Bởi vì gây chuyện với Hứa Vy Vy ở công ty, Hứa Vãn Tinh cũng chẳng hơi đâu muốn về nhà để giáp mặt Hứa Vy Vy nữa. Mặc dù thoạt nhìn có vẻ giống như cô mới nhát gan, nhưng cũng còn hơn khiến bản thân mình khó chịu. Hứa Vãn Tinh quyết định đến nhà Mộ Nhược Hoan ngủ qua đêm ở đó.
Hứa Vãn Tinh đã cố gắng về sớm, nhưng lúc hoàn thành xong công việc cũng đã là mười giờ tối, về đến nhà Mộ Nhược Hoan thì hai đứa trẻ cũng đã ngủ mất rồi, cô nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường nằm luôn.
“Nhược Hoan, hôm nay Nhan Nhan và Thần Thần thi có tốt không?”
Mộ Nhược Hoan nằm bên cạnh đáp, “Tốt lắm, cả hai đứa thông minh thế nào cậu cũng biết mà. Chỉ là mình không biết trường tiểu học đó lại là của tập đoàn Phong thị, lúc tớ đến còn chạm mặt Phong Lăng Dạ nữa.”
“Cũng không sao. Trường của Phong thị rất có tiếng tăm nên tớ mới chọn. Nhưng cái người kia sao đột nhiên lại đến trường?”
“À thì... Anh ta nói ông nội bảo mình thỉnh thoảng phải đến gặp lãnh đạo trường thăm hỏi, tiện thể khảo sát việc dạy học của trường...”
“Rồi sau đó các cậu đi ăn lẩu với anh ta?” Hứa Vãn Tinh nghĩ lại chuyện mà Mộ Nhược Hoan kể qua điện thoại hồi chiều, lúc đó thiếu điều muốn đập điện thoại, còn bây giờ lại muốn đè Mộ Nhược Hoan ra tẩn cho một trận, “Đã bảo là đừng cho bọn trẻ tiếp xúc với Phong Lăng Dạ rồi mà, anh ta là người của Hứa Vy Vy đó.”
“Ờ thì... Cũng khó từ chối mà. Mà tớ thấy Phong Lăng Dạ cũng không giống loại người như Hứa Vy Vy chút nào, bọn trẻ cũng thích anh ta nữa. Anh ta cũng thích bọn trẻ, hay là để bọn trẻ nhận anh ta làm cha nuôi đi. Biết đâu sau này cậu với chú cậu đánh nhau, anh ta lại đứng về phía cậu thì sao.”
Hứa Vãn Tinh không hề suy nghĩ đã xoay lưng về phía Mộ Nhược Hoan, đáp: “Thôi đi, đi ngủ đi nào thiếu nữ.” Thật giống như đang nói Mộ Nhược Hoan hai mấy tuổi đầu vẫn còn tơ tưởng như cô thiếu nữ mười tám đôi mươi.
Mộ Nhược Hoan chưa buồn ngủ, nghĩ ngợi thế nào lại nói tiếp, “Hứa Vy Vy đó tuy là có cái mặt xinh đẹp, nhưng vừa nhìn là biết đập đi xây lại, lại thêm với đầu óc của cô ta, sau này sinh con ra làm sao mà đáng yêu và thông minh như Nhan Nhan và Thần Thần được.”
Hứa Vãn Tinh ậm ừ chuyển chủ đề, “Phong Lăng Dạ có đẹp trai không?”
“Đẹp trai cực luôn!” Nhắc đến vẻ ngoài của Phong Lăng Dạ, Mộ Nhược Hoan liền miêu tả như thể điêu khắc luôn một bức tượng hoàn mỹ nhất, “Ngũ quan ngay ngắn, đường nét rõ ràng, mắt sáng, lông mày đẹp. Đứng gần anh ta thì thôi rồi, tim cứ gọi là đập loạn xạ. Vẻ ngoài vừa sang trọng vừa lịch thiệp, chỉ là cặp mắt sắc lạnh như diều hâu vậy đó. Khi anh ta tức giận thì mắt sẽ như dao găm ấy. Nói chung là rất đáng sợ!”
