Kết thúc đoạn kí ức ngắn ngủi không mấy hay ho, Hứa Vãn Tinh căm tức nhìn gã họ Kiều trước mặt. Gã không thể phủ nhận mình đang bị dọa sợ bởi ánh mắt của Hứa Vãn Tinh, nhưng vì gã đang ở trong thế có lợi, cho nên gã vẫn tỏ vẻ đắc ý, “Sao, giờ thì đã nhớ ra tôi chưa bà cô? Cô nghĩ cô có thể hiên ngang bỏ đi sau khi đã đánh tôi sao?”

Con ngươi màu hổ phách của Hứa Vãn Tinh ánh lên một tia lửa, cô cũng lập tức vươn tay bóp cổ gã, một tay vặn lấy cổ tay gã, chỉ tốn chút sức đã giành được thế chủ động. Từng ngón tay của Hứa Vãn Tinh đều dùng lực bóp chặt cổ gã, như thể muốn ngay lập tức bẻ gãy cái cổ này. Gã đau đớn đập bùm bụp lên tay Hứa Vãn Tinh, gào lên: “Tôi đi! Tôi đi là được chứ gì! Làm ơn buông tay ra đồ bạo lực!”

Hứa Vãn Tinh không hiểu sao cứ nghe giọng cái gã này là lại điên tiết, liền tung một cước ngay giữa mặt gã, nhưng gã may mắn né được, nếu không thì gót giày của cô đã chọc mù mắt chó của gã rồi.

Gã họ Kiều né được, không khỏi kinh hoàng mà nghĩ Hứa Vãn Tinh đúng là điên rồi, mặc đầm mà vẫn có thể đá hăng như vậy.

Hứa Vãn Tinh đan bàn tay mình vào tay gã, dùng sức bẻ ngoặt cổ tay gã ra sau, từng móng tay đâm vào da tay mỏng như da cá của gã. Gã la lên: “Ui cha! Đau đau đau đau! Gãy tay tôi rồi! Đại tỷ làm ơn đi! Tất cả là lỗi của em! Xin chị tha cho em!”

Hứa Vãn Tinh cuối cùng cũng buông tay, gã ngay lập tức ngồi thụp xuống, ôm bàn tay của mình rên rỉ kêu đau. Hứa Vãn Tinh bẻ tay răng rắc, nghiến răng nói đe dọa: “Liệu hồn thì để tôi yên! Đừng có làm tôi điên lên. Đi chết đi, đồ biến thái.”

Thật lãng phí thời gian với cái tên tóc vàng hoe này, cô còn phải đi tìm bọn trẻ nữa. Không biết trong lúc cô bị tên này giữ chân thì bạn trai của Hứa Vy Vy đã đem hai đứa con của cô đi đâu mất rồi.

Họ Kiều thấy cô chuẩn bị rời đi, nỗi đau ở bàn tay như thể biến mất, vội gọi với theo cô, “Này, không được đi! Ít nhất cũng phải cho tôi biết tên cô đã chứ!”

Hứa Vãn Tinh không thèm quan tâm gã cố đấm ăn xôi thế nào, bước chân liền đẩy nhanh tốc độ, thoắt cái đã biến mất.

“Người gì đâu mà keo kiệt.” Kiều thiếu thở hắt ra một hơi, cũng không dám đuổi theo mỹ nhân hung dữ này nữa.

--o0o--

“Nhan Nhan, Thần Thần!” Mộ Nhược Hoan đi khắp cái đại sảnh mới tìm được hai đứa trẻ đang ngồi ăn kem cùng với một người đàn ông, vội vã cất tiếng gọi.

Nhan Nhan và Thần Thần nghe thấy giọng cô thì liền quay đầu, cực kì vui vẻ nhào vào lòng cô. Mộ Nhược Hoan thở phào, nói: “Hai đứa đây rồi, làm mẹ lo quá!” Nói rồi mới để ý Phong Lăng Dạ cũng đi đến trước mặt, Mộ Nhược Hoan mới miễn cưỡng nở nụ cười chào hỏi, “A, chào anh, anh là anh rể của Thừa Phong đúng không?”

