*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edited by Raine Wu -

-----------

Chuyện xảy ra với Nghiêm Diệc Sơ cho dù là đi thư viện hay học đánh Vương giả vinh diệu đều rất hiếm thấy, huống chi là hai chuyện xảy ra cùng một lúc.

Từ Dịch Bình nghe xong hết sức hoảng hốt, bộ não phải mất vài giây trước khi hiểu được Nghiêm Diệc Sơ đang nói những gì.

Hắn nhìn sắc mặt Nghiêm Diệc Sơ, cảm giác cậu không có vẻ gì là đang nói dối, mặc dù rất tò mò nhưng cũng không hỏi tiếp nữa.

Nghiêm Diệc Sơ ngậm điếu thuốc, người đầy sát khí mà vẫn không thể ngăn cản cậu dẫn Từ Dịch Bình ăn gà hết sức thuận lợi.

Hình ảnh đêm nay ăn gà thuận lợi làm cho Từ Dịch Bình vui đến mức gào khóc, quên luôn cả chuyện kỳ lạ của Nghiêm Diệc Sơ.

Nghiêm Diệc Sơ nới lỏng cổ tay một chút, cảm thấy tâm trạng hôm nay cũng không tệ.

Nam sinh ngồi trước máy tính kia có một đôi mắt phượng, đuôi mắt cao và dài, còn có một nốt ruồi nâu nhỏ nơi khóe mắt trái, lông mi rất dài, không dày nhưng cũng không quá cong, trông rất thưa thớt. Chỉ có lúc ngước mắt lên, lông mi chớp chớp mới thấy vẻ dịu dàng.

Nghiêm Diệc Sơ ở trong Xuyên Thành cũng có tiếng đẹp trai.

Các đường nét trên khuôn mặt rất tinh tế, vừa khéo kết hợp hài hòa với nhau, không nhiều không ít, thiếu một chút màu sắc lại thêm phần xinh đẹp.

Cùng với ngạo khí của Nghiêm Diệc Sơ, tạo cho mọi người vẻ cao quý khó gần.

Đáng tiếc không mấy người nhìn thấy dáng vẻ này của Nghiêm Diệc Sơ ở Bắc Thành.

Nghiêm Diệc Sơ giống như con chim công đực xòe đuôi, còn trước bạn cùng lớp thì mặt mũi xám xịt như than, cộng thêm cậu rất giỏi ngụy trang. Bằng không với khuôn mặt này của cậu thì còn cách rất xa chữ ‘ngoan’ kia.

Từ Dịch Bình cùng Nghiêm Diệc Sơ chơi game với nhau.

Hắn liếm môi phấn khích: “Sơ ca, sao mày không chơi cùng đám thực nghiệm Bắc Thành bọn tao? Với kỹ thuật của mày thì chắc chắn sẽ làm tụi nó tâm phục khẩu phục luôn!”

Thực nghiệm Bắc Thành và trung học số một Bắc Thành được xem là hai trường trung học tốt nhất ở đây, nhưng nếu xét về học tập thì số một Bắc Thành dẫn đầu. Mấy hoạt động của thực nghiệm Bắc Thành thì phong phú hơn, với khẩu hiệu kết nối quốc tế hóa nên học tại đây đa phần là cậu ấm cô chiêu.

Về cơ bản trong độ tuổi của Cận Sầm, nếu nói đến đám ‘nhị đại’ thì mười đứa hết tám chín đứa chọn thực nghiệm Bắc Thành hoặc ngoại ngữ Bắc Thành, chỉ có ba người Cận Sầm mới đến trung học số một để nghiên cứu học tập chăm chỉ.

*Nhị đại: ý chỉ giới nhà giàu đời thứ hai, thường là cậu ấm cô chiêu.

Tất nhiên là tự mình thi đậu vào.

Vì nhiều lý do, chẳng hạn như từ nhỏ đã nghe ba mẹ lải nhải dẫn đến tâm lý phản nghịch, tâm lý bài xích khi nhìn thấy đám ba người Cận Sầm cư xử khác mình…. Đương nhiên, còn có vị chua của ‘chanh thành tinh’, cho nên đám ‘nhị đại’ thực nghiệm Bắc Thành kia có thể nói là đối chọi gay gắt với đám ba người Cận Sầm.

