Thấy hai đứa trẻ này có vẻ đề phòng mình, hơn nữa ánh mắt chúng nhìn mình không hề có chút thiện cảm nào, Hứa Chấn Hiên cảm thấy không hài lòng với chúng cho lắm. Hứa Vãn Tinh hoàn toàn hiểu được cảm giác của bọn trẻ lúc này, bởi năm xưa chính cô cũng là người hứng chịu ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện của Hứa Chấn Hiên. Nhưng bây giờ thì khác rồi, có Hứa Vãn Tinh ở đây, Hứa Chấn Hiên đừng hòng làm gì hai đứa con của cô.
“Ồ, cháu sơ suất quá, quên giới thiệu cho chú rồi. Đây là Nhan Nhan và Thần Thần. Nào hai đứa, ngoan, mau chào ông hai đi.”
Hứa Hoan Nhan và Hứa Dịch Thần giương mắt nhìn Hứa Chấn Hiên, lưỡng lự không biết có nên niềm nở với người đàn ông nguy hiểm này không.
Hứa Vãn Tinh không ngạc nhiên với phản ứng của hai đứa nhỏ, cô cười cười nói với Hứa Chấn Hiên, “Ha ha, hai đứa nhóc này chắc là sợ người lạ thôi, chú đùng để bụng nhé.”
“Không, không sao...” Hứa Chấn Hiên đáp, rồi lại nhìn hai đứa trẻ.
Hứa Dịch Thần cũng quyết không sợ hãi ông ta, cái miệng nhỏ đã từng chọc tức chết Hứa Vy Vy bây giờ lại được dịp phát huy tác dụng, “Ông... Ông hai? Mẹ ơi, sao lại gọi ông ấy là ông hai hả mẹ? Bởi vì ông ấy rất ngốc sao?”
Hứa Hoan Nhan cũng tiếp lời, “Trông ông ấy có hơi ngốc thật.”
Hứa Vãn Tinh thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, nhưng vẫn phải nhịn vào, hắng giọng giả bộ nghiêm khắc dạy bảo chúng, “Khụ, hai cái đứa nhóc này, bảo hai đứa gọi thì cứ gọi đi, làm gì mà hỏi nhiều thế!?”
Hai đứa nhỏ cười hì hì rất vui vẻ, hoàn toàn không để Hứa Chấn Hiên đang đứng lù lù một bên vào mắt.
“Xin lỗi chú, chúng cháu còn có việc. Chúng cháu đi trước nhé.” Hứa Vãn Tinh không muốn tiếp tục dây dưa với Hứa Chấn Hiên, bèn dứt khoát nói lời tạm biệt rồi đưa hai đứa nhỏ rời đi, tốt nhất là tránh thật xa Hứa Chấn Hiên ra.
“Ờ, được, được...” Hứa Chấn Hiên đáp bừa mấy câu, sau đó ông ta chỉ đứng nhìn bóng lưng ba mẹ con Hứa Vãn Tinh rời đi, trong lòng ngổn ngang hàng vạn câu hỏi vì sao.
...--o0o--...
Buổi tối, Hứa Vãn Tinh trở lại căn biệt thự nhà họ Hứa, chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với đống câu hỏi chất vấn từ Hứa Chấn Hiên.
Vừa nhìn thấy Hứa Vãn Tinh bước vào cửa, Hứa Chấn Hiên đã đón đầu rào trước, hỏi: “Vãn Tinh, sao muộn thế này rồi cháu mới về?”
Hứa Vãn Tinh nhìn đồng hồ, mới có tám giờ rưỡi. Buồn cười thật, ngày thường cô đi hay ở ông ta cũng chẳng buồn quan tâm, bây giờ còn chưa đến chín giờ mà ông ta đã ra mặt hỏi han rồi, thật giống một người cha thứ hai của Hứa Vãn Tinh vậy. Hứa Vãn Tinh biết ông ta muốn được nghe về thân phận của Hứa Hoan Nhan và Hứa Dịch Thần, moi móc ra mọi thông tin đời tư mà cô vẫn còn che giấu, từ đó tìm ra điểm yếu của cô, khống chế cô rồi lại tống cô ra nước ngoài. Nhưng đến cái mức mà tám rưỡi tối đã cuống lên như vậy thì xem ra Hứa Chấn Hiên đã sốt ruột lắm rồi, cô để ông ta chờ đến tám giờ rưỡi đúng là không phải phép.
Hứa Vãn Tinh đáp bừa một câu, “Cháu đi uống vài ly với bạn bè thôi. Sao vậy? Chú có chuyện tìm cháu sao?”
Hứa Chấn Hiên cũng hỏi thẳng, “À, chú có chuyện muốn hỏi cháu. Hôm nay Nhan Nhan và Thần Thần mà chú gặp ở nghĩa trang là sao vậy?” Khi đó Hứa Vãn Tinh chỉ giới thiệu một đứa là Nhan Nhan, một đứa là Thần Thần, ông ta hoàn toàn không đoán ra được hai đứa trẻ đẹp đẽ đó là con của ai, chỉ biết là nhìn sơ qua thì cũng thấy có nét giống Hứa Vãn Tinh. Hứa Vãn Tinh cũng chỉ quăng cho ông ta hai cái biệt danh của bọn trẻ, còn tên thật thì không nhắc đến, ngay cả việc chúng họ gì Hứa Chấn Hiên cũng biết, như vậy thì chẳng thể điều tra chúng được. Trẻ con nhiều biệt danh, người gọi thế này người gọi thế khác, chẳng có ai nhận điều tra hai đứa trẻ từ hai cái biệt danh cả. Rốt cuộc Hứa Chấn Hiên vẫn quyết định đi hỏi thẳng Hứa Vãn Tinh thì hơn.