Phong Lăng Dạ lịch sự gật đầu, thái độ với Mộ Nhược Hoan cũng như những người phụ nữ khác, có vẻ thân cận mà cũng xa cách, “Cô chính là mẹ của tụi trẻ sao? Chúng rất đáng yêu, tôi khá là quý chúng đấy.”

Mộ Nhược Hoan cười giả lả, “Cảm... Cảm ơn anh. Ban nãy cảm ơn anh đã trông chúng, chúng không làm phiền đến anh chứ?”

“Không đâu, cả hai đứa đều rất ngoan.”

Sự lịch thiệp của Phong Lăng Dạ khiến cho Mộ Nhược Hoan sinh ra chút thiện cảm. Đối với cô nàng thì vị hôn phu của Hứa Vy Vy hình như cũng không đáng ghét lắm, còn đẹp trai nữa, mặc dù không phải gu của cô nàng.

“Lăng Dạ...”

Sau lưng Phong Lăng Dạ xuất hiện thêm một Hứa Vy Vy không biết từ đâu chui ra, bộ dạng có vẻ rất tủi thân, “Anh đã đi đâu vậy? Em tìm anh mãi đó.”

Toàn bộ vẻ mặt của Hứa Vy Vy đều được Mộ Nhược Hoan thu hết vào tầm mắt. Nhưng cho dù cô ta có tỏ vẻ đáng thương đến mức nào, Phong Lăng Dạ cũng không hề xoay lưng lại. Hắn quỳ một chân xuống để nói chuyện với hai đứa trẻ, cười cười xoa đầu chúng, nói: “Chú phải đi rồi, tạm biệt hai đứa nhé.”

Nhan Nhan và Thần Thần cùng cười tươi đáp lại: “Vâng ạ! Tạm biệt chú!”

Sau đó Phong Lăng Dạ lịch sự gật đầu với Mộ Nhược Hoan một cái rồi cứ thế rời đi, không nói một lời nào với Hứa Vy Vy, cũng không nhìn cô ta lấy một lần, nhưng cô ta vẫn lẽo đẽo đi theo sau hắn như cô vợ nhỏ vậy.

Mộ Nhược Hoan nhìn bọn họ đi xa, âm thầm nở một nụ cười coi thường. Nếu như cô đoán không nhầm thì kia là chị họ của Hứa Vãn Tinh, cô ta cũng thật đáng thương. Phong Lăng Dạ rõ ràng chẳng hề quan tâm đến cô ta chút nào, và cô ta hiện tại cho dù mang tiếng là thiên kim tiểu thư nhà họ Hứa thì cũng thật mất mặt khi cứ lẽo đẽo theo sau Phong Lăng Dạ như một cái đuôi lớn vậy.

“Mộ Nhược Hoan!” Hứa Vãn Tinh sau khi đi hết một vòng bên ngoài liền vào trong, đi thêm một vòng nữa mới tìm thấy Mộ Nhược Hoan đang đứng ở chỗ này cùng hai đứa trẻ, cô vừa thở hồng hộc vừa gọi, “Thì ra cậu ở đây à. Đồ đáng ghét nhà cậu! Sao lại để cho Thừa Phong đưa tụi trẻ chạy lung tung chứ! Làm người ta lo chết đi được!”

Mộ Nhược Hoan không thể phủ nhận trong chuyện này cô nàng cũng có một phần lỗi, thế nên không thể làm gì khác ngoài xin lỗi, “Hì hì, mình xin lỗi mà.”

Nhan Nhan và Thần Thần níu lấy đuôi váy của Hứa Vãn Tinh, đáng thương nói: “Mẹ đừng trách mẹ nuôi mà! Là lỗi của tụi con.”