*Chanh thành tinh: ý nói việc ghen tị với người khác. Đôi khi nó được sử dụng cho chính bản thân người nói để tự châm biếm bản thân. “Chanh tinh” còn có thể được biểu hiện bằng các câu “Tôi chua rồi”. Hoặc “Chả biết là tại làm sao mà chanh nó cứ bám lấy tôi”.



Tuy nhiên, việc đối chọi gay gắt này cũng mang tính chất một phía.

Ít nhất thì Cận Sầm không bao giờ quan tâm những người trong trường trung học thực nghiệm Bắc Thành nghĩ gì.

Kỳ Dương và Trần Nghị vẫn còn giữ liên lạc với những người trong số họ, còn Cận Sầm thậm chí không buồn thêm Wechat. Đối với cậu ta mà nói, chơi với đám trung nhị bệnh* trò chơi đồ hàng* thật là lãng phí thời gian.

*Trung nhị bệnh: thể hiện cái tôi quá mức hay gọi là hội chứng dậy thì, hay xảy ra ở mấy em lớp 7, 8 đấy.

*Gốc là chữ 扮家家酒: chỉ mấy trò có nồi, niêu, xoong, chảo rồi sắm vai ba má, con cái… đấy nên mình gọi là chơi đồ hàng cho giống VN.

Nếu như có đứa nhìn ngứa mắt đến kiếm chuyện thì sẽ giao cho Kỳ Dương chụp bao bố đánh một trận.

Từ Dịch Bình là người bên thực nghiệm Bắc Thành nên nghe không ít lời không hay từ chính mấy đứa học trường mình.

Hắn nhìn bên mặt Nghiêm Diệc Sơ, không nhịn được hỏi: “Sơ ca, mày với thằng Cận Sầm kia có tiếp xúc qua chưa?”

……

Tay đang thao tác chuột của Nghiêm Diệc Sơ bỗng dừng lại.

Tiếp xúc qua ư?

Nói nhãm nhí gì vậy? Ban ngày còn cùng nhau đi dạo hẻm núi ở Vương giả vinh diệu nữa cơ mà?

Nhưng cậu đương nhiên không thể nói với Từ Dịch Bình như thế.

Cậu vừa nhặt trang bị vừa trả lời: “Chưa.”

Từ Dịch Bình ồ lên một tiếng thất vọng, hỏi tiếp: “Còn Kỳ Dương với Trần Nghị thì sao?”

Hả.

Hai đứa còn lại của F4 Bắc Nhất vừa nãy còn đấu biểu cảm với nhau.

Nghiêm Diệc Sơ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Không biết.”

……

Từ Dịch Bình trưng ra vẻ mặt khổ qua*, nói: “Tưởng sẽ biết được chút tin tức từ mày chứ.”



“Tụi nó nổi tiếng lắm hả?” Nghiêm Diệc Sơ hỏi.

“Nổi chứ sao không!” Từ Dịch Bình không chút do dự nói: “Cận Sầm là ai chứ, thái tử gia độc đinh của Cận gia đấy, còn nhà của Kỳ Dương với Trần Nghị cũng không tệ đâu, có bao nhiêu người muốn đi học với thái tử cơ chứ?”

“Nghe nói không ít người vì muốn thân với Cận Sầm mà cấp ba đi học ở trung học số một, đáng tiếc đều bị Cận Sầm dạt ra hết.”

“Tao tới Bắc Thành chưa được bao lâu nên chưa có duyên nhìn thấy phong thái của Cận thái tử, mày thì khác, nhà ở ven hồ được hưởng trước ánh trăng!

……

Một lần nữa Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy mừng vì mình chưa nói với ai về chuyện gia đình mình với Cận gia quen biết nhau.

Nghe Từ Dịch Bình miêu tả, trong đầu Nghiêm Diệc Sơ hiện lên hình ảnh bộ ba người Cận Sầm như những đóa hoa cao lãnh*, thực tế thì…

Đóa hoa cao lãnh – 高岭之花: ẩn dụ cho hình ảnh những thứ chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm vào, chỉ có thể ao ước nhưng lại ngoài tầm với của bản thân.