Chỉ bằng mấy câu nói, trong đầu Hứa Vãn Tinh liền hiện lên hình ảnh một người đàn ông mà cô đã gặp sáu năm trước.
Bố của hai đứa trẻ, hắn cũng có ngoại hình tương tự như lời miêu tả của Mộ Nhược Hoan...
Không đúng, Hứa Vãn Tinh có lẽ là bị điên rồi.
Hứa Vãn Tinh bật dậy, liên tục thở dốc nhằm để không liên tưởng linh tinh nữa.
Mộ Nhược Hoan bị Hứa vãn Tinh làm cho hết cả hồn, hỏi: “Cậu sao thế?”
Hứa Vãn Tinh liền đánh trống lảng, “Không phải cậu bị mê hoặc bởi nhan sắc của anh ta rồi chứ? Miêu tả anh ta như hoạ sĩ vẽ tranh vậy.”
Mộ Nhược Hoan giật mình, xấu hổ mắng, “Cậu muốn chết hả? Tớ thèm vào cái loại hoa đã có chủ nhá!”
Hứa Vãn Tinh cười, “Nếu là tớ tớ sẽ cướp lấy anh ta đấy, cho dù là vì anh ta đẹp hay vì anh ta là người thừa kế Phong thị đi chăng nữa. Hứa Chấn Hiên cướp Hứa thị của tớ, cướp nhà của tớ. Tớ cướp con rể của ông ta, sau đó bảo con rể ông ta cướp lại Hứa thị cho tớ. Một mũi tên trúng hai đích. Cuối cùng thì người chiến thắng trong trò chơi này sẽ là tớ. Ha ha, nghĩ đến cũng thấy khá kích thích đấy, nhưng với điều kiện anh ta phải đẹp trai như cậu nói thì mới được.”
“Ha ha, ý kiến hay!”
Nhưng hiển nhiên đây chỉ là lời nói chơi, Hứa Vãn Tinh sẽ không bao giờ đem việc giành lại Hứa thị giao cho một người đàn ông, sẽ không bao giờ.
...--o0o--...
Ít ngày sau đó, ở lễ kỉ niệm cuối năm của Hứa thị.
Hàng trăm ánh mắt đều đổ dồn vào Hứa Vãn Tinh với chiếc váy đuôi cá màu vàng sang trọng, mái tóc lượn sóng bồng bềnh và gương mặt xinh đẹp như thể một nữ thần. Cùng một loại váy đuôi cá, Hứa Vãn Tinh mặc vào toát lên khí chất của nữ thần, hoàn toàn trái ngược với Hứa Vy Vy ở bữa tiệc tại nhà họ Hứa mấy ngày trước, những người có mặt ở cả hai bữa tiệc đều không nhịn được mà bàn tán về hai cô tiểu thư nhà họ Hứa này.
“Đó là Hứa Vãn Tinh đấy! Đẹp quá đi thôi!”
“Đại tiểu thư Hứa thị có khác, xinh đẹp, sang trọng lại quý phái!”
“Tôi muốn mời cô ấy nhảy một điệu...”
“Tôi nhất định phải mời cô ấy đóng quảng cáo! Nhan sắc của cô ấy hoàn hảo không chê vào đâu được! Hơn xa những minh tinh mà tôi thuê nữa!”
“So với cô ấy thì Hứa Vy Vy có vẻ thua kém hơn.”
“Không phải có vẻ, mà là chắc chắn.”
Những lời này đều lọt vào tai Hứa Vy Vy, khiến cô ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chẳng thể làm gì được những người đều là cổ đông của công ty.
