“Xin lỗi vì đã liên lụy em...”
“Tôi đã hứa sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời...”
Từng lời từng lời ngắt quãng hiện lại trong đầu Hứa Vãn Tinh. Giọng nói của người đó, cảm giác an toàn này thật khiến cho cô không muốn mở mắt ra.
Nhưng dường như thời gian một tháng để ngủ là quá nhiều, vậy nên dù không muốn, hai mí mắt Hứa Vãn Tinh cũng tự động mở ra.
“Đây là đâu?”
Nhìn trần nhà trắng toát với vỏn vẻn một ô vuông nhỏ để thông gió, Hứa Vãn Tinh cảm thấy thật xa lạ.
Cửa phòng mở, một cô gái mặc bộ đồ của điều dưỡng viên bước vào. Có vẻ cô ấy có điều gì vui lắm, trên mặt còn đang cười kìa. Nhưng đến khi nhìn thấy Hứa Vãn Tinh mở bừng mắt nhìn mình, sắc mặt cô ấy lại trở nên kinh hoảng lẫn vui mừng.
Điều dưỡng nói vọng ra ngoài, “Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi! Bác sĩ!”
Những bác sĩ và y tá chạy vào sau đó phải đến ba bốn người, mỗi người một miệng nói đến mức khiến Hứa Vãn Tinh choáng váng đầu óc.
“Chúc mừng Hứa tiểu thư!”
“Cô đã hôn mê gần một tháng rồi, chúng tôi còn lo cô sẽ không tỉnh lại.”
“Cảm ơn trời đất.”
Cổ họng khô khốc của Hứa Vãn Tinh khó khăn lắm mới thốt ra mấy từ, “Một tháng... Anh ấy đâu? Người đàn ông đi cùng tôi... ra sao rồi?”
Điều dưỡng, bác sĩ, y tá nhìn nhau, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của bác sĩ. Điều dưỡng bèn nói: “Cô được đưa vào bệnh viện một mình thưa cô, không có người đàn ông nào hết...”
Hứa Vãn Tinh ngây người, “Hả...?”
Người nọ rõ ràng đã ở ngay bên cạnh cô, từ đầu đến cuối đều bảo vệ cô, ngay cả khi hắn rơi xuống sông, hắn cũng giữ chặt cô không rời. Cho đến khi Hứa Vãn Tinh mất hoàn toàn ý thức, cô vẫn nhớ rõ người đàn ông đó đã không hề buông mình ra.
Điều dưỡng lại nhanh chóng chuyển đề tài, “À, nói một mình thì cũng không đúng lắm, cũng không hẳn chỉ có một mình cô đâu.”
“Ý... Ý cô là gì?” Hứa Vãn Tinh mờ mịt dâng lên một niềm hi vọng nhỏ nhoi trong lòng, biết đâu điều dưỡng nhầm lẫn, biết đâu người đàn ông kia đúng là được đưa đến cùng với cô, có thể bây giờ hắn đang ở phòng bệnh khác thì sao.
“Cô không biết sao? Cô đang mang thai được một tháng rồi.”
Tin tức như sét đánh ngang tai Hứa Vãn Tinh, cô cứ ngây ngốc bị đưa từ vấn đề này sang vấn đề khác. Cả chuyện mang thai này cô cũng không hề hay biết.
“Tôi có thai?” Hứa Vãn Tinh nghi hoặc, nhưng ánh mắt của điều dưỡng viên lại cho cô biết rằng điều này không hề giả dối.
Hứa Vãn Tinh sờ lên bụng, rồi lại nắm chặt mảnh áo kẻ sọc của bệnh nhân. Cô có thai, nghĩa là những chuyện đã xảy ra giữa Hứa Vãn Tinh và người nọ là thật. Nếu như đây không phải một giấc mơ, vậy thì người đàn ông đó... Hắn đang ở đâu?
Hứa Vãn Tinh, đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời này...
Giọng nói trầm ấm lại dịu dàng của người đàn ông đó lại vang lên trong đầu Hứa Vãn Tinh, đối với cô giống như một loại thuốc thôi miên vậy.
Hứa Vãn Tinh trầm mặc nhìn chiếc vòng cẩm thạch trên cổ tay phải, nước mắt bất tri bất giác mà rơi xuống.
...--o0o--...
“Chuyến bay từ Los Angeles đến thành phố A đã hạ cánh...”
Tiếng của nữ nhân viên sân bay vang lên qua loa phát thanh. Từ trên máy bay, một cô gái xinh đẹp đi giày cao gót màu đỏ, kéo theo chiếc vali nhỏ chậm rãi bước xuống cùng với hai đứa trẻ xinh đẹp như thiên sứ. Cô dắt chúng đi qua cổng B, đảo mắt một vòng như đang muốn tìm người nào đó.
Bất chợt, từ đằng xa, một cô gái tóc ngắn với vẻ ngoài rất đáng yêu vẫy tay về hướng này, kêu to: “Vãn Tinh, ở đây!”
Hứa Vãn Tinh mặc bộ trang phục giản dị với áo sơ mi xanh và váy trắng, hai tay dắt theo hai đứa trẻ, một nam một nữ, chiều cao ngang ngửa nhau, diện mạo cũng giống nhau đến chín mười phần, mà đặc biệt là lại có nhiều nét giống Hứa Vãn Tinh như đúc. Cô mỉm cười nói với chúng: “Mau nhìn xem ai đến đón chúng ta kìa.”