Nghiêm Diệc Sơ nghĩ đến những lúc spam biểu tượng cảm xúc.

Đau đầu thật.

“Sơ ca, mày biết gì không, giờ mày cũng có chút nổi tiếng chỗ tụi tao đó!”

Nghiêm Diệc Sơ vừa bắn xong một thằng, thờ ơ ừ một tiếng.

“Bởi vì mày đạp Cận Sầm xuống giành hạng nhất!”

Nghiêm Diệc Sơ khẽ thở dài: “Biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

……

Từ Dịch Bình không khỏi sửng sốt: “Ý mày là sao?”

Nghiêm Diệc Sơ nhắc lại: “Lần sau, tao tuyệt đối sẽ không thi lấy hạng nhất nữa.”

Chơi được nửa chừng, Nghiêm Diệc Sơ có điện thoại.

Là ba cậu gọi đến.

Nghiêm Diệc Sơ nhíu mày, cầm lấy điện thoại ra toilet nghe.

Trước giờ, Nghiêm Hạ Quy quản lý Nghiêm Diệc Sơ bằng phương thức chăn cừu, ngoại trừ định kỳ nhận bảng điểm của Nghiêm Diệc Sơ thì ông ta chỉ gọi cho cậu một tháng một lần.

Đột nhiên hôm nay ông ta gọi cho cậu nên có chút kỳ lạ.

Sau khi Nghiêm Diệc Sơ nhận điện thoại gọi Ba, đầu dây bên kia truyền đến giọng của Nghiêm Hạ Quy.

“Dạo này sao rồi?”

Giọng Nghiêm Hạ Quy nói chuyện trước giờ đều rất lạnh lùng cứng nhắc. Ông ta giữ vị trí cao trong quân đội nên lúc nói chuyện với con cái cũng mang theo giọng điệu lãnh đạo—Ở điểm này thì Cận Chấn Quốc tỏ ra thân thiết hơn.

Mẹ Nghiêm Diệc Sơ qua đời khi cậu còn nhỏ, Nghiêm Hạ Quy nhiều năm cũng không tái giá.

“Rất tốt ạ.” Nghiêm Diệc Sơ trả lời.

“Ừ, nghe lời chú Cận của con, phải hòa thuận với Cận Sầm. Biết không?”

Nghiêm Hạ Quy không có kinh nghiệm của người cha giàu tình thương, nói chuyện với Nghiêm Diệc Sơ như thể đang ra lệnh cho cậu.

“Con biết rồi.” Nghiêm Diệc Sơ cũng đáp lại một cách cứng nhắc.

Giữa hai cha con họ rất ít liên lạc, ngay cả khi ở Xuyên Thành cũng hiếm khi gặp nhau vài lần.

Cuộc gọi quan tâm này được kết thúc rất sớm.

Nghiêm Diệc Sơ đứng ngay ban công cạnh toilet một lúc cho thoáng khí.

Trong vài tháng ở Bắc Thành, cậu đã đến Cận gia dùng cơm vài lần, không giống như với Nghiêm Hạ Quy như cấp trên cấp dưới, ở Cận gia rất ấm áp lại hạnh phúc.

Bất kể sức khỏe của vị kia không tốt thì vẫn thân thiết tươi cười với dì, vẫn vô thức thể hiện niềm kiêu hãnh với Cận Chấn Quốc và Cận Sầm, tất cả đều rất tự nhiên.

Từ nhỏ, Nghiêm Diệc Sơ đã là một đứa trẻ thông minh. Trong trí nhớ của cậu, lần đầu tiên lấy được hạng nhất là vì Nghiêm Hạ Quy dành thời gian rảnh đến họp phụ huynh cho cậu, còn sờ đầu khen ngợi.

Sau đó, cậu giành được nhiều hạng nhất và Nghiêm Hạ Quy coi đó là điều hiển nhiên.