Hứa Vy Vy hừ một tiếng. Xinh đẹp thì đã làm sao chứ? Cũng chỉ là đứa không cha không mẹ mà thôi.
Trước đây không có Hứa Vãn Tinh, ở mỗi bữa tiệc, Hứa Vy Vy đều là người nổi bật nhất, lúc nào cũng thu hút ánh nhìn nhất. Thế nhưng Hứa Vãn Tinh bây giờ lại thu hút hết sự chú ý, chiếm lấy mọi ánh nhìn vốn thuộc về Hứa Vy Vy.
Nhưng muốn nổi bật một chút trong bữa tiệc này, Hứa Vy Vy cũng chỉ còn cách tỏ ra thân thiết với ngôi sao sáng Hứa Vãn Tinh mà thôi. Cô ta cười cười thân thiện, “Vãn Tinh à! Lát nữa Phong Lăng Dạ đến, hai người làm quen đi, hình như em cũng chưa gặp anh ấy bao giờ đúng không?”
Hừ, Hứa thị vĩnh viễn là của Hứa Vy Vy này, thích thì sẽ cho Hứa Vãn Tinh miếng cơm, không thích thì Hứa Vãn Tinh kia cũng chỉ là đứa đầu đường xó chợ mà thôi!
Hứa Vãn Tinh cũng đáp lại bằng một cái cười giả tạo hết sức, “Được thôi! Cảm ơn chị Vy Vy, em cũng rất muốn gặp mặt anh rể đấy.”
Hứa Vãn Tinh trong đầu liền nghĩ cô thèm vào! Là người của Hứa Vy Vy thì cô ta cứ việc giữ lấy, chẳng mắc mớ gì đến cô, mà tốt nhất là hai người bọn họ nên tránh xa cô ra, càng xa càng tốt.
Không khí giữa hai người bắt đầu bùng lên mùi thuốc súng, đến mức mà những người đứng ngay gần đó cũng có thể nhận ra.
Hứa Vy Vy nói: “Bạn bè của anh rể em toàn những nhân tài kiệt xuất, đến lúc đó chị sẽ bảo anh ấy giới thiệu cho em.”
Hứa Vãn Tinh đáp: “Vậy cảm ơn chị trước nhé, chị Vy Vy. Nghe nói anh rể đẹp trai lắm, là người trong mộng của tất cả con gái trong thành phố này. Chị nhất định phải đề phòng đó.”
Hứa Vy Vy khẽ nhíu mày, Hứa Vãn Tinh thì vẫn giữ ý cười, “ Chị bảo anh rể thích sự hoàn hảo đúng không? Cẩn thận sau này có ngày xuất hiện một người phụ nữ hoàn hảo hơn chị, thì anh rể sẽ bị cướp mất đấy. Mà, chị cũng biết đấy, chị còn kém xa thước đo hoàn hảo, nên không thể gọi là hoàn hảo được đúng không?”
“Hứa Vãn Tinh!” Hứa Vy Vy tức giận đến tái mặt quát.
Hứa Vãn Tinh đặt ngón trỏ lên môi, nháy mắt một cái đầy gợi cảm, “Suỵt, giữ hình tượng nào, biết bao con mắt đang nhìn chằm chằm vào chị đấy, lại nổi đóa lên thì càng không vớt vát được hình ảnh đâu.”
Quả thực, khi Hứa Vy Vy liếc mắt nhìn xung quanh, rất nhiều người cũng đang lén lút quan sát cuộc nói chuyện của hai người bọn họ. Nếu cô ta làm mất hình tượng của mình ở đây thì sau này còn có thể ngẩng đầu với ai được nữa.
Hứa Vãn Tinh dường như đã thoả mãn sau khi châm chọc Hứa Vy Vy, bèn vẫy vẫy tay, “Được rồi, tôi đi tiếp khách đây.” Nói rồi cô liền cầm một ly rượu vang lên, chuyển hướng tiếp cận những cổ đông của Hứa thị.