Hứa Vãn Tinh tỏ vẻ ngạc nhiên. Thần Thần vội nói: “À phải rồi, chúng con gặp được chú Lăng Dạ tốt lắm ạ, còn giúp chúng con tiêu diệt mụ phù thủy nữa!”

Nhan Nhan cười tíu tít, “Chú ấy còn mời chúng con ăn kem nữa ạ!”

Hứa Vãn Tinh vỗ trán, bày ra vẻ mặt bất lực, “Mời các con ăn ly kem nghĩa là đã tốt với các con hả? Thế mẹ nuôi hai cái thùng không đáy lớn bằng từng này thì được tính là gì?”

Hai đứa trẻ vô cùng biết điều, nhào vào lòng Hứa Vãn Tinh nịnh nọt, “Chúng con yêu mẹ nhất ạ!”

“Mọi người đều ở đây à?” Hứa Thừa Phong cầm theo ly nước ép đi đến, cười cười xoa đầu hai đứa trẻ.

“A, Thừa Phong, em ở đâu ra vậy?” Hứa Vãn Tinh ngạc nhiên nhìn cậu, cứ nghĩ bây giờ cậu hẳn là bị Hứa Vy Vy lôi đi tiếp khách cùng cô ta rồi cơ.

Hứa Thừa Phong đáp: “Em đã tìm mọi người khắp nơi đấy. Cũng muộn rồi, nếu chị Nhược Hoan cần thì em có thể đưa chị ấy và hai đứa nhỏ về.”

“Đứng lại, Hứa Thừa Phong!” Hứa Vy Vy gào lên. Cô ả mang bộ mặt như đánh mất sổ gạo, hằm hằm nhắm vào Hứa Thừa Phong mà trút, “Lăng Dạ đã đi về trước rồi, bữa tiệc vẫn còn chưa kết thúc, vậy mà em định bỏ chị ở đây sao? Cẩn thận chị mách bố đấy!”

Hứa Thừa Phong lại tỏ ra như thể cậu rời đi là điều tất nhiên, mặt cau có đáp: “Hả? Anh rể đi về rồi thì em ở lại làm gì?”

Lời này khiến cả Hứa Vãn Tinh cũng cảm thấy chua xót thay cho Hứa Vy Vy, đứa em trai ruột của mình thì suốt ngày bám lấy chị họ của nó, còn thần tượng anh rể hơn cả mình, sẵn sàng vì người ngoài mà bỏ mình lại, đúng là đáng thương hết sức.

Quả nhiên mấy câu đó đã chọc giận Hứa Vy Vy, cô ta xách tai Hứa Thừa Phong lôi cậu đi theo mình, thấp giọng quát, “Im đi, đừng có suốt ngày bám lấy Hứa Vãn Tinh nữa!”

Hứa Thừa Phong vùng vẫy mấy cái, cố ra hiệu cho Hứa Vãn Tinh cứu cậu với, nhưng Hứa Vãn Tinh thì làm như cái gì cũng không thấy, bất đắc dĩ để Hứa Thừa Phong bị lôi đi.

Chỉ có thể xin lỗi Hứa Thừa Phong vậy. Không phải Hứa Vãn Tinh không muốn cứu cậu em trai nhỏ này, nhưng nếu cứ để cậu đi theo cô thì cô cũng sẽ rất khó xử. Dẫu sau Hứa Thừa Phong vẫn chưa biết chuyện hai đứa nhỏ này là con ruột của Hứa Vãn Tinh, cứ để cậu dính với mình thì sớm muộn chuyện này cũng bị lộ. Cô có thể tin tưởng con người Hứa Thừa Phong, nhưng an toàn của Nhan Nhan và Thần Thần vẫn là trên hết, cô không thể mạo hiểm được.

“Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà cậu thôi.” Hứa Vãn Tinh nói.

Mộ Nhược Hoan liền hiểu đêm nay Hứa Vãn Tinh dự định ngủ lại nhà mình liền gật đầu, “Được, ngồi xe mình đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play