghiêm Diệc Sơ không biết trong lòng tên này đang suy tính gì, đành tự mình cẩn thận nhặt trang bị.
Nghiêm Diệc Sơ gặp may khi quét được một khẩu súng tốt, lần này Cận Sầm thậm chí không đoạt súng mà còn đứng cạnh cậu.
Nghiêm Diệc Sơ bị cậu ta làm cho vô cùng bối rối, trước tiên đành phải lắp súng cẩn thận. Lúc cậu đang chăm chú lắp súng thì nghe bên tai tiếng súng bằng bằng.
Nghiêm Diệc Sơ ngước mắt lên nhìn và thấy Cận Sầm lại giết thêm người khác.
Cận Sầm không biết từ lúc nào đã bước đến cửa sổ âm thầm bắn chết người kia. Nghiêm Diệc Sơ nhìn số người Cận Sầm đã giết rồi nhìn lại mình là cái trứng vịt bèn nổi lên tính hơn thua. Cậu quyết định lúc này không nhặt nó mà đánh một trận rồi tính tiếp.
Nghiêm Diệc Sơ cũng vào trạng thái chiến đấu.
Cậu tìm được một góc quan sát tốt rồi nhìn thấy phía xa nơi sườn đồi có người đang di chuyển, Nghiêm Diệc Sơ vô thức nheo mắt lại, hướng ống ngắm về phía đó, chuẩn bị bắn.
"Bằng—"
Trò chơi hiển thị nhắc nhở.
"
Đồng đội của bạn jc1111 sử dụng M416 đã đánh bại người chơi u8u9h89."
......
Lại là Cận Sầm.
Nghiêm Diệc Sơ trấn an tâm lý, tự nói với mình rằng không sao, tuy Cận Sầm dẫn trước cậu nhưng chỉ cần thế người này thì đầu người vẫn là của mình.
Súng cậu còn chưa lên đạn thì một tiếng súng vang lên, người nọ đã chết.
3:0
Sau khi Cận Sầm giết xong thì tay rời bàn phím, ngón cái đè lên ngón trỏ vang lên một tiếng lanh lảnh.
Cậu ta nói với Nghiêm Diệc Sơ: "Đi liếm bao không?"
Giọng nói bình thản, hệt như giẫm lên một đám cỏ nhỏ.
Nghiêm Diệc Sơ há miệng, vẻ mặt toát lên một sự khó tả.
Cận Sầm đang làm gì thế? Sao cậu cảm thấy cứ như Cận Sầm cố ý làm như vậy?
Chết cũng đã chết rồi, không đi 'liếm bao' thì có hơi tiếc. Tuy Nghiêm Diệc Sơ có chút khó chịu vì mình không giết được người này nhưng vẫn đi 'liếm bao' với Cận Sầm. Sau khi vơ vét được vài túi cứu thương, trang bị súng đầy đủ, Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy với trang bị này nhất định phải ăn gà, bừng bừng ý chí chiến đấu rồi quyết định đi đại khai sát giới, sau đó cậu thấy nhân vật nữ đầu trọc bên cạnh ngồi xổm trên mặt đất, không nhặt bất cứ thứ gì.
Không phải là đi 'liếm bao' sao? Sao chỉ có mình mình 'liếm' thế này? Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy hết hứng thú với trang bị mình lấy mất rồi.
Cận Sầm thấy Nghiêm Diệc Sơ lên đường nên điều khiển nhân vật mình đứng dậy.
Nhân vật nữ đầu trọc, ăn mặc giản dị bên cạnh nhân vật mặc váy nhỏ mang chiếc quàng khăn đỏ, giống như vệ sĩ hộ giá hộ tống theo sát vị đại tiểu thư.
Gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, tiếp tục mở đường cho Nghiêm Diệc Sơ.
Nhìn thấy số lần giết của Cận Sầm không ngừng tăng lên, Nghiêm Diệc Sơ lại mang theo súng nhưng không có chỗ dùng nên có hơi đâu đầu.
Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy kỹ năng chơi game của mình rất giỏi nhưng không nghĩ đến việc cướp đầu lại không sánh bằng Cận Sầm. Trong khi số đầu của Cận Sầm càng ngày càng nhiều thì cậu lại vẫn là một cái trứng vịt.
