“Là hai đứa?” Phong Lăng Dạ ngạc nhiên, hai đứa nhóc va phải hắn cũng kinh ngạc không kém, cả hai đứa đều tròn mắt nhìn hắn.
“A... Là chú lần trước!”
“Hai đứa! Đừng có chạy lung tung...” Đằng sau vang lên tiếng của Hứa Thừa Phong, cậu cũng nhanh chóng chen ra khỏi đám đông, dáo dác tìm kiếm bóng dáng hai đứa nhỏ. Lúc nhìn thấy chúng đang ở cùng Phong Lăng Dạ, Hứa Thừa Phong thoáng ngây ra, “Ủa, chị với anh rể?”
Phong Lăng Dạ ngờ ngợ nhìn mặt đoán người, “Cậu là... em trai của Hứa Vy Vy?”
Hứa Thừa Phong vội gật đầu chào, “Vâng, em là Hứa Thừa Phong.”
Sắc mặt Hứa Vy Vy thoáng chốc tối sầm, cô ả lia ánh mắt như dao đâm của mình về hướng cậu em trai, thầm mắng chửi nó không biết tốt xấu, đột nhiên lại đến phá rối khoảnh khắc riêng tư của cô ả và Phong Lăng Dạ. Còn cả hai đứa nhãi con dưới chân nữa, chúng chui từ chỗ xó xỉnh nào ra vậy?
Hình như là hai đứa nhóc mà cô ả từng gặp trong nhà hàng lần trước, và hiện tại thì chúng đang cực kì cao hứng nói chuyện với Phong Lăng Dạ, Phong Lăng Dạ đáp lại chúng, thỉnh thoảng còn nở nụ cười.
Hứa Vy Vy nghiến chặt răng. Cô ta chưa bao giờ thấy Phong Lăng Dạ cười như vậy trước đó, hay nói cách khác là, Phong Lăng Dạ chưa bao giờ cười tự nhiên như vậy trước mặt Hứa Vy Vy, cái cười chân thành ấy chưa từng xuất hiện, chưa từng một lần dành cho cô ta.
Thật là đáng ghét! Cả Hứa Thừa Phong, cả hai đứa nhãi con này!
Dường như Thần Thần đã nói gì đó khiến Phong Lăng Dạ cảm thấy thích thú, hắn vừa cười vừa xoa đầu cậu nhóc. Nhan Nhan liền cầm tay Hứa Thừa Phong, chỉ chỉ trỏ trỏ về Phong Lăng Dạ, hai mắt cô bé sáng như sao, “Cậu, lần trước cháu suýt nữa thì ngã trong nhà hàng, là chú ấy đã đỡ cháu đấy!”
Phong Lăng Dạ chú ý đến cách xưng hô của hai đứa trẻ, hỏi Hứa Thừa Phong, “Chúng gọi em là cậu, vậy chúng là con của chị em?”
Hứa Thừa Phong cảm thấy sai quá là sai, vội vàng giải thích, còn có phần hơi quá khích mà vung tay múa chân, “Không không không! Chị em đang hẹn hò với anh mà! Chúng là con của bạn chị họ em!”
Phong Lăng Dạ: “Ồ.”
Thần Thần phấn khởi nắm tay Nhan Nhan, nói: “Tụi con là con của mẹ, cũng là con của mẹ nuôi!” Nhan Nhan cũng tiếp lời, “Em trai của mẹ Vãn Tinh cũng là em trai của mẹ, cũng chính là cậu của tụi con!”
Phong Lăng Dạ ngỡ như mình đã nghe nhầm. Cái tên Vãn Tinh mà chúng nói thực sự khiến hắn nảy sinh ra cảm giác quen thuộc, khiến tim hắn đập thịch một cái, khiến từng sợi thần kinh của hắn run lên. Vãn Tinh... Vãn Tinh... Nhưng Phong Lăng Dạ không hề biết rốt cuộc cảm giác quen thuộc này đến từ đâu, do cái gì mà ra, và tại sao hắn lại phản ứng với cái tên này như vậy.
Phong Lăng Dạ quay sang Hứa Thừa Phong, hỏi: “Vãn Tinh... là ai?”
Hứa Thừa Phong ngây ngô đáp, “À, chị Vãn Tinh ý, Hứa Vãn Tinh! Chị ấy là chị họ...”
Lời còn chưa nói xong, Hứa Vy Vy đã nâng tay chặn lại miệng cậu. Trong một bữa tiệc vui như thế này, cô ta không hề muốn Hứa Vãn Tinh xuất hiện trong câu chuyện của Phong Lăng Dạ, mà nếu như để Phong Lăng Dạ cả đời đều không biết đến sự tồn tại của con nhỏ đáng ghét đó thì lại càng tốt hơn nữa.
Sẽ sớm thôi, khi mà bố của cô ả trừ khử Hứa Vãn Tinh như đập chết một con ruồi nhặng bẩn thỉu. Còn hiện tại, tốt nhất vẫn là nên tận lực tránh nhắc đến con bé xúi quẩy đó.
“Nó là em họ của em, nó ở nước ngoài du học nhiều năm, cũng chẳng phải dạng xuất chúng gì. Anh không quen biết nó cũng là điều đương nhiên.”
Hứa Thừa Phong bĩu môi, Hứa Vy Vy lại cố ý muốn hạ thấp năng lực của Hứa Vãn Tinh xuống. Hứa Vãn Tinh mà lại không xuất chúng sao? Còn nữa, Hứa Vãn Tinh thực ra chính là chị họ của cả hai người, nhưng không hiểu sao từ lúc còn bé đã gọi Hứa Vy Vy là chị rồi.