Không biết từ lúc nào, việc gửi kết quả học tập hạng nhất trở thành trao đổi duy nhất giữa bọn họ.

Dần dần, cậu không còn khao khát dùng điểm đổi lấy ánh mắt của Nghiêm Hạ Quy nữa.

Cuộc gọi đột ngột này làm cho tâm trạng Nghiêm Diệc Sơ có chút không vui. Cậu lấy cái bật lửa của Cận Sầm trong túi ra, bật một tiếng ‘tách’, ngọn lửa bùng lên rồi Nghiêm Diệc Sơ đốt điếu thuốc, dựa bên cửa sổ lặng lẽ hút.

Tiếng hét ồn ào của Từ Dịch Bình văng vẳng phát ra từ căn phòng, với cậu nó như là từ một thế giới khác.

Cận gia.

“Lâu lắm mới về nhà được một lần, uống nhiều chút đi con.” Mẹ Cận bưng một bát canh gà nấu thật ngon cho Cận Sầm.

Phu nhân tuy nội trợ nhưng ăn mặc phong cách thanh lịch tao nhã, tuy người mang bệnh nhưng không hề tỏ ra yếu ớt.

Cận Sầm nhíu mày khi ngửi thấy mùi thuốc Bắc thoang thoảng trên người của mẹ.

“Sao mẹ lại uống thuốc vậy?”

Sầm Cốc Vũ cười: “Thằng nhóc này, mũi thính thế.”

Bà đẩy bát canh gà về phía Cận Sầm: “Chỉ là thời tiết thay đổi nên mẹ đổi thuốc khác uống thôi, không sao đâu.”

Trước mặt mẹ, Cận Sầm không bao giờ từ chối, vì vậy cầm bát canh gà lên uống.

Sầm Cốc Vũ nhìn gương mặt trầm tĩnh của Cận Sầm mà bất giác nở nụ cười.

Dù thể trạng từ nhỏ đã không tốt, lúc sinh Cận Sầm còn bệnh cũ chưa khỏi nhưng bà lúc nào cũng cảm thấy mình là bà mẹ hạnh phúc. Lúc trẻ có Cận Chấn Quốc yêu thương che chở, bây giờ có đứa con trai xuất sắc như vậy làm bả cảm thấy cuộc sống này không còn gì hối tiếc.

Nếu nói người trên đời hiểu Cận Sầm nhất thì chẳng ai khác ngoài mẹ cậu ta.

Sầm Cốc Vũ không dễ bị lừa như Cận Chấn Quốc mà chỉ một phiếu kết quả học tập là có thể tin tưởng con mình phát triển toàn diện cả đức trí thể mỹ.

Bà biết trong lòng con mình có nhiều chủ kiến, cũng biết Cận Sầm không ngoan ngoãn như bề ngoài thể hiện, nhưng bà sẽ không nói thẳng ra.

Vì Cận Sầm luôn hy vọng bà luôn giữ nét rạng rỡ trước mặt mọi người, cũng hy vọng miệng lưỡi người đời sẽ không làm tổn thương bà nên từ nhỏ cậu đã biểu hiện ra hết sức thận trọng một cách thành thục, nên làm cho bà vừa cảm thấy hài lòng an ủi vừa cảm thấy xót xa.

Lúc thời điểm đáng lẽ là một đứa trẻ vừa lì vừa quậy thì Cận Sầm đã là cậu bé quần áo gọn gàng sạch sẽ.

Lúc phụ huynh bé khác đến đón con, cậu ta cũng chủ động chào hỏi.

Không có người nào không nói Cận gia dạy con rất giỏi, khen bà biết dạy con.

Nhưng bà lại đau lòng vì Cận Sầm không thể nô đùa vui chơi như những đứa trẻ khác.

Cho nên lúc Cận Sầm muốn chuyển đến chỗ gần trường, bà liền thuyết phục Cận Chấn Quốc đáp ứng yêu cầu của Cận Sầm.

Dù vậy nhưng Cận Sầm đều về thăm bà vào mỗi cuối tuần.