Không phải lúc cậu không phát hiện thì Cận Sầm đi giết người mà là lúc cậu bắn không chết thì mới bắn ra, tóm lại, Cận Sầm và Nghiêm Diệc Sơ thẳng tiến vào chung kết, trong khi Nghiêm Diệc Sơ một người còn chưa giết được.
Nghiêm Diệc Sơ cực kỳ khó chịu mà
chậc một tiếng: "Cận Sầm, cậu có thể đừng đi theo tôi được không?"
Cận Sầm thốt lên một tiếng "Ừm" hơi khó hiểu.
Cậu ta đi vài bước phía ngược lại Nghiêm Diệc Sơ.
Vài bước, đúng nghĩa chỉ có vài bước mà thôi. Giờ đây vòng độc đã thu hẹp lại nên bọn họ cũng không có chọn được nơi khác. Trong căn nhà nhỏ, Cận Sầm và Nghiêm Diệc Sơ mỗi người đứng trước một cái cửa sổ.
Một nhóm lao xuống từ phía sườn đồi xa xa, Nghiêm Diệc Sơ nghĩ rằng kiểu gì mình cũng phải giết người nên cậu nhắm thật chuẩn, tự tin bắn ra làm người kia chết tại chỗ.
Số lần giết cuối cùng cũng đã tăng lên '1'.
Nghiêm Diệc Sơ đã chơi lâu như vậy, từ bao giờ mà cảm thấy hạnh phúc vì đã giết được một người cơ chứ? Nhưng lần chơi game này chính là như vậy, cậu không khỏi cảm thấy có chút xúc động khi thấy số lần giết được nhảy số.
Cận Sầm không biết đã đi đâu, do đó sẽ không đến cướp đầu của cậu, Nghiêm Diệc Sơ nghĩ vậy cảm thấy rất vui nên định sẽ giết đội bên kia, lúc cậu cầm súng lên thì thấy một trận sương mù sau những tán cây trên sườn núi, phía xa xa vang lên tiếng súng chíu chíu, sau đó hình ảnh của cậu biến thành 'Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà'.
Ăn gà.
......
Đợi đã?
Đây là 'ăn gà' sao?
Cậu thấy phần thống kê của đội, trong đó số mạng của Cận Sầm đã tăng vèo lên ba.
Toàn trận này, tổng nhóm đánh được mười lăm tên, cậu một, Cận Sầm mười bốn.
Tuy thắng, thắng rất dứt khoát, nhanh gọn... nhưng Nghiêm Diệc Sơ ngồi ngây người trước máy tính, cảm thấy chơi game không hề vui chút nào.
Cậu quay sang nhìn Cận Sầm, Cận Sầm cũng đang nhìn cậu.
Đèn trong tiệm net lờ mờ, ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính chiếu vào mặt Cận Sầm làm cho mặt cậu ta phân ra hai luồng sáng tối, có thể nhìn thấy lông mi của Cận Sầm trong bóng tối, vừa dày lại vừa rậm, lúc mở mắt khẽ lướt qua nơi mí mắt nhìn trông rất yên bình.
Nghiêm Diệc Sơ vô cùng khó chịu với cái con số '1' kia, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi Cận Sầm.
"Sao cậu lại cướp 'đầu' của tôi?"
Cận Sầm đang lấy bật lửa ra chuẩn bị châm thuốc, nghe vậy có bèn liếc nhìn cậu một cách khó hiểu.
"Cướp 'đầu' của anh á?" rồi cậu ta nói với giọng thản nhiên: "Có đâu chứ, tôi dẫn anh đi 'ăn gà' mà."
...
Nghiêm Diệc Sơ nhớ lại suốt quá trình chơi game, ngoại trừ lúc đầu cướp khẩu súng thì toàn bộ thời gian lúc sau tuy Cận Sầm ở bên cạnh cậu, cũng không cướp mấy trang bị khác, chỉ là cứ không ngừng 'giết người'...
Nếu đổi lại là một em gái mới chơi, chắc ai nhìn thấy cũng sẽ nói là dắt gái đi ăn gà mất.