Phong Lăng Dạ ậm ừ một tiếng. Trong lòng hắn vẫn còn rất nhiều nghi vấn với cô gái mà hắn thậm chí còn không biết mặt này. Cái tên của cô gợi cho hắn rất nhiều cảm giác quen thuộc, giống như cái cảm giác khi hắn gặp hai đứa trẻ này lần đầu tiên vậy.
Hứa Vy Vy bên này lại đang cố gắng làm thân với hai đứa trẻ. Cô ta vốn không phải người thích trẻ con, nhìn thấy trẻ con thì chỉ muốn tránh xa một chút, nhưng khốn nỗi Phong Lăng Dạ có vẻ rất thích, đặc biệt là với hai đứa nhóc trước mặt này, nên cô ta phải cố tỏ ra thích chúng một chút. Hứa Vy Vy cười cười, vươn tay muốn xoa đầu Nhan Nhan, “Chào hai đứa! Hai đứa đáng yêu quá. Nói cho chị biết hai đứa mấy tuổi rồi?”
Nhan Nhan không hề do dự, lập tức trốn ra sau lưng Thần Thần, Thần Thần cũng vung tay che chắn cho Nhan Nhan, dường như ánh mắt còn tỏ ra đối địch với Hứa Vy Vy. Hai đứa trẻ nhìn nhau, Nhan Nhan không nhịn được hỏi, “Sao cô lại lừa tụi cháu?”
“Cái gì...” Khuôn mặt trát đầy phấn son của Hứa Vy Vy giống như bị đổ thêm một lớp xi măng rồi trở nên đơ cứng, cô ta hoàn toàn không biết nói gì.
Hai đứa nhãi này đang nói cái gì? Cô ta vẫn chưa đủ thân thiện hay sao?
Thần Thần bạo gan hơn Nhan Nhan, cậu nhóc nói: “Mẹ nói ‘chị’ là để chỉ các cô gái còn trẻ! Nhưng cô rõ ràng đáng tuổi bà thím cơ mà! Cô giáo đã dặn không được nói dối! Ở trường thầy cô của cô không dạy cô sao?”
Hứa Vy Vy bị một đứa trẻ đả kích, tâm tình liền tệ hại. Nhan Nhan giống như được em trai tiếp thêm sức mạnh, cũng mạnh dạn hỏi: “Cô ơi, nhà cô có bán bánh bao không?”
Hứa Vy Vy gượng cười, “Tất nhiên là không rồi, sao cháu lại hỏi thế?”
Nhan Nhan bày ra vẻ đăm chiêu suy tư, thiếu điều muốn cầm thêm chiếc kính lúp rồi đóng vai thám tử, “Thế sao trên mặt cô lại có nhiều bột thế ạ? Lúc cô nói chuyện bột cứ rơi xuống sàn, như vậy thì lãng phí lắm!”
“Cái gì...” Đến giờ Hứa Vy Vy mới nhớ ra hình như cô ta không chỉ đánh một lớp phấn quá dày mà còn quên xịt khoáng nữa, bây giờ da dẻ vừa khô vừa nặng, lúc nói chuyện có lẽ thực sự rơi luôn cả bột phấn.
Nhan Nhan và Thần Thần cảm thấy chưa đủ, còn tiếp tục công kích, “Cô giáo nói chúng ta phải biết tiết kiệm thức ăn! Cô còn trát lên mặt như vậy thì lãng phí quá rồi!”
“Đúng thế! Mà cô ơi, sao miệng cô đỏ thế ạ? Nhìn sợ lắm, trông cứ như ma nữ trên ti vi ấy!”
“Đáng sợ quá!”
“Mà sao mặt cô cứng vậy ạ? Có phải cô phẫu thuật thẩm mỹ rồi không? Nhưng hình như mũi cô bị lệch ạ.”
Hứa Vy Vy chịu không nổi những lời đả kích này nữa, cô ta quay sang Phong Lăng Dạ cầu cứu, “Dạ...” Phong Lăng Dạ quý bọn chúng, bọn chúng cũng quý Phong Lăng Dạ, nếu là hắn nói thì nhất định mấy đứa nhỏ sẽ để cho cô ta chút mặt mũi.
Nhưng Phong Lăng Dạ lờ phớt đi, “Đó chỉ là lời nói của trẻ con thôi, quên đi.”
Trẻ con hồn nhiên, nhưng cũng vì thế mà lời nói tưởng chừng như không nhắm đến ai lại sắc nhọn như đao kiếm. Với một người ôm lòng tự trọng cùng sĩ diện cao vút như Hứa Vy Vy, hai đứa trẻ khiến cô ta mất mặt trước Phong Lăng Dạ đã khiến cô ta chịu đả kích lớn.
Trên hết là, Phong Lăng Dạ hiện tại còn không thèm để ý đến cô ta nữa, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên hai đứa nhóc trước mặt.
“Được rồi, không có ma trên đời này đâu. Đừng sợ nhé.” Phong Lăng Dạ dịu dàng xoa đầu hai đứa trẻ để an ủi chúng.
“Vẫn sợ lắm ạ...”
“Đúng vậy, đáng sợ quá đi...”
Còn ở bên cạnh, em trai ruột của Hứa Vy Vy lại bụm miệng, tận lực khắc chế mình không được vỗ đùi lăn ra sàn nhà cười sằng sặc, cho dù cậu rất muốn làm như vậy. Nhìn Hứa Vy Vy mất mặt đơn giản chính là chuyện khiến cậu cười nhiều nhất trên đời.