Hứa Vãn Tinh cười đáp: “Chú nói xem?”
Đây không phải là một đáp án đầy đủ thông tin mà Hứa Chấn Hiên muốn, ông ta cần một đáp án rõ ràng rành mạch hơn thế, bèn cố gắng gợi chuyện, “Cháu có bạn trai bên ngoài hả? Nếu có thì cứ đưa về nhà để mọi người gặp mặt. Nếu như chàng trai đó đối tốt với cháu, chúng ta sẽ không phản đối hai đứa đến với nhau đâu.”
Người làm cha làm chú, nhất là thế hệ của Hứa Chấn Hiên khi nghe tin con gái, cháu gái mình còn chưa lấy chồng mà đã ôm hai đứa con chắc chắn là sẽ điên lên, trước hết là đi đập cho thằng chết tiệt nào đã làm con gái mình có bầu, sau đó mới chất vấn con gái không biết giữ mình. Nếu đổi lại là Hứa Vy Vy đột nhiên ôm hai đứa trẻ đến rồi nói là con của mình, Hứa Chấn Hiên chắc chắn sẽ đánh cô ta gãy chân. Nhưng đối với Hứa Vãn Tinh chỉ là người thừa trong nhà mà nói, Hứa Chấn Hiên chẳng buồn để tâm cô có bao nhiêu đứa con, ông ta chỉ muốn biết bố của chúng là ai, sau đó nghĩ cách dùng con của cô để khống chế cô mà thôi.
Hứa Vãn Tinh hất một lọn tóc trước ngực ra sau tai, bình thản đáp: “Chú không cần bận tâm nhiều vậy đâu. Bố của hai đứa nhóc ấy đã không còn nữa rồi.”
“Hả?” Hứa Chấn Hiên sững người, “Sao bố của hai đứa không còn nữa?”
Ha ha, Hứa Chấn Hiên, ông đúng là đồ đạo đức giả. Ông nghĩ tôi không biết mục đích ông tìm hiểu những chuyện này sao? Tôi muốn xem xem rốt cuộc ông có thể diễn được đến lúc nào.
Bố của mấy đứa nhỏ đã bị con gái ông, Hứa Vy Vy cướp mất rồi. Cho dù anh ta vẫn ở trước mắt tôi, nhưng hình bóng anh ấy trong lòng tôi thì đã không còn tồn tại nữa.
“Anh ấy gặp tai nạn xe mà chết.” Đúng, người mà cô yêu chân chính đã chết trong tai nạn xe sáu năm trước mất rồi, có tìm nữa cũng vô dụng. Hứa Vãn Tinh tỏ ra mệt mỏi, xoay người đi lên về phòng, “Cháu mệt lắm rồi, cháu đi nghỉ đây.”
...--o0o-- ...
Hứa Vãn Tinh mệt mỏi ngâm mình trong bồn tắm, nhưng kể cả thế, cô vẫn không thể ngừng suy nghĩ về những điều kỳ lạ gần đây khiến cô đau đầu.
Tỉ như vì sao Phong Lăng Dạ lại trở thành vị hôn phu của Hứa Vy Vy? Tại sao bọn họ lại quen nhau? Quen nhau bằng cách nào? Mối quan hệ này diễn ra được bao lâu rồi?
Tuy rằng Hứa gia là một gia tộc lớn ở thành phố A, nhưng so với Phong gia vẫn còn kém một bậc. Nhà họ Phong là gia tộc nổi tiếng như thế, bọn họ sẽ chấp nhận một Hứa Vy Vy không môn đăng hộ đối sao?
Có nhiều chuyện thật sự khiến người khác cảm thấy khó hiểu.
Hứa Vãn Tinh ngâm mình đủ rồi, đứng dậy quấn khăn tắm quanh người, cầm chiếc điện thoại đặt ở kệ đồ trong phòng tắm lên rồi gọi cho thám tử đã từng hợp tác với mình, chủ động nói: “Alo, tôi có chuyện muốn nhờ bên anh. Giúp tôi điều tra toàn bộ thông tin về Phong Lăng Dạ, càng nhanh càng tốt. Giá cả không thành vấn đề.”
Phong Lăng Dạ...
Hứa Vãn Tinh thực sự muốn biết, trong sáu năm mà cô ra nước ngoài thì hắn đã trải qua những gì.
...--o0o--...
Mấy ngày sau, trong một buổi tối nọ.
“Taxi! Đợi chút!”
Hứa Vãn Tinh khàn giọng kêu, nhưng chẳng có chiếc taxi nào dừng lại. Một chiếc, hai chiếc rồi ba chiếc lần lượt lướt qua mặt Hứa Vãn Tinh, cứ như họ đều đang trêu ngươi cô vậy.
“Mấy cái xe này sao vậy? Không muốn kiếm tiền nữa rồi à?” Hứa Vãn Tinh tức đến dậm chân. Nhìn điện thoại, lúc này đã là mười một giờ đêm rồi nhưng cô vẫn chưa về được đến nhà, chỉ có thể than thở, “Hôm nay đen đủi thật.”