Chỉ có Nghiêm Diệc Sơ biết rằng Cận Sầm chắn chắc không phải dẫn cậu 'ăn gà' đơn giản như vậy. Rõ ràng cậu đã đánh cho một số người đến mức sắp chết nhưng cuối cùng lại bị Cận Sầm đánh cho chết—đây không phải là cướp đầu chứ là gì?
Rốt cuộc cũng đã thắng rồi... hơn nữa còn là nằm thắng.
Nghiêm Diệc Sơ bắt gặp ánh mắt 'Sao thế, tôi làm sai ở đâu à' của Cận Sầm, đành phải nhịn xuống.
Cậu ném chuột, thậm chí PUBG cũng không muốn chơi.
Con người Cận Sầm thật quá nham hiểm.
Nghiêm Diệc Sơ suy nghĩ đến vài trò chơi mà trò nào cũng phải chơi theo team nên Cận Sầm sẽ có cơ hội diễn tiếp.
Nếu không lấy lại mặt mũi ở chỗ khác thì Nghiêm Diệc Sơ sẽ không cam lòng.
Cậu nhìn vào dáng vẻ nhàn nhã hút thuốc của Cận Sầm mà nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng cậu chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
"Cận Sầm, sao tụi mình không chơi Đấu địa chủ* đi?"
......
"Cho nên tụi bây ở trong tiệm net chơi Đấu địa chủ ba tiếng luôn á?
Hứa Thanh không thể tin được la lên trong điện thoại.
Nghiêm Diệc Sơ nhấc chân ngồi phịch xuống sofa rồi thoải mái 'ừm' một tiếng.
"Tao ra hai cái mùa xuân vậy là cậu ta thua trắng."
Hứa Thanh im lặng hồi lâu rồi thốt lên: "Sơ ca, xuất sắc, mày quả là xuất cmn sắc."
Nghiêm Diệc Sơ nhớ lúc Cận Sầm đồng ý đánh Đấu địa chủ chiều nay trong tiệm net, vẻ mặt rất bình tĩnh, đến khúc cuối không giả vờ được nữa nên sắc mặt tái nhợt ít thấy, nghĩ đến cảnh tượng ấy, cậu cảm thấy tâm trạn tươi sáng hơn.
"Người anh em kia tên gì vậy?" Hứa Thanh tò mò: "Cho tao Wechat được không?"
"Mày không muốn anh đó cướp đầu của mày, OK thôi, tao rất sẵn lòng để anh ta dẫn tao đi ăn gà đó nha."
Nghiêm Diệc Sơ nghe thấy giọng mê trai của Hứa Thanh mà khinh thường
chậc một tiếng.
"Không thể đưa Wechat, tên cũng không nói được luôn."
"Vậy cũng phải cho tao cái dấu hiệu gì đó chớ, không lẽ cứ gọi anh ta là anh đẹp trai này kia hoài sao."
Nghiêm Diệc Sơ nghĩ đến tên Wechat của Cận Sầm rồi nói: "Gọi núi lớn đi, một ngọn núi hiểm ác đáng sợ."
Hứa Thanh không quan tâm đến gọi như thế nào, hắn
ờ một tiếng: "Vậy bây giờ mày với anh Núi đó có cảm giác gì? Muốn cua không?"
Nghiêm Diệc Sơ thở dài: "Cua thằng đó á? Tao điên chắc, việc gì phải tự ngược?"
Cậu lấy miếng khoai tây trên bàn bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nghĩ một chút về tương lai.
"Chơi nửa thân nửa không thôi, làm bạn bình thường qua hết hai năm, tới lớp 11 tao cũng đi nước ngoài rồi."
Hứa Thanh kéo giọng: "Hả—? Mày vẫn còn muốn đi nước ngoài? Không phải chú Nghiêm để mày thi đại học ở Bắc Thành sao?"
......
Nghiêm Diệc Sơ nghĩ đến đây, ánh mắt mờ mịt.
Cậu không muốn nói tiếp chủ đề này nên lảng tránh: "Nói sau đi."
Ở căn cứ của bộ ba Cận Sầm.
Lúc Cận Sầm trở về nhà, cả Trần Nghị lẫn Kỳ Dương đang chuẩn bị ra ngoài.
Trần Nghị đang lựa giày thể thao như lật thẻ để ra ngoài, lúc hắn đang loay hoay thì Cận Sầm mở cửa bước vào.