Không cần Hứa Vãn Tinh nhắc nhở, bé gái đã chạy đến bên cạnh cô nàng tóc ngắn kia, nhảy cẫng lên ôm chầm lấy cổ cô, cười đến tít mắt, “Mẹ nuôi, con nhớ mẹ lắm!”
Cô nàng tóc ngắn cũng ôm lấy đứa bé, “Tiểu Nhan Nhan của mẹ, mẹ cũng nhớ con lắm! Công chúa nhỏ thật đáng yêu, càng ngày càng giống mẹ rồi!”
Hứa Vãn Tinh bĩu môi, liếc nhìn vẻ mặt tươi cười không thấy mùa xuân của đứa con gái, thấp giọng lầm bầm, “Phải là giống mình chứ.”
Bất đắc dĩ, Hứa Vãn Tinh nở nụ cười. Cô nàng này là Mộ Nhược Hoan, là chị em tốt với cô từ thời đại học. Người ta nói không đánh nhau thì không quen biết, Hứa Vãn Tinh cũng từng đánh nhau với Mộ Nhược Hoan một trận, vậy mà sau đó hai người lại trở thành những người bạn tốt nhất của nhau.
Đứa bé trai cũng lễ phép chào, “Mẹ nuôi.”
Mộ Nhược Hoan cười rạng rỡ xoa đầu nhóc con, “Thần Thần! Tiểu hoàng tử hôm nay cũng rất đẹp trai! Hai đứa các con đều lớn cả rồi.”
Đôi môi Thần Thần nhếch lên thành một đường cong hoàn mĩ, nhìn có chút tự mãn lại có chút lưu manh, giống hệt như một người đàn ông nào đó...
Nhìn thấy nụ cười của con trai, ánh mắt Hứa Vãn Tinh thoáng thấy một chút xao động.
Mộ Nhược Hoan còn đang vui vẻ vì gặp được hai đứa nhỏ thiên thần này, không quá để ý đến chút thay đổi trong mắt Hứa Vãn Tinh. Cô nàng cầm tay Nhan Nhan, lớn tiếng vỗ ngực, hào phóng nói: “Đi, mẹ nuôi dẫn hai đứa đi ăn, ăn hết cả cái thành phố này luôn!”
Nhan Nhan vừa nghe đến ăn, hai mắt cô nhóc sáng cả lên, quên luôn cả chiếc vali nhỏ của hai chị em ở bên cạnh, vội vã ôm chân Mộ Nhược Hoan, “Oa, con yêu mẹ nuôi nhất!”
Thần Thần ngây ra một khắc, “Ơ...” Sau đó cậu chàng cũng nhanh chóng kéo theo vali của hai chị em rồi chạy theo Mộ Nhược Hoan.
Mộ Nhược Hoan dẫn hai đứa nhỏ cao chạy xa bay, trước khi đi còn có lòng nhớ tới bạn thân mà vẫy vẫy tay nói vọng về, “Vãn Tinh, tự kéo hành lí nhé.”
Hứa Vãn Tinh cũng không giận mà chỉ cười nhìn, kéo theo chiếc vali màu đỏ đi theo bọn họ.
Cô thở dài một hơi, ngửa cổ nhìn lên tấm bảng led với dòng chữ nhấp nhảy màu đỏ trên đầu: Chào mừng đến với thành phố A.
Sáu năm rồi. Thành phố A, Hứa Vãn Tinh tôi đã trở lại rồi đây.
...--o0o--...
“No quá...” Tiểu Nhan Nhan được mẹ nuôi mình cho ăn hào phóng đến mức bụng cô bé biến thành cái trống, khập khễnh khập khễnh đứng dậy, “Con không ăn nổi nữa rồi.”
Mộ Nhược Hoan thật muốn gõ lên cái bụng đang căng phồng của cô công chúa nhỏ xem nó có phát ra tiếng trống kêu hay không, thực sự là to lắm. Cô nàng sảng khoái cười, “Haha, ăn nhiều một chút, con còn phải lớn nữa.”
Tiểu Nhan Nhan xoa bụng, “Không ổn không ổn, mẹ, con muốn đi vệ sinh...”
Hứa Vãn Tinh mỉm cười đứng dậy, “Ừ, mẹ đưa con đi.”
Thần Thần liền nắm lấy tay Hứa Vãn Tinh, kéo cô ngồi lại xuống ghế, “Không cần đâu mẹ.”
Ánh mắt và tư thái cậu bé toát lên một loại khí chất khiến người ta phải tin tưởng cậu, là em trai nhưng lại giống như anh trai của Nhan Nhan hơn. Cậu bé mỉm cười nói: “Con sẽ đi cùng chị. Mẹ cứ tiếp tục nói chuyện với mẹ nuôi đi. Hai người lâu lắm không gặp rồi mà, chắc có nhiều chuyện muốn nói với nhau lắm.”
Cảm động trước sự hiểu chuyện của con trai, Hứa Vãn Tinh trong lòng vui sướng gào thét: Thiên thần! Con trai mình chắc chắn là thiên thần rồi!
“Được được, các con đi đi.”
Mộ Nhược Hoan vô cùng cao hứng vẫy vẫy tay, “Haha, đi cẩn thận nhé!”