Sầm Cốc Vũ nghĩ đến mấy chuyện này lại cảm thấy trong lòng vừa vui vừa buồn. Nghĩ đến những khi trò chuyện với Cận Chấn Quốc, bà thở dài trong lòng.

Con của Nghiêm gia mới đến mấy tháng cũng không biết Cận Sầm có hòa thuận với đứa trẻ kia không. Lúc bọn họ còn trẻ, Cận Chấn Quốc, Nghiêm Hạ Huy, bà cùng với Từ Thư Địch rất thân nhau. Ai ngờ đâu, bánh xe thời gian lại lăn nhanh đến thế. Con của hai gia đình đã lớn như vậy.

Từ Thư Địch trong trí nhớ của bà là một cô gái hay cười, cũng đã qua đời nhiều năm rồi. Nghiêm Hạ Huy lại là người nghiêm túc, có lẽ Thư Địch sau này càng sẽ ít nói hơn.

Cũng không biết sau khi Nghiêm cứng ngắc sau khi nói chuyện với bọn họ có gọi điện thoại cho đứa trẻ kia không.

Sầm Cốc Vũ nhìn Cận Sầm uống canh xong thì cười với con mình.

“Thân với Diệc Sơ sao rồi?”

Cận Sầm ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình.

“Đừng gạt mẹ nha.” Sầm Cốc Vũ nháy mắt với con mình: “Lần sau mẹ sẽ đích thân hỏi Diệc Sơ.”

……

Cận Sầm nhớ đến tiểu Đát Kỷ ban ngày uốn éo đi theo sau cậu ta thì không khỏi cong cong khóe miệng.

“Rất tốt ạ.”

“Thật không?” Sầm Cốc Vũ nhìn Cận Sầm.

Cận Sầm gật đầu: “Thật mà, hôm nay còn cùng nhau đi thư viện nữa.”

Sầm Cốc Vũ có chút ngạc nhiên, con mình đi thư viện sao?

Mấy lý do dùng để gạt Cận Chấn Quốc bà đều không tin.

Cận Sầm như nhớ đến dáng vẻ nào đó nên trong ánh mắt toát lên ý cười. Thấy Cận Sầm như thế, Sầm Cốc Vũ có chút tin tưởng với cậu ta. Cho dù thế nào thì có thể tiếp xúc nhiều với nhau đều là chuyện tốt.

Bà vỗ nhẹ lưng Cận Sầm, nói: “Lần sau về nhà nhớ dẫn Diệc Sơ về ăn cơm nhé. Ở Bắc Thành một mình dù gì cũng rất cô đơn, con phải giúp đỡ thằng bé nhiều nhé, biết không?”

Cận Sầm đã nghe Sầm Cốc Vũ với Cận Chấn Quốc nói điều này không biết bao nhiêu lần.

Cậu ta ‘ừ’ một tiếng.

Có thể khiến ba mẹ không yên lòng như vậy cho thấy Nghiêm Diệc Sơ có vấn đề gì đó đang che giấu.

Cận Sầm nói chuyện với mẹ một lúc rồi lên lầu.

Cậu ta lấy di động ra trông thấy Wechat của Nghiêm Diệc Sơ. Trong đầu chợt xuất hiện lên hình ảnh tóc mái dài che một phần mắt của Nghiêm Diệc Sơ, cùng với vết hằn trên sống mũi. Bây giờ lại được Sầm Cốc Vũ căn dặn tiếp nên hình ảnh của Nghiêm Diệc Sơ lại làm cho bầu không khí trở nên bi thảm bí ẩn.

Một người thân đơn chiếc bóng, một bé đáng thương chỉ biết vùi đầu vào học hành.

Nhớ đến chiếc áo thun nhàu nhĩ, không biết đã giặt tới giặt lui bao nhiêu lần của Nghiêm Diệc Sơ, Cận Sầm không khỏi nghi ngờ về Nghiêm Diệc Sơ.

Cậu ta bấm vào phần mềm Tiếng Anh Vỏ Sò* mới tải xuống gần đây.



Phần mềm Tiếng Anh Vỏ Sò

Sau khi làm xong phần đọc hiểu, cậu ta chia sẻ vào khung chat của Nghiêm Diệc Sơ.