"Sầm ca, về rồi hả? Hôm nay ăn cơm với thầy tiểu Nghiêm sao rồi, dì Cốc Vũ lại làm những món đen tối gì nữa?"
Lúc đang nói, hắn thấy vẻ mặt của Cận Sầm không được tốt, đen đến mức như mực chảy ra bốn chữ 'Tao đang không vui'.
Trần Nghị ngây người, bàn tay đang chọn giày thể thao chợt dừng lại.
"Tụi bây ra ngoài à?" giọng Cận Sầm bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Kỳ Dương với Trần Nghị liếc nhau, sau đó gật đầu với Cận Sầm: "Ờ, chuẩn bị ra ngoài chơi bóng..."
Cận Sầm cởi giày đi vào nhà rồi nói với giọng bất cần: "Đừng đi nữa, chơi Đấu địa chủ với tao."
......
Cậu ta quay đầu lại nhìn thấy hai người kia mặt đang đầy dấu chấm hỏi, nhíu mày.
"Một tiếng một trăm, đến đây Đấu địa chủ đi, chơi xong thì tụi bây đi."
Bàn trà ở phòng khách, Trần Nghị, Kỳ Dương và Cận Sầm đang ngồi trên ghế sofa.
Trần Nghị, Kỳ Dương mỗi người đặt trước mặt mình đặt tờ tiền ông nội Mao màu đỏ.
Bọn họ ngơ ngác cầm bài nhìn Cận Sầm đang nhíu mày nhìn bài trên tay, bầu không khí có hơi ngột ngạt.
Cận Sầm là địa chủ, trước tiên cậu ta ra ba con liên tiếp, sau đó ra máy bay, sau đó nữa là hai cái trá.
*Ví dụ thôi nhé: máy bay là ra kiểu như 333 444,777 888 999 101010 JJJ QQQ; trá kiểu như ra 9999, QQQQ. Đấu địa chủ tựa tựa như tiến lên bên mình ý, mình chưa chơi game này nên cách chơi hơi khác xíu với tiến lên nhưng cũng gần giống.Đơn giản như vậy mà ra mùa xuân.
Cả Kỳ Dương lẫn Trần Nghị đều không có cơ hội ra bài, bọn họ nhìn Cận Sầm rồi giật mình vì vận may của Sầm ca.
Một người một trăm để họ bị nữ thần may mắn làm nhục sao?
Cận Sầm rút một lá bài khác.
Mặt cậu ta tỏ vẻ nghiêm trọng, hệt như đang suy nghĩ gì đó.
Bài trên tay cậu ta rất thơm, vậy là rõ ràng bài hai đứa kia thúi quắc.
Vậy còn đánh gì nữa?
Lúc đầu Cận Sầm muốn quay về để luyện đánh bài nhưng rồi nhận thấy không thể cải thiện kỹ năng đánh bài trước hai thằng này được.
Cậu ta mím môi, quăng bài lên bàn.
Liếc nhìn Kỳ Dương với Trần Nghị rồi nói với giọng ghét bỏ: "Hai đứa tụi bây quê ở Châu Phi hả?"
Nói xong thì cầm điện thoại lên lầu.
Để lại Kỳ Dương và Trần Nghị vừa bị công kích đang ngơ ngác nhìn nhau trong phòng khách.
Cận Sầm về phòng, khóa cửa lại. Mở app Đấu địa chủ vui vẻ ra và nhận ba ngàn hạt đậu. Cậu ta chép miệng, trong đầu hiện lên hình ảnh Nghiêm Diệc Sơ thắng bài đắc ý chiều nay rồi click vào màn sơ cấp.
Nhưng không bao lâu thì cậu ta hết sạch đậu.
Cận Sầm hoài nghi nhìn vào app, nhìn vào hình ảnh thua trắng của mình.
Trò chơi thông báo, hôm nay lại gửi cậu ta ba ngàn hạt đậu.
Mặt mày Cận Sầm nặng trĩu, lại bấm vào màn sơ cấp.
Đến tận đêm khuya, âm thanh của Đấu địa chủ vui vẻ cứ liên tục vang lên không ngừng trong phòng của Cận Sầm.