……

Tiệm net.

Sau khi hút xong điếu thuốc, Nghiêm Diệc Sơ đã phần nào bớt được cơn tức giận.

Sự ngang ngược phóng khoáng từ đó đến giờ của Nghiêm Diệc Sơ sẽ không vì chuyện này mà làm cậu khốn đốn quá mười phút.

Ngay khi cậu quay trở lại phòng net thuê thì Wechat hiện ra tin nhắn của Cận Sầm.

Cận Sầm: Chia sẻ liên kết “Tiếng Anh Vỏ Sò phần đọc hiểu, điểm danh DAY1, Thủ tướng Anh…”

……

Nghiêm Diệc Sơ có chút kinh ngạc.

Gửi lộn người hả?

Đã tối rồi nhưng Cận Sầm vẫn chăm chú đọc phần mềm Tiếng Anh sao?

Cậu có chút khó hiểu.

Chưa đến hai giây sau, bên kia gửi tiếp tin nhắn.

Cận Sầm: Cùng nhau điểm danh một trăm ngày thấy thế nào?

……

Điện thoại Nghiêm Diệc Sơ đang để chế chờ, bây giờ chỉnh lại bình thường.

Từng dòng chữ trong khung chat không hề thay đổi.

Đóa hoa cao lãnh trong miệng Từ Dịch Bình với cậu ta má nó phải cùng một người không vậy?

Cậu sợ hãi.

Đây là Cận Sầm mời cậu cùng làm tiếng Anh trong một trăm ngày đó sao?

Cậu ta cũng đang hỏi thấy thế nào?

Nghiêm Diệc Sơ rất muốn trả lời rằng, chẳng ra sao cả.

Dạo này có chuyện gì vậy trời, đầu tiên là Nghiêm Hạ Huy chủ động gọi hỏi thăm cậu, rồi Cận Sầm kéo cậu vào vòng bạn bè cho cậu hơi ấm, Nghiêm Diệc Sơ hoảng hốt cảm thấy như mình là bé đáng thương cần được yêu.

Nghiêm Diệc Sơ cất điện thoại rồi quay lại phòng riêng.

Cậu rất muốn vờ như không nhìn thấy tin nhắn của Cận Sầm.

Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng Nghiêm Diệc Sơ cũng khuất phục trước sự đẹp của Cận Sầm.

Nghĩ đến gương mặt đẹp trai của Cận Sầm, cùng với ấn tượng mãnh liệt phong cách siêu lạnh lùng của Cận Sầm lúc hút thuốc, Nghiêm Diệc Sơ tải phần mềm Tiếng Anh Vỏ Sò trong sự đau khổ nhục nhã.

“Mày làm éo gì vậy?” Từ Dịch Bình chờ biết bao lâu Nghiêm Diệc Sơ mới quay lại, hắn lại gần xem màn hình điện thoại của cậu.

“Trời má, toàn từ vựng tiếng Anh không vậy, nhìn muốn xỉu luôn á.”

Nghiêm Diệc Sơ đọc nhanh như gió đống tài liệu tiếng Anh, nhanh chóng bấm hoàn thành rồi chia sẻ cho Cận Sầm.

SHU: Chia sẻ liên kết “Tiếng Anh Vỏ Sò phần đọc hiểu, điểm danh DAY1, Thủ tướng Anh…”

SHU: Xong ^-^

……

Nghiêm Diệc Sơ vốn nghĩ rằng như vậy là đã xong. Từ Dịch Bình thì không có hứng thú xem từ vựng tiếng Anh nên quay qua tiếp tục nhìn máy tính, Nghiêm Diệc Sơ cũng định chơi tiếp.

Lúc này, Cận Sầm lại gửi tiếp tin nhắn.

Cận Sầm: Tôi đọc bài này hết ba phút mà anh chỉ có một phút rưỡi.

Cận Sầm: Bạn học Diệc Sơ, không hổ là đầy điểm môn tiếng Anh nha.

……

Đệt.

Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy gương mặt siêu đẹp trai Cận Sầm cũng không thể nào cứu vãn cậu ta được nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play